Tác Loạn Ở Hogwarts

Chương 16




“ Tớ chưa từng nghĩ đến” George cắn một ngụm táo “ Mình sẽ điên cuồng làm bài, chép bài trong kỳ nghỉ lễ. Ôi mệt chết mất. Mà năm Nhất có ít người đâu.”

“ Tớ không có ý kiến.” Jade nhìn quyển sách độc dược dày cộp trong tay “Dù sao việc làm và chép là hai bồ phụ trách, các bồ làm thế nào cũng được. Chỉ việc giao dịch thành công là được.”

Như được tiêm máu gà, cặp sinh đôi bắt đầu tăng ca, cố gắng nhân lúc ở nhà hoàn thành xong công việc ghi chép này.

Bỏ lại sau mệt mỏi, hưng phấn, thì hai ngày sau khi cặp song sinh hoàn thành công việc, kỳ nghỉ lễ kết thúc. Tất cả bọn họ phải trở về Hogwarts.

Từ Hang Sóc đến Ngã tư Vua, xuyên qua bức tường giữa ga 9 và 10, Jade nhớ lại lần đầu tiên bọn họ gặp nhau. Lúc ấy, Fred muốn lừa cô nàng đâm đầu vào bức tường khác. Mặc dù khi ấy cô không mắc mưu, hơn nữa có thể thấy được trong mắt cậu ta, nếu cô thật sự chạy đến thì chắc chắn Fred sẽ nhảy ra ngăn lại. Chỉ là một trò đùa nho nhỏ lại móc nối ba người bọn họ với nhau. Trò đùa này không đến nỗi tệ, có lẽ sang năm sau, cô thử xem.

“ Suy nghĩ gì đấy?” Fred nâng cái rương của Jade lên xe lửa, nhìn cô nàng cười thơ thẩn đầu óc bay đi đâu, thắc mắc hỏi.

_ Không có gì.

George bước sang đứng cạnh, trêu chọc: “Chẳng lẽ Jaddee đang có ý tưởng không tốt gì hả?”

Jade bĩu môi “Đúng thế. Tớ đang nghĩ làm thế nào các bồ có suy nghĩ muốn tớ tông vào tường...” Chưa kịp nói xong, Fred vươn tay ra, bịt miệng cô nàng lại, cười vui vẻ “Má. Tụi con dọn hành lý lên hết rồi. Tụi con chuẩn bị lên đây, còn chuyện gì nữa không?”

Nghe thấy lời Fred nói, Jade nghi hoặc, ánh mắt như nói Bồ đừng có lừa gạt. Chợt nghe thấy giọng nói dịu dàng: “Không có việc gì. Mấy đứa đừng lên muộn, còn nữa, nhớ chăm sóc cho Jade.”

Ui, hóa ra bà Weasley đứng đằng sau thật...

Tạm biệt mọi người, ba người bọn họ bước lên xe.

“Jade!” Một cô bé cao hơn bạn cùng lứa chạy đến, ôm lấy Jade “ Giáng sinh thế nào?”

Jade mỉm cười: “Ừ. Vô cùng hoàn hảo. Bồ thì sao, Angelina? Du lịch thế nào?”

Angelina thở dài “Đừng nhắc tới nữa. Trước khi xuất phát thì ba lại bệnh, thế là cả kỳ nghỉ nhà mình ở nhà. Xin lỗi nhé Jade. Không thể tìm cho cậu một tấm thiệp ở làng Giáng Sinh. Cậu đã nhận được quà thay thế của tớ chưa?”

_ Có. Một cây bút lông tuyệt đẹp. Thật tiếc khi bồ không thể đi du lịch, không sao đâu, còn có cơ hội khác mà, đúng không? Lại đây ngồi với tụi mình nhé?_ Thì ra là vậy. Cô còn đang thắc mắc, chạy theo hỏi lâu như thế, hóa ra là giải thích món quà không phải là Thiệp Giáng Sinh.

Angelin nhìn thấy bên trong toa có hai em sinh đôi đã ngồi, liền thần bí nói nhỏ vào tai Jade: “Tớ giới thiệu cho cậu vài bạn tớ mới quen, là mấy anh lớn hơn tụi mình một tuổi nhà HuHufflepu. Cậu không thấy là lúc nào cũng đi cùng Weasley làm ảnh hưởng giá trị thị trường của bồ hả?”



Ảnh hưởng giá trị thị trường của mình? Jade thắc mắc nhìn Angelina. Không lẽ bản thân mình là cổ phiếu của khoa học kỹ thuật hả? Bất chợt Angelina “cường tráng” kéo cô đi, Jade chỉ kịp ra hiệu cho Fred một chút, đã bị kéo đi mất.

Angelina dẫn đến một toa cách đó không xa. “Bang” Một tiếng mở cửa ra, Jade thấy rõ người bên trong, đều là tầm 13-14 tuổi, học sinh năm 2 hoặc năm 3. Ba người tươi cười nhìn bọn họ.

“Hi! Giới thiệu một chút, đây là bạn bè mình mới quen, Cedric Diggory, Antonin Keddle, Kirley Shimpling, họ đều là học sinh năm 2 nhà Hufflepuff. Còn đây..” Angelina chỉ vào Jade. “ là Jade Zeller, bạn cùng phòng của em, giống em, đều là Gryffindor năm Nhất.”

Mọi người chào hỏi nhau một lúc, đều là người trẻ tuổi nên không câu nệ, ngại ngùng. Angelian giới thiệu ba người họ đều thích Qidditch, có nhiều đề tài nói với nhau. Jade ngồi một bên cũng chẳng biết nói gì. May mắn ngoài Antonin, Kirley nói liên tiếp với Angelina về thi đấu, về lịch sử Quidditch linh tinh các thứ, Cedric lại là người ôn hòa, nhìn Jade im lặng liền đổi đề tài.

Ba người kia có vẻ đã nhận ra điểm này, hơi xấu hổ đổi chủ đề nói chuyện theo Cedric, từ Quidditch nói đến kỳ thi sắp tới, còn có kỳ nghỉ Giáng Sinh, vài lời đồn thú vị, tuy rằng hai người kia còn có nhiều chuyện muốn nói về Quidditch.

Bọn họ vui vẻ trò chuyện mãi đến khi Fred gõ cửa đi vào, kinh ngạc nhìn khung cảnh hài hòa trong đấy.

“Fred?” Jade nhìn thấy người tới, có cảm giác bám được vào cọng rơm cứu mạng “Có chuyện sao?” Làm ơn có chuyện đi, cô có thể nhân cơ hội này mà cùng cậu ta rời khỏi chỗ này, nói chuyện cùng người quá đam mê Quidditch thật đau đầu. Tuy đề tài đã dời đi, nhưng hễ nhắc đến Quidditch họ lại hưng phấn không thôi, làm cô nhức hai bên thái dương. Đúng là cặp song sinh có sở thích về Quidditch, nhưng họ không đến nỗi cuồng nhiệt ra mặt như thế.

Fred nhìn thấy mấy người ở trong, sau đó nhìn về phía Jade “ Chắc là thế. Có vài món đồ tương đối phiền, cần bồ đến hỗ trợ. George ở lại đang làm.”

Jade gấp không chờ nổi liền đứng lên, cười với mọi người đang ngồi “Thế thì mọi người, khi khác chúng ta gặp nhau nhé? Hiện tại em đang cần xử lý vài việc. Angelina! Gặp lại ở trường học.” Nói xong liền bước ra khỏi buồng, đầu không ngoảnh lại chạy đi luôn.

Fred chưa kịp nhấc chân lên, nghe thấy Angelina buồn bực nói: “Fred! Tớ biết các cậu là anh em tốt, cũng không thế bắt nạt cậu ấy như thế chứ. Cậu nên để cho Jade cơ hội biết thêm nhiều bạn khác nữa chứ, đặc biệt là bạn nam.”

Fred kinh ngạc quay đầu “Bắt nạt? Quen biết bạn nam? Này, chẳng lẽ cậu cho rằng tớ là nữ?”

Câu trả lời bông đùa hiển nhiên làm Angelina có hơi tức giận “Cậu! Rõ ràng cậu biết ý tớ không phải thế!”

“Ok. Tớ biết. Được rồi. Chúng ta nói chuyện sau.” Fred xua xua tay. “Gặp lại ở trường.”

Angelina nhìn bóng lưng Fred, bất bình thở dài “Hai tên ngốc này. Suốt ngày làm phiền đến Jade, không hiểu sao Jade vì cái gì lại đối xử tốt với họ thế nhỉ. Biết là mọi người đều là bạn bè, nhưng mà mình lại là...”

Cedric cười nhàn nhạt “ Thật ra họ rất quan tâm đến Jade đúng không? Mặt khác tuy anh không cho rằng chúng ta đáng ghét, nhưng em không cho rằng lúc Jade rời đi rất vui vẻ sao?”

Angelina kinh ngạc nhìn Cedric “Vì sao lại nói như vậy?”



Cedric lật bản giới thiệu đội bóng Quidditch trên tay “Jade không thích Quidditch, chúng ta không biện pháp chuyển đề tài đi, nên cô bé này không thích câu chuyện phiếm này. Kỳ thật, tuy là mọi người đều là bạn bè, nhưng Angelina này, em không phải nhất thiết một hai phải đem sở thích của mình đặt lên người Jade.”

Angelina nhìn anh Cedric cười ôn nhu, hơi đỏ mặt. Đúng thật là cô nàng hơi làm khó người khác. Không nghĩ tới bản thân cho rằng mình là người bạn tốt của Jade, không ngờ Cedric lại quan tâm thấy rõ như thế, thật là thất bại!

Đi vào toa tàu, Jade nhè nhẹ thở ra, ngồi xuống cạnh bàn.

George nhìn Jade, quan tâm hỏi “Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ mấy Hufflepuff kia bắt nạt bồ?”

Jade vùi đầu vào cánh tay, lắc đầu “ Không phải. Là họ luôn miệng nói về Quidditch. Ôi Merlin trên cao. Sao tớ biết được mấy đội bóng đó tên gì, còn có tuyển thủ nổi tiếng, thần tượng, mấy cái đó đâu có liên quan đến tớ chứ.”

George bất đắc dĩ nhìn Jade “Rồi rồi. Đừng nghĩ nữa. Fred đâu?”

“ Ở đây.” Fred đẩy cửa ra, bước đến xoa đầu Jade “Tớ nghĩ Angelina là có ý tốt, cậu ta thực ra muốn bồ quen thêm nhiều bạn mới thôi, chẳng qua những người bạn đó thích hợp với cậu ta hơn là bồ.”

Jade ngẩng mặt, nghiêng đầu nhìn Fred “ Tớ biết, cho nên tớ mới kiên nhẫn...”

“ Đừng nghĩ nữa. Đến đây đi, xem tớ và Fred phát minh ra bản thi phòng trộm này nào...” George cười xấu xa lấy ra một tấm bản đồ da dê giao cho Jade “Đây chính là món đồ mà tụi này đã suy nghĩ rất lâu.”

Bản trang bị phòng trộm mới rất hiệu nghiệm, ít nhất so với trước kia tốt hơn. Ngay cả Jade tính từ lúc đó đến kia xe lửa đến Hogwarts chưa giải ra. Đối với kết quả này, cặp song sinh vừa lòng, dẫu cho có đang làm khó Jade, vẫn hài lòng.

Kết thúc kỳ nghỉ, cặp song sinh lập tức trở thành học sinh năm nhất được hoan nghênh nhất ở Hogwarts, cả các loại đề cương ôn tập, tư liệu bài học đều tiêu thụ rất nhanh. Các bạn học vui vẻ ôn tập có phương hướng, chứ không mù mờ như trước, nhóm ba người vui vẻ có thêm nhiều tiền, đôi bên đều có lợi. Nhìn thấy học sinh năm Nhất chỉ cần bỏ ra chút tiền tiêu vặt, là đã có được kế hoạch ôn tập hợp lý, khiến cho các học sinh lớn hơn cảm thấy căm giận bất bình, vì sao Jade năm nay mới nhập học a.

Cứ thế Hogwarts trôi qua được nửa học kỳ.

Không biết có phải vì bánh kem hay không, Jade phát hiện ra hiệu trưởng Dumbledore thường xuyên ngồi ở bàn giáo viên cười với cô nàng. Ngay cả người nổi tiếng nghiêm túc, giáo sư McGonagall, cũng từng gật đầu cười với Jade, các giáo sư khác cũng thế, dạy môn Bùa chú, môn Bay, vị giáo sư dạy môn Nghiên cứu Muggle kiêm người hỗ trợ nhập học, còn có giáo sư Thiên văn, Thảo dược học... Đương nhiên ngoại trừ vị giáo sư mặt lạnh băng quanh năm, giáo sư Snape.

Tuy Jade không giống như các con Sư tử nhỏ khác, gọi thầy Snape là dơi lớn các thứ, nhưng mà cô cũng không quá thích các ông ta nói chuyện châm chọc. Đúng là cô thừa nhận trình độ thầy Snape, nhưng thử hỏi ai mà thích nổi được không khí đè ép trong lớp học của ông ấy chứ. May mắn là Jade luôn luôn ở vị trí học trò giỏi môn Độc dược. Dù không có nhiều lời khen, được cái là không bị châm học nhiều. Ngay cả khi kiểm tra, đều không bị đánh gía quá tệ. Về điểm này, song sinh kia lại không làm được.

Ngoại trừ môn Độc dược do chủ nhiệm nhà Slytherin kia đứng lớp, còn lại các giáo sư kia đều thích Jade và cặp song sinh, dẫu cho thành tích học tập hay phương diện khác, họ đều được thêm kha khá nhiều điểm. Điều này khiến họ trở thành bộ ba con sư tử vô cùng hoan nghênh trong nhà.

Nhờ danh tiếng cùng địa vị, việc kinh doanh của ba người ngày càng tốt, tiền tiêu vặt càng ngày càng nhiều. Vốn dĩ bọn họ tính toán làm thêm đề cương gì đó nữa, nhưng lại suy xét đến bản thân đang là học sinh năm Nhất, hơn nữa phía trên còn có hai ông chấn cửa như hộ pháp là Percy và Charlie. Nên đành nhịn đau từ bỏ đồ mới nghiên cứu chế tạo, mô phỏng đồ Muggle đóng điện ảnh, dùng tương đựng trong gói nhỏ thành “Bom bao” phát triển rộng rãi.

Món đồ này chỉ cần đặt vào chỗ muốn đổ máu, dùng bùa chú thích hợp, liền có thể tạo ra “miệng vết thương” giống y hệt hàng thật, những người muốn trốn tránh mấy môn Bay, vận động linh tinh trốn học. Đáng tiếc chỉ có thể trộm bán cho vài người quen, tránh tạo thành tình trạng nhiều người có vết thương y chang nhau, khiến người ta hoài nghi.