Tác giả: Tê Hạc
Edit: Sâm
***
Trong phòng họp lớn có rất nhiều người, những người ngồi đây đều là giới tinh hoa trong xã hội. Họ nghiêm túc lắng nghe người phía trước báo cáo tình hình của dự án.
Thời gian từng chút một trôi qua, người đứng trước màn hình chiếu cuối cùng cũng kết thúc báo cáo về dự án.
Sau đó một người đàn ông thoạt nhìn hơi có tuổi ngồi đối diện Phó Hàn Dương nói: "Phó tổng, nếu quý công ty hợp tác với chúng tôi trong dự án này, quý công ty có thể đạt được càng nhiều lợi nhuận hơn, hơn nữa triển vọng thị trường rất lạc quan." Sau khi nói xong, chờ đợi phản hồi của Phó Hàn Dương.
Mà Phó Hàn Dương nhìn vào bảng phân tích dự án trong tay mình, nghiêm túc đánh giá xem liệu dự án này có như lời đối phương nói hay không, có mang lại cho họ giá trị đầu ra rất lạc quan hay không.
Cuối cùng, hắn ngẩng đầu, nhìn người đàn ông lớn tuổi trước mặt, vẻ mặt vẫn vô cảm như thường lệ, khiến người đàn ông lớn tuổi không thể đoán được hắn nghĩ gì.
"Lưu tổng, chúng tôi vẫn cần xem xét thêm một số khía cạnh của dự án. Trước mắt, dự án này cũng không có gì đặc biệt thu hút tôi. Vậy nên... Lưu tổng, hôm nay đến đây thôi, hôm khác liên hệ sau."
Lưu tổng vốn đã thề thốt, trên mặt nở một nụ cười tự tin, nhưng không ngờ Phó Hàn Dương lại không có hứng thú cho lắm, điều này khiến vẻ mặt ông có chút biến dạng.
Nghĩ đến mình đã năm mươi mấy rồi, không ngờ lại còn phải ăn nói khép nép trước một người mới hơn ba mươi tuổi.
Ầy...
"Phó tổng, vậy chúng tôi về trước đây. Chúng tôi thật sự hy vọng rằng ta có thể hợp tác."
"Được, Lưu tổng, tôi để người tiễn ngài đi. Tôi còn chuyện khác cần giải quyết, không tiễn ngài được."
"Không sao không sao, ngài cứ làm việc đi."
Sau khi Phó Hàn Dương thấy Lưu tổng rời phòng họp, hắn đưa bản phân tích dự án trên tay cho thư ký, ánh mắt mang theo tia xem thường: "Để mọi người đánh giá dự án này xem có đáng để đầu tư không. Nếu có thể đầu tư thì giao cho Bùi Nhất phụ trách. Trong bảy ngày tới, tôi có thể sẽ không đến công ty, để Bùi Nhất thay tôi giải quyết công việc. Không có việc gì nghiêm trọng thì đừng làm phiền tôi."
"Vâng." Thư ký chỉ có thể căng da đầu đồng ý, cậu ta tưởng tượng bảy ngày sau sẽ tồn đọng lại rất nhiều công việc cần Phó Hàn Dương xử lý, liền hơi đau đầu.
Tuy nhiên, là một người thư ký với sự chuyên nghiệp, vẫn bình tĩnh nhìn theo bóng Phó Hàn Dương rời khỏi phòng họp.
Phó Hàn Dương bước ra khỏi phòng họp và đi về phía văn phòng, có hơi nóng lòng nên bước chân cũng tăng nhanh theo một chút.
Kỳ phát tình của Omega kéo dài bảy ngày, hiện giờ chỉ mới bắt đầu, phát tình vẫn chưa đủ mãnh liệt. Đợi thêm một hai ngày sau, dục vọng của Omega sẽ trở nên càng ngày càng mạnh hơn, đến lúc đó càng cần Alpha ở bên cạnh.
Có điều, không biết trong khoảng thời gian hắn không ở đó, rốt cuộc bọn họ đã chơi thành cái dạng gì rồi.
Phó Hàn Dương trở lại văn phòng của mình, vừa đứng trước cửa phòng nghỉ đã cảm nhận được hương pheromone nồng nặc phía bên trong. Trong đống pheromone hỗn tạp, tuy pheromone của Omega không rõ ràng nhưng ngay tức khắc đã khơi dậy dục vọng của hắn.
Hắn mở cửa, nhìn thấy một cảnh tượng dâm dục không thôi.
Úc Thư bị Mục Phong ôm dựng lên, côn th*t đỏ tươi cắm vào vách thịt của Úc Thư, đẩy nó từ dưới lên trên, tạo ra tiếng nước dính nhớp. Dâm dịch chung quanh cửa huyệt bị đánh tan thành bọt mịn do lực đẩy mạnh bạo, rồi nhỏ từng giọt lên trên tấm thảm đắt tiền.
"Sâu quá.... Sướng quá... A a a...." Úc Thư bị làm đến ý loạn tình mê, hai tay ôm lấy cổ Mục Phong, cơ thể không tự chủ ngửa ra sau vì khoái cảm mãnh liệt.
Mục Phong đâm càng lúc càng nhanh, càng ngày càng cuồng bạo, tựa như tinh lực vô tận vậy, càng làm càng dùng sức.
Cơ thể va chạm phát ra âm thanh chói tai, từng lớp từng lớp đập vào bờ mông. Bờ mông trắng nõn của Úc Thư va chạm hồi lâu, đỏ bừng như một trái đào mọng nước. "Chậm một chút... Ha a...."
Mà cạnh họ là Tần Hoài Vũ, gậy th*t của hắn cứng đến phát đau dựng thẳng đứng. "Mục Phong, hẳn là có thể, chúng ta thử xem."
Tần Hoài Vũ cảm nhận được hương pheromone của Úc Thư càng nồng đậm, biết cậu ngày càng trầm mê trong cơn say. Hắn để Mục Phong dừng lại, để hắn làm chuyện mình muốn làm.
Những người còn lại đều đang ngồi trên giường không ngừng vuốt ve cây gậy của mình, ánh mắt tập trung vào Úc Thư, không ai để ý Phó Hàn Dương vừa mới trở về.
Sau khi Phó Hàn Dương đóng cửa lại, trong không gian không có bất kỳ thứ gì cản trở, pheromone phát tình của Omega khiến miệng lưỡi hắn càng thêm khô khốc.
Khi Úc Thư vừa mới phát tình, hắn còn có thể giữ được một chút tỉnh táo. Nhưng, hắn càng khao khát, hắn càng trở nên bình tĩnh hơn, giống như sự tĩnh lặng trước cơn bão tố. Giờ phút này, hắn kìm nén ham muốn đè Omega trước mắt lên giường mà làm đến chết đi sống lại.
Phó Hàn Dương nhìn vào đôi mắt của Úc Thư, như muốn gặm nuốt cậu vào bụng. Hắn sắp không kìm nổi nữa rồi, hắn muốn để Úc Thư rên rỉ dưới thân mình, để cậu trở nên càng thêm ý loạn tình mê vì những va chạm mạnh mẽ của mình.
Phó Hàn Dương kéo cà vạt, cởi áo tây trang, đi về phía bọn họ, ngồi xuống chiếc ghế sô pha phía trước, nhìn cảnh đẹp trước mặt, nhẫn nhịn.
Mà lúc này.
Ngay cả khi đã làm một lần, Lục Xuyên vẫn thèm khát không kém gì lúc trước, hắn nhận ra Phó Hàn Dương đã trở lại. Hắn nói với Phó Hàn Dương: "Lão đại, bé cưng này siêu tuyệt vời. A, không được rồi, nghĩ về sự sung sướng khi chịch lỗ thịt của nhóc là tôi muốn bắn luôn rồi."
Phó Hàn Dương nghe Lục Xuyên, không nói lời nào, tiếp tục nhìn chằm chằm Tần Hoài Vũ bọn họ. Nhìn họ như vậy, Phó Hàn Dương đã đoán được họ muốn làm gì.
Những người khác cũng phát hiện Phó Hàn Dương trở lại, nhìn hắn ngồi trên sô pha, nhìn họ như một người ngoài cuộc khiến họ càng thêm hưng phấn.
Mà Úc Thư vặn hông đói khát vì Mục Phong dừng lại: "Đừng dừng...... Vẫn muốn.... Hưm.... Nhanh lên...."
Úc Thư lấy lòng hôn lên mặt Mục Phong, phương thức cầu hoan như vậy làm Mục Phong cảm thấy vô cùng đáng yêu, cưng chiều mà hôn lại lên mặt cậu. Tất cả đều không hẹn mà cùng không hôn môi Úc Thư, như thể nó được dành riêng cho Phó Hàn Dương vậy.
"Hoài Vũ, nhanh lên. Bé cưng không chịu được rồi, tôi cũng không không thể chịu được."
"Đây, cậu cho là dễ dàng vậy sao, lỡ bé cưng bị thương thì sao bây giờ." Tần Hoài Vũ cắm một ngón tay vào, kiểm tra xem cúc hoa có chặt quá không. Hắn khuấy đảo vài lần, nhận ra hắn có thể thêm một ngón tay khác vào.
"Ưm ư.... Sao...." Úc Thư cảm nhận được lại có thêm ngón tay cắm vào trong thân thể ma sát. Cậu nghi hoặc quay đầu lại, nhưng vừa nhìn lại Tần Hoài Vũ đã hôn lên mặt cậu.
"Bé cưng, đợi lát nữa chúng ta sẽ cùng yêu thương em ~"
Hiện tại Úc Thư không thể hiểu được những lời này, giờ cậu chỉ tràn ngập suy nghĩ rằng cậu muốn côn th*t trong cơ thể này có thể làm cậu thật mạnh bạo, muốn có thêm nhiều khoái cảm hơn nữa.
Nghĩ vậy, cậu vòng hai chân trên eo Mục Phong, dùng đôi tay ôm lấy bờ vai hắn, cả người dán lên Mục Phong, vặn vẹo cọ xát vào thân thể của Mục Phong. Cậu bé xinh đẹp phía trước của Úc Thư vừa vặn áp vào khe cơ bụng của Mục Phong, dâm dịch từ đỉnh chảy ra, như bôi trơn làm Úc Thư ma sát càng trơn tru. Cậu như tìm được một niềm vui mới, tận hưởng nó một cách thích thú.
"Ha ưm...." Mục Phong không khỏi lắc đầu bật cười vì Úc Thư tự tiêu khiển, ghé sát tai Úc Thư, âm thanh trầm thấp từ tính: "Bé cưng, làm cơ bụng của tôi có sướng không?"
"Ha a.... Sướng..... Ưm a..... Sướng quá...." Nhìn Úc Thư như vậy thật sự vừa gợi tình lại vừa dễ thương.
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Úc Thư nhà tôi thật dễ thương!!!!
Nhóm công: Nhà cô? Hửm? (Để lộ hơi thở nguy hiểm trong ánh mắt)
Hết chương 5