Tác Dụng Phụ Của Thuốc Ức Chế

Chương 37: Về khách sạn (Thịt vụn)




Tác giả: Tê Hạc

Edit: Sâm

*

Sau bữa tối, Úc Thư và Hạ Nghi Chu trao đổi thông tin liên lạc, vốn sẽ tạm biệt nhau như thế, nhưng Úc Thư vô tình nghe được hai người họ ở cùng một khách sạn nên bèn mời Hạ Nghi Chu đi cùng họ.

"Nghi Chu, anh về khách sạn với bọn em nhé? Để lại anh bắt xe một mình em không yên tâm."

"Không được!" Lục Xuyên phản đối kịch liệt, khó lắm hắn mới tách họ ra được, sao có thể đồng ý để Hạ Nghi Chu đi cùng. Hắn còn định bảo Mục Phong lái xe, còn hắn với Úc Thư tình chàng ý thiếp đấy. Có Hạ Nghi Chu trên xe thì hắn chẳng làm được gì cả.

Úc Thư thấy Lục Xuyên phản đối, có chút không vui, lầm bầm: "Đồ hẹp hòi!"

Ban đầu Hạ Nghi Chu cũng định từ chối Úc Thư, nhưng thấy Lục Xuyên bài xích mình đến thế, vậy nên anh, một người ngứa mắt Lục Xuyên, không muốn làm theo ý muốn của Lục Xuyên.

"Được đó, đi nào, mình cùng về khách sạn thôi." Nói xong, anh dắt tay Úc Thư rời khỏi nhà hàng trước mặt Lục Xuyên. Mục Phong thở dài, vỗ vai Lục Xuyên: "Được rồi, đừng quậy nữa, sao chú ngày càng ấu trĩ thế này, lại đi ghen với cả Omega."

"..." cho dù Lục Xuyên không muốn, Hạ Nghi Chu vẫn lên xe bọn họ.

Trong xe, Úc Thư nhìn điện thoại, cậu lại có thêm một người bạn rồi, lòng Úc Thư đong đầy hạnh phúc. Hạ Nghi Chu thấy Úc Thư thế này vô cùng thú vị, anh lấy điện thoại ra rồi tìm góc, nhân lúc Úc Thư không để ý chụp trộm cậu một tấm.

Trong khung cảnh mờ ảo trong xe cùng ánh đèn neon ngoài đường chiếu lên người Úc Thư, cậu cúi đầu nhìn điện thoại, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy khát vọng về cuộc sống tương lai, ba nốt ruồi dưới mắt như ẩn như hiện. Góc nghiêng của Úc Thư thật sự rất đẹp, mà khoảnh khắc này cũng đã được lưu giữ trên điện thoại.

Hạ Nghi Chu gửi cho Úc Thư để cậu xem tấm hình bị chụp lén. Điều này khiến Úc Thư cực kỳ ngượng ngùng, mặt đỏ cả lên. Sau đó cậu lại bị Hạ Nghi Chu trêu chọc lần nữa.

Dọc đường đi, Lục Xuyên lái xe với vẻ mặt u ám, còn Mục Phong ngồi ghế phụ lái nhìn Úc Thư bị trêu đùa mà vẫn vui vẻ, cảm thấy khá tốt. Khi họ về đến khách sạn, Úc Thư và Hạ Nghi Chu mới tách ra khỏi nhau, trở về phòng của mình.

Hạ Nghi Chu về phòng tắm rửa sạch sẽ, nhớ ra cả ngày chưa liên lạc với người yêu, bèn nằm trên giường gọi cho chồng mình.

Không lâu sau, điện thoại kết nối. Người ở đầu dây bên kia hẳn là đang bận làm việc, Hạ Nghi Chu nghe tiếng lạch cạch gõ bàn phím.

Anh cố ý nói với đầu dây bên kia một cách dữ dằn: "Phó Dịch Thương! Anh lại làm việc muộn mà không nghỉ ngơi rồi, nếu sức khỏe anh suy giảm thì em không cần anh nữa đâu. Em sẽ đi tìm trai trẻ cho anh tức chết luôn." Có điều, hiệu quả uy hiếp không tốt lắm, đầu dây bên kia chỉ khẽ cười một tiếng, đáp: [Trừ tôi ra, còn ai có thể thỏa mãn em?]

Nghe Phó Dịch Thương nói thế, Hạ Nghi Chu tiếp tục nói dối không chớp mắt: "Người trẻ tuổi chắc chắn sẽ năng nổ nhiệt tình hơn ông tướng như anh nhiều, làm sao có thể không thỏa mãn được em chứ."

[Ồ? Không biết lần trước ai ở dưới thân tôi nói không phải tôi thì không được? Còn khóc lóc cầu xin tôi làm mạnh vào, bảo tôi dùng sức, sâu hơn nữa. Rồi tôi hơi dùng sức chút thôi mà đã không chịu nổi, chậc chậc chậc, không biết phải *** như nào mới phải.]

"Anh! Thôi thôi, em không nói lại anh đâu, lão biến thái, lão già, lão lưu manh." Hạ Nghi Chu nghe nhưng lời ngày càng tục tĩu bên tai mới đỏ bừng mặt không chịu nổi. Lần nào cũng vậy, anh luôn luôn là người thua cuộc, đúng là không cam tâm mà.

[Được rồi, gần dây anh khá bận, anh cũng sắp giải quyết xong rồi. Ngoan, em đừng giận nhé.] Phó Dịch Thương đùa đủ rồi, trấn an Hạ Nghi Chu, lúc cần vuốt lông thì phải vuốt lông. Hạ Nghi Chu cũng không để ý quá lâu, nhanh chóng được trấn an. Anh và Phó Dịch Thương thân mật khăng khít với nhau hồi lâu, anh mới nhớ ra chuyện gặp Úc Thư hôm nay, kể với Phó Dịch Thương.

Phó Dịch Thương dừng làm việc, yên lặng lắng nghe Hạ Nghi Chu chia sẻ câu chuyện ngày hôm nay với hắn. Tuy Hạ Nghi Chu không nhìn thấy, nhưng Phó Dịch Thương đang nghiêm túc nghe anh kể chuyện vẫn luôn nở nụ cười cưng chiều không hề thuyên giảm.

Bọn họ rất yêu nhau, hắn cũng rất tôn trọng Hạ Nghi Chu nên hai người chưa có con, để Hạ Nghi Chu có thể phát triển sự nghiệp của mình. Hắn cảm thấy tình cảm giữa họ không cần con cái để củng cố.

Có điều, cũng sẽ thật tuyệt nếu có một bé con giống Hạ Nghi Chu.

"Úc Thư thật sự siêu dễ thương và ngoan ngoãn ấy, tên nhóc Lục Xuyên kia đúng là chiếm được lợi mà." Hạ Nghi Chu khen Úc Thư không ngớt. Không phải anh chưa từng gặp ai đáng yêu như Úc Thư, nhưng anh lại có một cảm giác khác biệt với Úc Thư. Anh thực sự rất thích dáng vẻ hồn nhiên dễ thương của cậu.

Mà Phó Dịch Thương nghe hồi lâu mới cảm thấy cái tên Úc Thư này rất quen tai. Hắn ngẫm nghĩ một lát, nhớ ra hình như em họ mình từng nhắc đến một người tên Úc Thư. Lúc ấy hắn cũng không để ý nhiều đến thế, giờ nhớ lại, chẳng phải Úc Thư là người em họ hắn muốn cưới ư? Vậy Úc Thư và Lục Xuyên là?

[Đợi chút, anh từng nghe Hàn Dương nhắc đến Úc Thư, bảo muốn cưới cậu ấy...]

Lời nói của Phó Dịch Thương khiến Hạ Nghi Chu trầm mặc lúc lâu, hình như anh hiểu ra ý "Bảo bối của chúng tôi" mà Mục Phong nói là gì rồi. Cũng may chế độ đa phu cũng rất phổ biến nên anh không ngạc nhiên lâu.

"Phó già à, có lẽ em biết một chuyện sẽ khiến anh ngạc nhiên. Có thể Hàn Dương cùng người khác chia sẻ Úc Thư..." Hạ Nghi Chu nói rồi bỗng cảm thấy đau lòng cho Úc Thư, cái cơ thể nhỏ bé của cậu làm sao có thể chịu nổi đây...

[...] Tin tức này đúng thật là khiến Phó Dịch Thương ngạc nhiên.

Mà bên còn lại, Úc Thư vừa về phòng đã bị Lục Xuyên và Mục Phong mang vào phòng tắm. Ba người ngồi trong bồn tắm lớn của khách sạn, Úc Thư ngồi trong lòng Lục Xuyên, hai người hôn nhau nồng cháy, núm vú đỏ anh đào bị Lục Xuyên niết trong tay đùa bỡn. Lục Xuyên như đang trút bỏ sự bất mãn của mình, hắn nhào nặn cào cái đầu ti mẫn cảm của cậu một cách mạnh mẽ, khiến Úc Thư vừa đau vừa sướng.

"Lục Xuyên... Nhẹ thôi, đau quá... Ưm!"

"Nhẹ thôi? Không phải em rất sướng ư? Em xem bản thân mình đi, quyến rũ biết bao." Lục Xuyên rời khỏi môi Úc Thư, quay mặt cậu về phía cửa kính sát trần, thủy tinh đen phản chiếu hình ảnh dâm dục trong bồn tắm.

Lục Xuyên cùng Mục Phong chơi đùa khắp thân thể Úc Thư. Lúc xuyên liếm mút lỗ tai nhạy cảm và chiếc cổ của cậu, hai ngón tay hắn quấy loạn trong miệng Úc Thư, nước bọt cậu chảy tràn ra ngoài, nhìn dâm mỹ cực kỳ.

"Ưm a... Chỗ này cũng muốn.... Ư ức..."

Úc Thư ưỡn ngực, đút núm vú anh đào vào miệng Mục Phong. Mục Phong ngâm lấy đầu v* đỏ mọng, dùng sức bú liếm, đồng thời cầm lấy chim nhỏ ẩn nấp trong nước của Úc Thư mà vuốt ve. Khoái cảm mãnh liệt khiến Úc Thư thở hổn hển không ngừng.

"Ưm ư... Sướng quá.... Ha a..." Úc Thư cảm nhận được thân nhiệt ngày càng nóng, khoái cảm càng kịch liệt, thân thể lại càng khao khát. Từng nơi họ chạm vào đều bùng cháy, ngọn lửa dục vọng quấn lấy Úc Thư, khiến cậu chìm nghỉm trong bể dục.