Tác Dụng Phụ Của Thuốc Ức Chế

Chương 27: Lục Xuyên về nước




Úc Thư trốn trong chăn không được bao lâu thì bị bọn họ đưa ra khỏi viện. Trên đường về, lời nói của Tần Hoài An còn quanh quẩn trong đầu cậu, cảm giác xấu hổ khiến khuôn mặt cậu vẫn luôn đỏ rực, cả người cứ luôn ngây ngốc, cứ thế mà không nhận ra thần sắc những người kia không thích hợp.

Đến khi chiếc xe dừng lại, Úc Thư mới nhận ra họ không về biệt thự mà đến nhà hàng trang trọng gần công ty cũ của cậu. Nhà hàng này từ trong ra ngoài đều vô cùng sang trọng, nhưng người ăn ở đây đều là người giàu có hoặc có quyền. Hơn nữa, nơi này chỉ có thể đặt chỗ trước, có nghĩa có tiền thì cũng chưa chắc đã hẹn được.

Nhà hàng trước mặt bọn họ là một tòa nhà bốn tầng do nhà thiết kế nổi tiếng thế giới Johansson thiết kế. Xe đến ăn ở đây đều lái vào sân trước, sau đó xuống xe để người phục vụ ở đây lái xe vào bãi đậu xe ngầm. Ở đó có những xe hơi đắt tiền xếp thành hàng.

Tầng một của nhà hàng là khu ăn uống mở và khu tráng miệng. Tầng hai là khu phòng riêng cho VIP, tầng ba dành cho hội viên câu lạc bộ, tầng bốn là nơi nghỉ ngơi của các hội viên.

Nhà hàng này cũng là một thương hiệu thuộc ngành dịch vụ ăn uống của tập đoàn Thịnh Thế.

Úc Thư theo Phó Hàn Dương xuống xe vào nhà hàng. Mỗi người họ đi ngang qua đều kinh ngạc nhìn chằm chằm Úc Thư khiến cậu cảm thấy không thoải mái. Đây là lần đầu cậu mong ngóng trở về biệt thự đến vậy.

Những người đó đều khiếp sợ khi đám Phó Hàn Dương lại mang một Omega tới ăn cơm, điều này là rất hiếm. Bởi vì ở đây không ít người thích Phó Hàn Dương bọn họ nên ánh nhìn Úc Thư chứa đầy sự ghen tuông và hâm mộ.

Phó Hàn Dương đi trước, Úc Thư theo sau. Cậu nhìn bóng lưng Phó Hàn Dương rồi lại cúi đầu nhìn chiếc áo phông quần âu, cộng thêm đôi giày vải trắng của cậu. Mặc dù những thứ này đều là do đám Phó Hàn Dương mua cho cậu, mặc rất thoải mái nhưng cũng có hơi tùy tiện. Khác với nhưng người ở đây và Phó Hàn Dương họ, mặc bộ vest lịch lãm, đầu tóc cũng chỉn chi. Cậu tự ti đến mức không dám ngước mắt nhìn người khác.

Mục Phong dừng lại nhìn Úc Thư, tay đặt lên đầu cậu, nói:

"Em sao vậy?"

"Tôi.... Chúng ta phải ăn ở chỗ này sao? Tôi vẫn chưa đói bụng, có thể trở về biệt thự rồi ăn sau không..."

Mục Tu nghe được lời khẩu thị tâm phi của cậu thì đau lòng:

"Em vừa mới làm kiểm tra xong, lại bị lấy nhiều như thế, nếu không ăn sớm chút thì thân thể của em sao có thể chịu nổi."

Úc Thư cúi đầu bấu quần áo, cuối cùng mất tự nhiên mà nói:

"Mặc như vậy không thích hợp ăn ở đây..."

"Không có gì không thích hợp hết. Em xem xem, không phải người kia cũng tùy ý như vậy sao?"

Tần Hoài Vũ véo má Úc Thư, chỉ vào một nam sinh cách đó không xa, Úc Thư cũng nhìn về phía người đó, phát hiện đúng thật là có người mặc tùy tiện như vậy nên cũng không để ý đến vậy nữa. Chỉ là cậu vẫn có mặc cảm tự ti, mình không hợp với tầng lớp thượng lưu.

Thực ra quần áo Úc Thư mặc không hề rẻ hơn so với đồ của những người ăn cơm tại đây, chỉ là Úc Thư không có khái niệm gì về nhãn hiệu mà thôi. Quần áo và giày cậu đi đều cùng một hãng vô cùng đắt tiền, tập trung chủ yếu về mặt thoải mái và kiểu dáng thường ngày. Tần Hoài Vũ không nói ra bởi sợ Úc Thư biết rồi sẽ không dám mặc đống quần áo đó nữa.

"Được rồi, chúng ta lên phòng riêng trên tầng hai thôi. Sẽ không còn nhiều người như vậy nữa, đi nào, lão đại hình như sắp nổi giận rồi."

Tần Hoài Vũ cố ý thì thầm với Úc Thư, muốn dọa cậu. Không ngờ hiệu quả lại rất tốt, Úc Thư lập tức im lặng, sau khi lén nhìn Phó Hàn Dương thì không dám nói gì nữa.

Nhìn thấy Úc Thư như vậy Phó Hàn Dương khẽ nhíu mày. Tuy không biết Tần Hoài Vũ nói gì nhưng khẳng định không phải lời hay ý đẹp, hắn trầm giọng nói với Úc Thư:

"Lại đây."

Úc Thư thấy Phó Hàn Dương lên tiếng, nào dám không qua. Cậu lập tức chạy tới, mới vừa tới Phó Hàn Dương liền nắm tay cậu đi lên lầu. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, dường như có rất nhiều âm thanh tan nát cõi lòng vang lên trong nhà hàng.

Úc Thư đỏ mặt, nhìn bàn tay được Phó Hàn Dương nắm, tim đập thình thịch. Sau đó cậu cảm nhận được ngón tay Phó Hàn Dương nhẹ nhàng xoa vào cổ tay mình, cảm giác tê ngứa truyền từ cổ tay tràn vào trái tim.

Có điều, Úc Thư bọn họ rất nhanh đã đến phòng riêng, bên trong đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn và chờ đợi họ.

Phó Hàn Dương để Úc Thư ngồi xuống, những người khác cũng ngồi theo. Tuy Úc Thư rất mất tự nhiên khi ở tầng một, nhưng vừa vào phòng thì cậu liền thả lỏng. Úc Thư rất vui vẻ thưởng thức bữa ăn này, bởi mỗi món đều rất ngon, đặc biệt là món tráng miệng ngọt ngào. Nhìn cậu ăn vui vẻ đến thế, Phó Hàn Dương bèn sai người gói một ít món tráng miệng lại, để cậu cầm về. Trên đường về, Úc Thư ôm đống đồ ngọt đó không buông tay, khiến đám Tần Hoài Vũ cưng chết được.

Trở lại biệt thự, Phó Hàn Dương bảo Úc Thư đi ngủ trưa, lập tức xua tan ý định ăn đồ ngọt ban đầu của cậu. Úc Thư đành tự mình để nó vào tủ lạnh, lưu luyến đóng cửa tủ rồi mới đi ngủ một giấc.

Đám Phó Hàn Dương đợi Úc Thư ngủ say thì trở về công ty xử lý công việc. Trước khi đi còn dặn người hầu trông chừng Úc Thư, không được để cậu lẻn ra ngoài ăn. Nhưng hiển nhiên Phó Hàn Dương đã nghĩ nhiều rồi, Úc Thư ngủ một giấc cho đến tận bữa tối.

Cậu mơ màng rời giường, sờ sờ chiếc bụng đói của mình. Đột nhiên cậu nghĩ đến món ngọt trưa hôm nay mang về, cậu vui vẻ rạo rực xuống tầng chuẩn bị lấy trong tủ lạnh ra ăn.

Nhưng cậu bị người hầu ngăn lại, họ đưa cậu thuốc bệnh viện đã kê. Mà Úc Thư vội vàng uống thuốc vì nóng lòng muốn ăn đồ ngọt. Sau đó khi cậu định mở tủ lạnh, người hầu lại ngăn cậu, nói nếu cậu không ngoan ngoãn ăn cơm trước thì sẽ gọi Phó Hàn Dương. Úc Thư tức lắm, như quả bóng xì hơi ấy.

Cậu lại ngoan ngoãn ăn cơm trước, cậu cố tình không ăn no để bụng. Cuối cùng có thể ăn món tráng miệng, Úc Thư cảm thấy thỏa mãn chưa từng có.

Cơm nước xong xuôi, Úc Thư cũng đã tắm rửa xong mà đám Phó Hàn Dương vẫn chưa trở về. Trước đây trong biệt thự quá nhàm chán nên người hầu đã bật phim truyền hình cho Úc Thư xem. Ngày trước cậu bận công việc, cũng phải chăm sóc ba ba nên rất ít khi xem phim. Vậy nên khi xem phim thì cậu liền thích theo dõi phim.

Sau khi tắm xong, Úc Thư nằm trên giường, cầm máy tính bảng Mục Phong cho mình rồi xem bộ truyền hình yêu thích gần đây của cậu.

Bộ phim này có cốt truyện song nam chủ. Trong quá trình phá án, nam chính Alpha nhặt được nam chính Omega vừa tròn mười tám suýt chút nữa bị lừa bán. Vì cha mẹ Omga mất sớm nên Alpha đã nhận nuôi cậu. Sau đó, Alpha trải qua ngày tháng vừa phá án vừa chăm sóc Omega. Bởi vì cốt truyện rất thú vị, vai chính cũng tuấn tú nên Úc Thư đã mê mẩn nam chính Alpha đó, đặc biệt là khi nam chính phá án, Úc Thư mê cực kỳ.

Ngay lúc cậu đang mê mẩn xem, cửa phòng cậu bị mở ra. Một người nhẹ nhàng bước đến bên giường, ngắm Úc Thư xem phim rồi mới nghiêng đầu nói với cậu:

"Bảo bối, em thích bộ phim do công ty chúng ta làm này đến vậy à?"

Úc Thư bị giọng nói đột ngột làm giật mình, quay đầu nhìn người nọ. Cậu nhận ra người nọ là Lục Xuyên mới về nước, cậu kinh hồn vỗ vỗ ngực, nói với Lục Xuyên:

"Sao... Sao anh đi mà không phát ra tiếng vậy?"

"Bảo bối, không phải anh đi đường không có tiếng, mà là em say mê xem phim quá đó. Bảo bối, em nói xem, mấy ngày nay chúng ta không gặp, em có nhớ anh không?"

Nghe vậy, Úc Thư không nhịn được mà nói trong lòng: Sao tôi có thể nhớ anh chứ... Mặc dù cậu nghĩ thế đấy, nhưng cậu không dám nói ra đâu.

Lục Xuyên không nhận được câu trả lời của Úc Thư, cảm thấy có chút mất mát. Hắn đè cậu dưới thân, ánh mắt nóng rực nhìn cậu, giống hệt một con dã thú đói khát. Mà khi Úc Thư tỉnh táo, trong chuyện này cậu vẫn còn có chút khiếp đảm. Ánh mắt như vậy khiến cậu muốn trốn tránh, cậu không khỏi giãy dụa muốn đẩy Lục Xuyên đang đè lên người mình ra. Nhưng sức lực ít ỏi của cậu chẳng thể lay chuyển được người này nửa phần.

"Đừng... Đừng đè trên người tôi..."

"Mấy ngày nay anh nhớ em lắm, nếu không phải lão đại cố ý để anh đi công tác, khiến anh không gặp được em thì anh đã không phải khổ sở như vậy rồi. Không được, anh phải nhân lúc họ chưa trở về mà yêu thương em thật tốt mới được."

Lục Xuyên thổi vào lỗ tai Úc Thư, nói xong liền hôn lên môi cậu, vội vàng gặm cắn. Đầu lưỡi cơ khát mở miệng Úc Thư mà chui vào, đảo lưỡi liếm láp bên trong, hôn cậu đến choáng váng. Rồi Lục Xuyên dùng lưỡi móc lấu lưỡi của Úc Thư, để nó quấn quít cùng mình, hút nó vào trong miệng mà không ngừng mút lấy, tựa như thể hiện sự khao khát hắn đã cất giữ trong lòng bấy lâu nay.

Bởi họ đã đánh dấu lẫn nhau nên eo của Úc Thư dần dần mềm ra.

"Đừng... Ưm a...."

Úc Thư bị bao quanh bởi pheromone của Lục Xuyên, pheromone mạnh mẽ xâm chiếm các giác quan của cậu khiến cơ thể cậu trở nên hứng tình. Ngay khi cả hai đang nồng nhiệt trao môi, Phó Hàn Dương bọn họ đã trở lại. Vừa mở cửa đã nhìn thấy cảnh tưởng này.

Tần Hoài Vũ là người đầu tiên lên tiếng:

"Lục Xuyên, không ngờ chú về nhanh đến vậy, có phải cũng sốt ruột muốn tiêu độc cho cơ thể của bảo bối đúng không?"

Lục Xuyên buông đôi môi của Úc Thư, khi chúng tách nhau còn kéo theo một sợi tơ d*m thủy, môi Úc Thư cũng bị Lục Xuyên liếm đến sóng nước lóng lánh, hồng hào sắc dục vô cùng.

"Tiêu độc?"

"Đúng vậy, hôm nay Tần Hoài An đã kiểm tra thân thể cho bảo bối. Dù là một phần của kiểm tra nhưng lại làm chúng ta cảm thấy rất khó chịu. Vậy nên mới gọi chú về để cùng tiêu độc cho bảo bối."

Lục Xuyên hiểu ý Tần Hoài Vũ, hắn vốn muốn có thời gian riêng cùng Úc Thư nhưng hiện giờ hắn càng muốn cùng họ tiêu độc cho Úc Thư.