Tác Dụng Chậm

Chương 7: "Thích phong cách gì?"




Vậy mà cũng nói được.

Thật không biết xấu hổ.

Hạ Cẩm Tây kéo kéo khóe miệng, ấn găng tay boxing lên gương mặt Trịnh Tiêu: "Vậy cô cũng không hỏi xem cô ấy có đồng ý bị nhìn thấy hay không, có cần được ca ngợi hay không......"

Gương mặt của Trịnh Tiêu bị ấn đến biến hình, mũi và miệng đều dính vào cùng nhau, nhìn qua vô cùng đáng thương.

Vừa đến vấn đề mấu chốt cô ấy liền không nói, một bộ dáng mặc cho bất kỳ cái gì chà đạp, cứ như vậy bị Hạ Cẩm Tây kéo tới trước mặt võ đài.

Hạ Cẩm Tây buông cô ấy ra, liếc mắt nhìn một cái vào bàn chân cô ấy, mang giày thể thao, vậy không cần làm việc thừa bắt cô ấy thay quần áo nữa.

Dù sao hôm nay cô không phải tới để bàn luận, là đơn phương tới đánh người.

Vì thế xoay người lên võ đài, còn chỉ huy Trịnh Tiêu nói: "Cởi quần áo."

Trịnh Tiêu nhìn phải nhìn trái, hai cô hành động kỳ quái, có không ít người đang nhìn hai ngươi.

"Này......" Đầu ngón tay của Trịnh Tiêu đặt ở trên khóa kéo, "Không tốt lắm đâu......"

"Vô cùng tốt." Hạ Cẩm Tây ngồi xổm xuống nhìn cô ấy, bày ra một dáng vẻ bất cần đời mà nhìn biểu tình mập mờ khó hiểu của cô ấy, "Vô cùng tốt, tôi thích như vậy."

"Thôi được." Trịnh Tiêu gật đầu, kéo khóa kéo ra.

Thực mau, Hạ Cẩm Tây liền biết được không tốt lắm là không tốt như thế nào.

Áo lông vũ to rộng như kén tằm của Trịnh Tiêu rơi xuống, bên trong thế nhưng lại không giống người bình thường sẽ mặc, áo len hoặc áo hoodie, quần jean hoặc quần legging.

Cô ấy mặc chính là chiếc váy ren dài màu trắng gạo.

Chiếc váy vô cùng tinh xảo, làn váy tầng tầng lớp lớp, nửa người trên vai và cổ là bán trong suốt, đường cong thân thể xinh đẹp của Trịnh Tiêu được bày ra rất rõ ràng.

Tuyệt nhất chính là khi cô ấy ném áo lông vũ xuống đã "không cẩn thận" làm rớt dây cột tóc, vì thế tóc dài bỗng nhiên buông xõa ra, kết hợp với biểu tình có chút thẹn thùng, có chút lúng túng mờ mịt của Trịnh Tiêu, quả thực giống như một công chúa đang lẩn trốn trong phim thần tượng.

Hạ Cẩm Tây: "......"

Trịnh Tiêu líu ríu: "Tôi phải mang găng tay sao?"

Hạ Cẩm Tây nắm chặt nắm tay: "Tôi đi tìm mấy chiếc camera quay chụp nhiều góc độ sau đó chiếu pha quay chậm cho cô ha?"

Quần chúng vây xem rốt cuộc nhìn không được nữa, vẫn là anh chàng vừa rồi đến gần Hạ Cẩm Tây, mày nhíu chặc đến mức có thể kẹp chết con kiến, trực tiếp tiến lên một bước chắn trước mặt Trịnh Tiêu.

"Cô không cần khó xử với người không biết đánh boxing." Anh chàng nói, "Cô ấy không chuẩn bị cái gì cả."

Hạ Cẩm Tây cảm thấy khá tốt.

Bộ dạng này của Trịnh Tiêu, cô xác thật là không thể xuống tay, nhưng tay lúc này rất ngứa, thiếu người để đánh.

"Vậy anh đánh thay cô ấy đi." Hạ Cẩm Tây nâng nâng cằm với anh chàng, cười nói, "Trai đẹp."

Anh chàng cũng cười rộ lên: "Tôi không đánh con gái."

Hạ Cẩm Tây nhẹ nhàng nhảy nhảy: "Không cần dây dưa, mới vừa rồi không phải muốn tập một ván với tôi sao?"

"Thôi được." Anh chàng cởi áo khoác, "Chúng ta chỉ đánh đến khi......"

Hạ Cẩm Tây chỉ cười.

Anh chàng mang găng tay xong, nói với Trịnh Tiêu: "Cô ngồi bên kia đi, bên kia ấm áp."

Trịnh Tiêu gật gật đầu, ôm áo lông vũ của mình, đi đến ngồi trên ghế.

Trong phòng tập độ ấm cao, kỳ thật cũng không lạnh. Nhưng ôm áo ngồi như vậy, sẽ có vẻ đặc biệt mềm mại.

Hiện tại Trịnh Tiêu yêu cầu bản thân phải đặc biệt mềm mại, nên cô gập tròn áo lại, gác đầu lên, sau đó không chớp mắt nhìn chằm chằm trên võ đài.

Dáng vẻ Hạ Cẩm Tây đánh boxing rất đẹp, đường cong cơ bắp thon dài, nhưng vô cùng có lực, thân dưới vững vàng, động tác lưu loát.

Thể trạng của anh chàng kia tuy rằng cao lớn hơn Hạ Cẩm Tây, nhưng cũng không phải đối thủ của Hạ Cẩm Tây, Hạ Cẩm Tây vừa mới bắt đầu còn đánh thật sự đàng hoàng, lúc sau liền bắt đầu nhảy tới tới lui lui một cách khôi hài.

Đến cuối cùng, anh chàng bị chọc đến tức giận ngút trời, Hạ Cẩm Tây giơ tay lau mồ hôi, đột nhiên cất bước tiến lên, một quyền đánh trúng ngay mặt anh chàng.

Trịnh Tiêu cười rộ lên.

Anh chàng té ngã trên đất, lúc đứng dậy đôi mắt đều đỏ.

Trịnh Tiêu đặt áo lông vũ qua một bên, bước nhanh đi qua, đứng ở dưới đài nôn nóng kêu: "Các người không cần đánh, không cần đánh nữa!"

Hạ Cẩm Tây nhìn về phía cô ấy, nhướng mày nhìn cô ấy.

Trịnh Tiêu dậm chân, trong ánh mắt tràn ngập nước: "Các người như vậy làm cho người ta rất sợ hãi......"

Nói xong, cũng mặc kệ phản ứng của hai người trên đài, xoay người lại chạy.

Hướng cửa phòng tập chạy đến, chạy trốn sốt ruột, quên áo lông vũ còn để ở trên ghế.

Hạ Cẩm Tây không hề ham chiến, xoay người xuống võ đài, chạy đến lấy áo của Trịnh Tiêu, sau đó bước nhanh đuổi theo.

Ở trước cửa phòng tập chặn Trịnh Tiêu lại.

"Đi chỗ nào?" trên người Hạ Cẩm Tây tỏa ra hơi nóng, trong đầu cũng ong ong vang.

Trịnh Tiêu: "Đi về, về nhà......"

Hạ Cẩm Tây: "Đừng diễn."

Trịnh Tiêu mím môi, biểu tình đáng thương trên mặt đã không còn, giơ tay cầm áo trong lòng ngực Hạ Cẩm Tây, nói: "Cảm ơn, vất vả."

Hạ Cẩm Tây: "......"

Người này vô sỉ như thế, vậy mà khiến cho người ta không biết nên nói cái gì.

Cô tạm dừng, Trịnh Tiêu cũng tạm dừng.

Bên cạnh có người đến đây, đi ngang qua Hạ Cẩm Tây, Hạ Cẩm Tây không nhúc nhích, Trịnh Tiêu cũng không nhúc nhích.

Người khác chỉ có thể đi đường vòng, cửa sổ thang lầu mở ra, gió lạnh thổi tiến vào, thổi bay sợi tóc Trịnh Tiêu, cũng thổi lạnh mồ hôi nóng của Hạ Cẩm Tây.

Hạ Cẩm Tây nhìn Trịnh Tiêu, Trịnh Tiêu rũ mắt xuống, làn da sạch sẽ không có một chút tỳ vết, vẻ mặt thờ ơ phảng phất như có thể đặt mình ở bên ngoài tất cả mọi việc.

Hạ Cẩm Tây đột nhiên không còn tức giận, khả năng bởi vì tức giận cũng vô dụng, cũng có thể bởi vì vừa rồi xác thật đã hạ hỏa.

Lúc này, vận động xong máu trong cơ thể nhanh chóng lưu thông, luôn muốn làm chút...... việc lâu rồi không làm.

Môi Hạ Cẩm Tây giật giật, phát ra lời mời: "Cùng nhau ăn cơm?"

Trịnh Tiêu giương mắt nhìn cô, ánh mắt thực sạch sẽ.

Hạ Cẩm Tây đột nhiên có chút ngượng ngùng, tìm cái cớ: "Dù sao cũng phải nhận lỗi với tôi đi."

Trịnh Tiêu không nói chuyện, Hạ Cẩm Tây: "Và dù sao cũng phải hứa hẹn với tôi, sẽ không bán 《 Tây 》."

Trịnh Tiêu gật gật đầu: "Được."

Hạ Cẩm Tây giơ tay cắn băng vải găng tay: "Chờ tôi một chút, tôi đi tắm rửa."

Những lời này nói ra, luôn có chút giống như đã từng quen biết.

Hạ Cẩm Tây xoay người vào phòng tập, Trịnh Tiêu tròng áo lông vũ vào, tay cắm vào túi chờ cô.

Động tác của Hạ Cẩm Tây nhanh nhẹn, lúc trở ra, mặc áo lông cao cổ màu vàng nhạt bó sát người, xõa tóc, thoạt nhìn ấm áp lại gợi cảm.

Trịnh Tiêu giơ tay ấn thang máy, nói: "Mặc áo khoác vào đi, lạnh."

Hạ Cẩm Tây khảy khảy tóc: "Ai giống cô, cơ thể bé nhỏ sợ lạnh. Lập tức vào trong xe, lười mặc."

"Được." Trịnh Tiêu cười cười.

Rất mau đã vào trong xe, bộ dáng Hạ Cẩm Tây lái xe cũng khá xinh đẹp, Trịnh Tiêu ngồi ghế phụ.

Nếu là nhận lỗi, địa điểm ăn cơm đương nhiên là Hạ Cẩm Tây chọn, Hạ Cẩm Tây suy nghĩ nơi dùng bữa với Trịnh Tiêu, đi chính là nhà hàng có view ngoài trời nổi tiếng nhất thành phố.

Trịnh Tiêu không có bất kỳ dị nghị gì, chỉ là hai người tới vội, không có đặt trước, vị trí còn trống ở trong nhà hàng không tốt lắm.

Chỗ ngồi ở lối đi nhỏ ngay đầu hướng gió, chỉ cần có người đẩy cửa đi ra hoa viên bên ngoài trời, đều sẽ có một trận gió lạnh thổi tiến vào.

Khi đồ ăn còn chưa được đưa lên, Hạ Cẩm Tây rốt cuộc khuất phục, mặc áo khoác vào.

Trịnh Tiêu chỉ cười.

"Người câm giống như cô, đặt ở trong giới của chúng tôi, tương đương với tàn phế." Hạ Cẩm Tây nói.

"Cô muốn nói cái gì?" Vẻ mặt Trịnh Tiêu thẳng thắn thành khẩn, "Tôi không biết nói chuyện phiếm nhiều."

Hạ Cẩm Tây: "Cô rất biết diễn kịch."

"Yêu cầu tôi diễn không?" Trịnh Tiêu hỏi, "Thích phong cách gì?"

Hạ Cẩm Tây nhìn gương mặt này, thật sự không nhịn được: "Trước kia không biết cô có kỹ năng này, đáng tiếc."

Lời này vừa nói ra, hai người đều trầm mặc.

Bạn giường chia tay xong gây thành kẻ thù, mối thù còn chưa có kết thúc, lại có ý tứ nối lại tình xưa, thực sự có chút xấu hổ. Xấu hổ nhất chính là Trịnh Tiêu không nói tiếp.

Không nói tiếp chính là không đồng ý, không nói tiếp chính là tôi có thể diễn ở trên bàn cơm, nhưng cô không có cơ hội nhìn thấy bộ dáng tôi diễn ở trên giường.

Vì thế Hạ Cẩm Tây xấu hổ, còn đáng tiếc đã bỏ lỡ một giải thưởng lớn.

Phục vụ đem đồ ăn tới, giải cứu bầu không khí này.

Nhưng đồ ăn mới vừa lên món thứ hai, Hạ Cẩm Tây mới vừa thả lỏng lại, người phục vụ còn đang báo tên món ăn, Trịnh Tiêu đột nhiên nói câu: "Muốn lên giường với tôi nữa sao?"

Hai chữ lên giường này, nói nghe rất bình tĩnh nhẹ nhàng như mây bay, phảng phất giống như hỏi cô muốn cùng nhau ăn bữa cơm nữa hay không.

Hạ Cẩm Tây sững sờ tại chỗ, người phục vụ dừng lại một chút, thực mau đỏ mặt rồi thích ứng, tiếp tục công việc của mình.

Đồ ăn lên hết, trái tim bị chấn động của Hạ Cẩm Tây cũng bằng phẳng trở lại.

Cô cầm dao nĩa, cúi đầu cắt một khối thịt: "Lên giường không đáng giá tiền, nếu thật sự muốn xin lỗi chuyện của tôi, dù sao cũng phải có phương thức khác đáng giá để đền bù."

Trịnh Tiêu hỏi cô: "Cô muốn cái gì?"

Hạ Cẩm Tây giơ dao nĩa, tạm dừng vài giây, sau đó chỉ về hướng bên ngoài cửa sổ: "Đi nhảy lầu đi."

Không trung trong hoa viên có tháp rơi tự do, là hạng mục đặc sắc của nhà hàng này.

Nhà ăn có vị trí cao, tháp rơi tự do cũng rất cao, mặc kệ nhìn từ trên xuống dưới, hay nhìn từ dưới lên trên, đều làm người chóng mặt hoa mắt.

Hạ Cẩm Tây không sợ độ cao, nhưng chung quy cô cũng không còn là cô gái trẻ tuổi nữa, loại hình vận động quá mức kích thích này, thân thể sẽ tự động phát ra cảnh cáo, cảnh cáo cô không cách nào tiếp nhận, cho nên không cần đi trải nghiệm.

Tuổi của Trịnh Tiêu không chênh lệch Hạ Cẩm Tây bao nhiêu, trong ấn tượng của Hạ Cẩm Tây, Trịnh Tiêu tay nhỏ chân nhỏ, so với người hàng năm vận động như cô, tố chất thân thể phải yếu hơn rất nhiều.

Càng đừng nói, Trịnh Tiêu có khả năng sợ độ cao, có khả năng bị bệnh tim, cao huyết áp, bệnh động mạch vành......

Dù sao cái này không phải là một việc đơn giản, dùng để khó xử Trịnh Tiêu cũng vừa vặn tốt.

Trịnh Tiêu: "Được."

Hạ Cẩm Tây: "......"

Trịnh Tiêu đứng lên: "Tôi chưa tới bao giờ, tôi đi hỏi một chút xem chơi thế nào."

Hạ Cẩm Tây: "......"

Trong thời gian Hạ Cẩm Tây còn kinh ngạc, Trịnh Tiêu đã mặc áo lông vũ đi ra nhà hàng, đi đến hoa viên.

Ánh đèn trong hoa viên lộng lẫy, Hạ Cẩm Tây nhìn cô ấy cùng nhân viên công tác nói chuyện từ khoảng cách khá xa, nhìn cô ấy rụt rụt bả vai vì bị gió thổi, rồi gật gật đầu.

Lúc Trịnh Tiêu bắt đầu ký thỏa thuận miễn trách nhiệm, Hạ Cẩm Tây đứng dậy xông ra ngoài.

Trịnh Tiêu thấy cô, nghiêng đầu nhìn cô cười cười, nhân viên công tác đã bắt đầu cố định dây an toàn trên người cô ấy.

Ngày mùa đông, chỗ cao không thắng hàn*, trò chơi này hiện tại căn bản không có ai chơi.

(* Đứng ở nơi cao thì không chịu nổi gió lạnh ở nơi đó.)

Trịnh Tiêu cô đơn lên chiến trường, trên mặt vẫn cố tình thản nhiên, giống bé ngoan học tập tốt ở nhà cách vách.

Hạ Cẩm Tây không nhúc nhích, nghĩ cô ấy muốn nhảy thật, liền tha thứ cho cô ấy.

Trịnh Tiêu từ trong túi móc dây cột tóc ra, gom tóc dài của mình lại, sau đó tùy ý cột kiểu đuôi ngựa.

Cô ấy bắt đầu đi đến tháp rơi tự do, cũng không chào Hạ Cẩm Tây một cái.

Hạ Cẩm Tây nhéo nhéo nắm tay, nhíu mày, đột nhiên bước một bước xa tiến lên, túm chặt cổ tay của cô ấy.

"Nhảy cái gì mà nhảy," cô hung dữ, vặn người đi trở về, "Người trưởng thành rồi, chơi cái trò chơi thì có giá trị gì."

Trịnh Tiêu không giãy giụa, tùy ý để cô lôi kéo, lúc vào nhà ăn đột nhiên lật tay lại, nắm lòng bàn tay cô.

Đầu ngón tay lạnh lạnh, làm Hạ Cẩm Tây nhớ đến dáng vẻ đôi tay này dừng ở trên người mình.