Tác Dụng Chậm

Chương 45




Lúc Hạ Cẩm Tây ngồi trước bàn ăn cháo, Trịnh Tiêu cũng không có lại đây.

Cô ấy nằm ở trên sô pha, cách thật xa, thường xuyên liếc nhìn cô một cái.

Hạ Cẩm Tây ăn xong nửa chén cháo, ăn đến đầu óc thoải mái tỉnh táo, cảm thấy cô đã có chút sức mạnh ý chí để chống cự lại Trịnh Tiêu.

Vì thế hỏi cô ấy: "Cô không ăn cháo, làm gì vậy?"

Trịnh Tiêu hỏi cô: "Hôm nay còn đưa tôi đi công ty sao?"

Hạ Cẩm Tây giả khụ một tiếng, dùng xong liền ném: "Hôm nay không có gì cần thiết."

"Ừm." Trịnh Tiêu gật gật đầu nói, "Đợi lát nữa tôi sẽ ăn."

Hạ Cẩm Tây liếc nhìn cô ấy một cái, đối diện tầm mắt của Trịnh Tiêu, trong điều kiện ngược sáng, ánh mắt của Trịnh Tiêu thoạt nhìn mềm mại thâm tình, Hạ Cẩm Tây cúi đầu, tiếp tục ăn cháo.

Chờ đến khi cô ăn xong rồi đứng lên, mới phát hiện trên tay Trịnh Tiêu cầm vở và bút, không biết đang vẽ cái gì.

Hạ Cẩm Tây đi qua, đứng ở bên cạnh cô ấy.

Trịnh Tiêu không ngừng lại bút trên tay, một bức tranh đã gần hoàn thành, vẽ rõ ràng là phòng ngủ của cô, tủ quần áo, giường lớn, cửa sổ to sát đất, ánh nắng sớm xán lạn.

Chỉ là không có ai, độ cong cùng nếp gấp của chăn, biểu hiện chủ nhân của căn phòng này vừa mới rời giường.

Hạ Cẩm Tây nhìn chóp mũi Trịnh Tiêu, rồi nhìn xem tranh.

Đôi tay đặt ở sau lưng nắm ngón tay một hồi lâu, Trịnh Tiêu đột nhiên nói: "Tốt."

Hạ Cẩm Tây: "Sao?"

Trịnh Tiêu giơ tay xé đi: "Hôm nay hoàn thành luyện tập ......"

Cuốn vở là quyển sổ ký họa lò xò, mắt thấy một nửa trang giấy đã bị xé xuống, Hạ Cẩm Tây vội vàng đè tay Trịnh Tiêu lại.

"Làm gì đó?" Hạ Cẩm Tây trừng mắt cô ấy, "Tranh vẽ đẹp vậy tại sao xé đi."

Trịnh Tiêu: "Luyện tập......"

Hạ Cẩm Tây: "Tác phẩm luyện tập thì không thể giữ lại sao? Cô không giữ lại làm sao cô biết được ngày hôm sau có vẽ tốt hơn hay không?"

Trịnh Tiêu: "Đều ở trong đầu."

Hạ Cẩm Tây mạnh mẽ lắc đầu, vô cùng lanh trí nói: "Cô vẽ là nhà của tôi, tôi có bản quyền."

Hai người đều mang một ấn tượng sâu sắc đối với việc có bản quyền hay không bản quyền này, Hạ Cẩm Tây vừa nói dứt lời, Trịnh Tiêu lập tức bất động.

Giấy vẽ bị xé một nửa được Hạ Cẩm Tây vuốt phẳng lại từng chút, gắn trở về, tuy rằng không được chỉnh tề như lúc ban đầu, nhưng tốt xấu gì cũng không bị rớt mất.

Cô khom lưng khiến cho lưng có hơi đau, đứng thẳng dậy duỗi cái eo: "Mỗi ngày cô đều phải luyện tập sao?"

Trịnh Tiêu: "Lúc nào có cảm giác."

Hạ Cẩm Tây đột nhiên bật cười: "Có phải ở chỗ của tôi thì rất có cảm giác đúng không."

Trịnh Tiêu: "70% cảm giác."

"F***......" Hạ Cẩm Tây thấp giọng mắng một câu, nhịn không được ha ha ha cười rộ lên.

Cô vừa cười vừa đi về phòng ngủ, nói: "Tôi phải đi làm, lát nữa cô nhớ ăn cháo, có vấn đề gì thì gọi điện thoại cho tôi. Nếu thích vẽ nhà của tôi, cứ tùy ý vẽ, tôi trao cho cô một quyền lợi độc nhất vô nhị......"

"Ừm." Trịnh Tiêu nhỏ giọng đáp lại.

Hạ Cẩm Tây thay đồ xong mang túi xách ra cửa, vừa đi vừa gửi tin nhắn cho đồng nghiệp.

Vì thế thay đổi giày rồi chỉ vẫy vẫy tay với Trịnh Tiêu, Trịnh Tiêu gật gật đầu, hai người cũng không đối thoại, Hạ Cẩm Tây ra ngoài, Trịnh Tiêu ở lại trên sô pha.

Cô ấy không đi ăn cháo, trang giấy dưới tay đã bị thay đổi, vẫn là căn nhà này, phòng ngủ này, hướng của ánh sáng sớm hơi chếch đi một chút, trên giường có người đang ngủ say.

Cô ấy vẫn luôn vẽ, vẫn luôn vẽ, Hạ Cẩm Tây nói không sai, cô ấy ở nơi này xác thật rất có cảm giác.

Cơ thể có cảm giác, sáng tác cũng có cảm giác, cô ấy cảm nhận được ngọn lửa nhiệt tình yêu thương lại một lần nữa nhảy lên trong lồng ngực, làm cô ấy cảm thấy bản thân mình còn sống. Mạnh mẽ tồn tại.

Thẳng đến khi di động vang lên, màn hình hiện ra tên của Hạ Cẩm Tây.

Trịnh Tiêu nhận điện thoại, trên ngón tay dính màu đen in ti-pô: "Alo."

Hạ Cẩm Tây hỏi: "Còn ở nhà tôi sao?"

Trịnh Tiêu: "Ừm."

Hạ Cẩm Tây: "Tôi có hai cái chuyển phát nhanh đã gửi tới, cô lấy giúp tôi một chút được không?"

"Được." Trịnh Tiêu buông quyển ký họa xuống, đứng dậy đi ra ngoài hiên.

"Cái này tương đối phiền phức, đồ vật lớn, không đặt ở quầy chuyển phát nhanh, phải đến trước cửa siêu thị mini lấy......" Hạ Cẩm Tây nói, "Cửa phía nam, cô biết cửa phía nam ở đâu không?"

Trịnh Tiêu kẹp điện thoại, mặc áo khoác xong: "Không biết."

"Tôi nói cho cô nha......"

Trịnh Tiêu đánh gãy lời nói của cô: "Cô không bận sao?"

Hạ Cẩm Tây: "Không bận, nghỉ trưa mà."

Trịnh Tiêu mở cửa: "Vậy cô đợi lát nữa hãy nói, bằng không tôi không nhớ được."

Hạ Cẩm Tây: "À, được."

Trịnh Tiêu: "Tôi vào thang máy."

Tín hiệu trong thang máy thực yếu, Trịnh Tiêu vừa bước vào, âm thanh trong di động liền trở nên rồ rồ.

Hạ Cẩm Tây đương nhiên biết tình huống của thang máy nhà mình như thế nào, đáp một tiếng rồi không nói nữa, hai người lâm vào khoảng không tĩnh lặng.

Thang máy đến lầu một cần khoảng mười giây, Trịnh Tiêu không cúp điện thoại, Hạ Cẩm Tây cũng không cúp.

Chờ cô ấy bước ra thang máy, Hạ Cẩm Tây ở bên kia giống như mở video, giây đầu tiên liền hỏi ngay: "Ra ngoài rồi?"

Trịnh Tiêu giơ tay ôm chặt lấy áo phía trước ngực: "Ừm."

Hạ Cẩm Tây: "Cô đi ra từ cửa hông, biết cửa hông không? Quẹo trái."

Trịnh Tiêu: "Quẹo trái."

Hạ Cẩm Tây cười nói: "Hôm nay thời tiết không tệ, cô có xuống lầu phơi nắng không vậy?"

Trịnh Tiêu đẩy cửa hông, ánh mặt trời chiếu rọi khắp thế gian, cũng chiếu rọi ở trên người cô ấy.

Cô ấy híp híp mắt: "Phơi rồi."

Hạ Cẩm Tây: "Đi tới trước xem, có một cây mận, nở hoa rồi."

"Ừm." Trịnh Tiêu nói, "Thật xinh đẹp."

"Đây là còn sớm......" Hạ Cẩm Tây bắt đầu lải nhải nói chuyện phiếm với cô ấy, "Hiện tại vẫn chưa nở hết, chờ qua thêm một tuần, toàn bộ cây mận ở chung cư của chúng tôi sẽ nở hoa hồng rực, có một con đường tất cả đều là hoa, rất đẹp......"

Trịnh Tiêu cảm thấy hiện tại đã đủ đẹp, qua một tuần sau, cô rất khó tưởng tượng, sẽ đẹp đến bao nhiêu.

Hạ Cẩm Tây một bên giới thiệu phong cảnh trong chung cư của cô, một bên chỉ đường cho cô ấy.

Vô cùng chuẩn xác, vô cùng kịp thời, dường như mỗi lần Trịnh Tiêu tới giao lộ, sẽ được nhắc nhở liền.

Đây là sự quan tâm đến từ Hạ Cẩm Tây, chỉ cần là việc cô tình nguyện, thì sẽ giống như ánh nắng sáng tỏ, ấm áp dừng lại trên làn da người.

Trịnh Tiêu đi theo lời cô chỉ tới cửa nam, vào siêu thị. Đọc mã nhận hàng, lấy được chuyển phát nhanh.

Là hai thùng hàng không tính quá lớn, Hạ Cẩm Tây hỏi cô ấy: "Ôm đi được không?"

Trịnh Tiêu: "Có thể, rất nhẹ."

Hạ Cẩm Tây: "Vậy thì tốt rồi, cô đỡ phải đi thêm một chuyến."

Trịnh Tiêu: "Nhưng có chút vấn đề."

Hạ Cẩm Tây: "Làm sao vậy?"

Trịnh Tiêu: "Nếu ôm cái thùng, thì không thể gọi điện thoại với cô."

Cô ấy nói trôi chảy như vậy, đương nhiên như vậy, phản ứng đầu tiên xuất hiện trong đầu của Hạ Cẩm Tây là "Đúng vậy, không xong rồi", dừng một chút mới nhớ tới, mục đích vừa nãy cô gọi cuộc điện thoại này cho Trịnh Tiêu hẳn là "Lấy chuyển phát nhanh", mà không phải "Nấu cháo điện thoại".

Nhưng rốt cuộc là vì sao, trong lòng Hạ Cẩm Tây rõ ràng, Trịnh Tiêu có rõ ràng hay không, hiện tại cũng trở nên không quan trọng.

Vì thế Hạ Cẩm Tây theo lời nói của cô ấy, không hề có gánh nặng tâm lý trả lời: "Cô đi lên trước, về nhà lại gọi."

Trịnh Tiêu: "Ừm."

Trịnh Tiêu: "Vậy lát nữa gặp."

Hạ Cẩm Tây cong cong khóe môi: "Lát nữa gặp."

Cúp điện thoại, Hạ Cẩm Tây xoay một vòng trên ghế trong văn phòng.

Cơm hộp ăn trưa của cô được đưa đến, Hạ Cẩm Tây để trợ lý đem vào văn phòng, cô mở cái nắp ra, không vội vã ăn, chờ Trịnh Tiêu trở về nhà, một lần nữa gọi điện thoại đến, mới bắt đầu ăn cơm hộp.

Vì thế đề tài tự nhiên mà nói đến đồ ăn, Trịnh Tiêu hỏi cô: "Đang ăn cái gì?"

Giọng điệu Hạ Cẩm Tây rất không vừa lòng: "Tùy tiện đặt hai món cơm hộp."

Trịnh Tiêu: "Không thể ăn sao?"

Hạ Cẩm Tây: "Vốn dĩ không cảm thấy không thể ăn."

Trịnh Tiêu: "Cần tôi xào hai món ăn đem qua cho cô không?"

"Không cần không cần không cần," Hạ Cẩm Tây vội vàng từ chối, "Quá phiền phức, thời gian cũng không đủ, cô ăn cơm trưa chưa?"

Bên kia truyền đến tiếng bật bếp gas: "Đang chuẩn bị ăn."

Hạ Cẩm Tây: "Cô ăn cái gì?"

Trịnh Tiêu: "Cơm thừa của cô."

Hạ Cẩm Tây đột nhiên cảm giác được mặt nóng lên, Trịnh Tiêu nói chuyện thật sự rất thẳng.

Buổi sáng rõ ràng là cô ấy không ăn, nói đợi lát nữa sẽ ăn, vậy mà kéo dài tới giữa trưa mới ăn bữa sáng kia, giờ đến bên miệng cô ấy, lại nói thành "Cơm thừa của cô".

Hạ Cẩm Tây cũng sẽ không ăn cơm thừa của người khác.

Trịnh Tiêu mệnh danh như vậy xong, còn ăn ngon như là rất vui vẻ.

Hai người câu được câu không mà trò chuyện, cùng nhau ăn hết bữa cơm. Sau khi ăn xong, Trịnh Tiêu đi rửa chén, Hạ Cẩm Tây phải bắt đầu bận rộn làm việc.

Nhưng khi nghĩ đến đồ ăn cô vừa đặt, rồi tưởng tượng hôm nay tan tầm về nhà sẽ có đồ ăn ngon cùng một cô gái ốc sên* xinh đẹp, liền cảm giác tâm tình sung sướng, cả người tràn ngập động lực.

(*Một câu chuyện thần thoại dân gian của TQ.)

Hôm nay Trâu Y Na trở về đoàn phim, cảm xúc vững vàng, không trì hoãn quay chụp.

Ngày hôm qua tổng kết ở cuộc họp còn tính thuận lợi, hôm nay mọi người bắt tay vào một vòng làm việc mới, tất cả đều không ngừng phát triển.

Nếu không có Trịnh Tiêu ở nhà, buổi tối hôm nay Hạ Cẩm Tây sẽ sắp xếp một bữa tiệc, gặp gỡ một người bạn cũ bên Tinh Nguyên một chút, xem như ngầm xếp một người vào Tinh Nguyên, tìm hiểu kế hoạch đào người của bọn họ.

Nhưng giống như lời Từ Tinh Tinh thường xuyên nói với cô, học cách uỷ quyền, bớt nhọc lòng, giao việc nên làm cho người nên làm, cô sẽ giảm đi rất nhiều phiền toái.

Nên Hạ Cẩm Tây quyết định cho bản thân bớt đi phiền toái, thêm nhiều sự hưởng lạc.

Hôm nay làm một người tan tầm đúng giờ.

Hạ Cẩm Tây nói hẹn gặp lại với đồng nghiệp bằng một tâm tình vui vẻ, ngồi trong xe soi gương cẩn thận trang điểm lại, sau đó mới lái xe về nhà.

Nhưng bị hiện thực đánh cho một cái không kịp trở tay.

Khi xe chạy đến trước cửa chung cư, có người xông lên ngăn cản xe của cô.

Là Hạ Phương, ba của cô.

Phảng phất như bừng tỉnh giữa giấc mộng đẹp, Hạ Cẩm Tây thậm chí có một chút xúc động muốn dẫm chân ga.

Nhưng cuối cùng vẫn ngừng xa lại, Hạ Phương đi tới trước cửa ghế điều khiển, gõ cửa xe: "Tây Tây, Tây Tây ......"

Hạ Cẩm Tây giáng cửa xe xuống, hỏi ông: "Ba, sao ba tới đây?"

Hạ Phương cười nói: "Chú Trần của con đến đây nhập hàng, ba liền tới gặp con."

Hạ Cẩm Tây nói: "Con khá tốt."

"Tốt là được." Hạ Phương chà xát tay, bộ dáng có chút lạnh, "Chúng ta về nhà hay là......"

Hạ Cẩm Tây mở cửa xe ra: "Ba lên xe đi, con dẫn ba đi ra ngoài ăn."

Hạ Phương lên xe, vẫn nói những lời đó, mỗi lần gọi điện thoại đều sẽ nói, nhà ai mới mua phòng, nhà ai mới mua xe, con gái nhà ai lấy chồng, con trai lấy vợ, có hai đứa con bụ bẫm.

Hạ Cẩm Tây nghe, thỉnh thoảng trả lời một tiếng, không để lại gì trong đầu.

Cũng không cần cô để lại gì trong đầu, chỉ cần tới thời điểm nhất định, ba cô sẽ đưa ra yêu cầu, lúc ấy, cô sẽ suy xét có nên thỏa mãn yêu cầu không, có nên đưa ra điều kiện không, là được.

Hạ Cẩm Tây lái xe đi khá xa, Hạ Phương vẫn nói suốt một đường.

Nhưng vẫn chưa nói đến trọng điểm, sự bực bội trong lòng Hạ Cẩm Tây tích lũy từng chút một, sắp đến giới hạn.

Cô muốn nhanh chóng kết thúc công việc này, sau đó về nhà. Vì thế cô ngừng xe, tùy tiện vào một quán ăn.

Đồ ăn nhất định phải gọi món ngon nhất, bằng không chuyện này sẽ lại đến.

Sau khi đồ ăn lên, Hạ Phương uống rượu trắng ăn đồ ăn, ngoài miệng vẫn tiếp tục nói những lời đó. Chờ nửa giờ, ông ấy uống đỏ mặt, thế nhưng vẫn chưa tới trọng điểm.

Hạ Cẩm Tây thật sự nhịn không được, nếu trên đầu có một cây đao, cô hy vọng nó rơi xuống sớm một chút.

"Ba......" Cô đánh gãy lời nói của ông ấy, "Lần này ba tới, là muốn cái gì?"

Hạ Phương sửng sốt, tay bưng chén rượu đột nhiên buông xuống: "Ba tới là muốn cái gì của con sao? Lần này ba không cần cái gì cả!"

Hạ Cẩm Tây nhìn ông: "Thật sự?"

Hạ Phương: "Ba nói thật!"

Hạ Cẩm Tây đứng lên: "Vậy ba từ từ ăn, con đã thanh toán tiền, con còn có việc bận phải làm."

Hạ Phương quát: "Bận bận bận! Lúc nào cũng bận! Ngoại trừ tiền, con còn có thể cho cái gì!"

Hạ Cẩm Tây hít vào một hơi, cười nói: "Vẫn là câu nói kia, lấy tiền để trải qua một cuộc sống thoải mái, hoặc là ai cũng đừng nghĩ thoải mái."

Hạ Phương dùng sức vỗ lên bàn: "Ba không cần! Ba không cần!!!"

Hạ Cẩm Tây không để ý đến ông ấy, xoay người bỏ đi.

Giống như khi cò kè mặc cả trong một tiệm quần áo ở con hẻm nhỏ nơi quê quán, tới bước này, nếu Hạ Phương thật sự muốn, thì sẽ gọi cô lại.

Hạ Cẩm Tây đã chuẩn bị tốt, nhưng cho đến khi cô rời khỏi quán ăn, Hạ Phương cũng không gọi cô lại.

Hạ Cẩm Tây cảm thấy kinh ngạc, nhưng cô không quay đầu, tiếp tục bước đi.

Mỗi một bước đi đều có thể làm cho lông tơ của cô dựng thẳng lên, tựa như đang đạp lên mũi dao của con đường dẫn đến tự do.

Cô rời khỏi khu trung tâm, cô vào bãi đỗ xe, cô lên xe, cũng đều không thấy được Hạ Phương.

Cô dẫm chân ga phóng xe ra ngoài, chạy nhanh nhất có thể, lên đường, nóng vội xưa nay chưa từng có.

Cô về đến nhà, lao ra thang máy, dùng vân tay mở khóa, sau đó xoay người, hung hăng đóng cửa.

Trong phòng tỏa mùi hương bốn phía, Trịnh Tiêu nằm ở trên sô pha, giống y như cảnh tượng lúc cô đi, cầm quyển ký họa và bút, thoạt nhìn ngoan ngoãn, ấm áp.

"Có hơi muộn nha." Trịnh Tiêu nói.

Hạ Cẩm Tây ném túi xách trên tay xuống, giày cũng chưa đổi, cứ như vậy cất bước dài đi tới trước sô pha, nắm lấy quần áo của Trịnh Tiêu nhấc lên, sau đó một phen kéo cô ấy vào trong lòng ngực.

Cô ôm thật sự chặt, tựa như ôm một hy vọng xa vời.

Sau đó, nước mắt đột nhiên rơi xuống.