Tác Dụng Chậm

Chương 41




Làm sao mà thiếu cô ấy.

Chẳng lẽ Hạ Cẩm Tây ôm những người khác một cái, đều phải trả lại cho Trịnh Tiêu một cái? Hai người là quan hệ gì đâu.

Hạ Cẩm Tây nhìn Trịnh Tiêu, nhìn cái ôm gần trong gang tấc, trong đầu không hiểu được logic điên cuồng này, nhưng hành động thì rất thành thật.

Trịnh Tiêu nhìn thơm ngào ngạt còn ấm áp, đưa tiện nghi đến bên miệng mà Hạ Cẩm Tây không chiếm thì thật uổng phí.

Hạ Cẩm Tây cũng mở hai tay ra, hơi khom lưng ôm lấy cô ấy. Nhưng Trịnh Tiêu phản ứng thực nhanh, khoảnh khắc Hạ Cẩm Tây tiến lên một chút cũng liền tiến sát vào cô.

Vì thế, một cái ôm vốn dĩ chỉ nhẹ nhàng cùng lễ phép lại trở thành rất kiên định, Trịnh Tiêu còn không biết xấu hổ ôm chặt eo cô.

Hạ Cẩm Tây: "......"

Trịnh Tiêu: "Vậy cô nhanh lên nha."

Hạ Cẩm Tây cố gắng vươn cổ ra sau, kéo ra khoảng cách an toàn: "Không có khả năng làm nhanh được......"

"Dù sao tôi cũng sẽ chờ cô." Trịnh Tiêu bằng lòng chịu thiệt.

Hạ Cẩm Tây hít một hơi thật dài, gật gật đầu.

Trịnh Tiêu cũng không hề có động tác quá mức gì, cô ấy chỉ nhìn Hạ Cẩm Tây, trắng trợn nhìn vào đôi mắt cô, làm Hạ Cẩm Tây nhịn không được chớp chớp mắt, lại chớp chớp.

Rốt cuộc, cô chịu không nổi, lay cánh tay Trịnh Tiêu một chút, thoát khỏi cái ôm của cô ấy.

"Tôi phải nhanh đi họp."

Đi thật sự nhanh, giống như chạy trốn.

Nửa sau hội nghị, Hạ Cẩm Tây luôn có hơi mất tập trung. Còn may cô khống chế được nhịp độ, không khiến cho hội nghị này giống như những lần trước, kéo dài đến đêm khuya.

Thời điểm kết thúc, giám đốc Vương vỗ vỗ bả vai cô: "Quản lý dạy dỗ nghệ sĩ, vẫn là cô có biện pháp."

"Tôi không quản lý dạy dỗ gì cả." Hạ Cẩm Tây nói, "Chúng tôi chỉ là quan hệ hợp tác."

Giám đốc Vương ha ha ha cười rộ lên, không nói nhiều nữa, xoay người rời đi.

Hạ Cẩm Tây nhanh chóng sắp xếp văn kiện, cô rất đói bụng, Trịnh Tiêu cũng nhất định đã đói bụng.

Lúc ra khỏi văn phòng, Pan gọi cô lại: "Giám đốc Hạ."

"Sao?" Hạ Cẩm Tây cũng không ngẩng đầu lên, "Có vấn đề gì à?"

Pan nói: "Lịch trình sắp xếp cho Na Na có phải khá dày hay không?"

"Dày?" Hạ Cẩm Tây cười, "Người khác muốn được dày như vậy, cũng không có cơ hội này. Cô biết đấy, bận rộn thì tốt rồi, nếu thật sự rảnh rỗi, chính là lúc kêu trời trời không thấy kêu đất đất không nghe."

Lời này không sai, Pan không thể phản bác, vì thế cô ấy nhéo nhéo ngón tay, chỉ nói: "Thời gian dài không được nghỉ, tính cách của Na Na, sợ sẽ chịu đựng không nổi."

Hạ Cẩm Tây giương mắt nhìn cô ấy, hai giây sau, nói: "Ở đâu ra không cho nghỉ ngơi, sắp xếp công việc cụ thể của nghệ sĩ, là do cô nhọc lòng. Tham gia chương trình tạp kỹ gì, không tham gia chương trình tạp kỹ gì, nhận vai diễn nào, bỏ vai diễn nào, cô có thể thương lượng với Na Na."

Miệng của Pan giật giật, không nói được gì nữa.

Hạ Cẩm Tây nhấc chân bước đi, khi cô sắp ra khỏi cửa, giọng của Pan nói rất nhỏ: "Có thể đổi 《 Luyến ái tâm quý 》 thành 《 Tủ âm tường thiếu nữ 》 không?"

Hạ Cẩm Tây không nói gì, động tác ra khỏi cửa cũng chưa dừng lại một chút, cứ như vậy mà đi.

Pan đứng ở tại chỗ, lông mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết ruồi bọ. Các đồng nghiệp đã tan tầm, dù cô ấy thu dọn chậm chạp đến mức nào thì cũng phải ra khỏi văn phòng, đi đối mặt với Trâu Y Na.

Trước kia cô ấy nằm mơ đều hy vọng bản thân có thể dẫn dắt được một nghệ sĩ nổi tiếng, hiện tại lại cảm thấy còn không bằng làm công việc bình bình đạm đạm lúc trước.

Trâu Y Na ngồi trong xe dành cho nghệ sĩ ở bãi đỗ xe chờ cô ấy, độ ấm trong xe không thấp, Trâu Y Na kêu cơm hộp, mùi thơm tràn ngập toàn bộ thùng xe.

Pan lên xe, Trâu Y Na đang ăn ba loại nghêu, fans bị cô bỏ sang một bên, một người cũng chưa chạm vào.

"Thế nào?" Trâu Y Na vừa ăn vừa hỏi.

Pan nhìn mu bàn tay của mình: "Không có thay đổi gì lớn so với kế hoạch trước đó của công ty, một chương trình tạp kỹ cùng hai đại sứ thương hiệu."

Trâu Y Na: "Chương trình tạp kỹ ở đâu?"

Pan: "Tỉnh Hải."

Trâu Y Na bang một tiếng buông chiếc đũa xuống: "Tại sao làm thế nào cũng phải để tôi đi ra ngoài!"

Trong lòng Pan run lên một chút, trên mặt cố gắng duy trì bình tĩnh.

Trâu Y Na: "Không phải tôi đã nói tôi muốn ở lại thành phố Bắc sao! Ở chỗ này tôi có cơ hội phát triển nhiều hơn! Hai bộ kịch bản sắp tới đều ở bên ngoài, hiện tại chương trình tạp kỹ cũng ở bên ngoài, tôi còn có thời gian trở lại hay không?"

Pan nói: "Là 《 Luyến ái tâm quý 》, rất thích hợp với cô, hai kỳ trước số lượng phát theo yêu cầu cũng rất cao."

"Tôi không cần!" Nếu những lời to tiếng lúc nãy của Trâu Y Na coi như là tức giận, thì hiện tại đã gần như suy sụp, "Tôi không muốn!!! Tôi phải ở thành phố Bắc!!! Nhà của tôi chính là ở thành phố Bắc! Ăn tết tôi cũng chưa trở về!!!"

Trong lòng Pan bực bội, sắc mặt đen dần, nói: "Na Na cô bình tĩnh một chút."

"Tôi làm sao bình tĩnh được! Tôi không bình tĩnh!" Trâu Y Na cằm chén nghêu của fans, bang một tiếng ném vào thùng rác, "Chuyện gì mà tôi không nghe theo các người! Tôi chỉ có 50kg các ngươi còn bảo tôi giảm! Tôi giảm! Tôi chưa học qua diễn xuất các người bảo tôi tham gia đóng phim, đạo diễn mỗi ngày mặt mày nhăn nhó với tôi, tôi đều nhịn! Các người không cho tôi dỗi fans, tôi xuống máy bay bị vây giống như xác sống! Chuyện gì mà tôi không nghe các người! Tôi chỉ có một yêu cầu! Tôi muốn ở thành phố Bắc thêm mấy ngày, không được sao! Không được sao!!!!"

Trâu Y Na kêu thật sự lớn tiếng, nhưng xe nghệ sĩ cách âm rất tốt, cho nên tất cả ầm ĩ chỉ biết chui vào lỗ tai của Pan.

Pan nhịn không nổi, thấp giọng quát lớn nói: "Không được! Đây là cơ hội mà người khác cầu cũng không có, cô không cần vì một chút tư lợi của mình làm trì hoãn sự nghiệp tương lai của mọi người."

Giọng nói của Trâu Y Na lạnh xuống: "Tôi có tư lợi gì?"

Pan: "Hạ Cẩm Tây."

Trâu Y Na cười rộ lên, cười đến dừng không được: "Cô cảm thấy tôi cùng Hạ Cẩm Tây có khả năng sao?"

Pan: "Không thể nào."

Trâu Y Na một chân đá lên thùng rác, rác rưởi rơi đầy đất, nước sốt văng khắp nơi.

"Vậy cô nói cái rắm!" Trâu Y Na rống xong một câu cuối cùng, kéo cửa xe ra xuống xe. Gió lạnh đột nhiên xông vào thân thể, mùa xuân ở thành phố Bắc còn rất lạnh.

Nhưng Trâu Y Na không xoay người về lấy áo khoác, cứ như vậy mặc áo hoodie ra khỏi bãi đỗ xe.

Ban đêm ở thành phố Bắc đúng là thời điểm náo nhiệt nhất, trên đường chen chúc người đi đường tan tầm, mỗi người đều mang dáng vẻ vội vàng.

Có người ở bên cạnh Trâu Y Na nhẹ nhàng "Ai?" Một tiếng, Trâu Y Na đội mũ áo hoodie lên, kéo chặt dây thắt che lại nửa khuôn mặt.

Cô không biết nên chạy đi đâu, nhưng cô vẫn luôn đi về phía trước. Tựa như từ sau khi cô được hạng hai, liền vẫn luôn bị một sức mạnh vô hình đẩy đi.

Cô bắt đầu hot, cô bắt đầu kiếm rất nhiều tiền, cô bắt đầu có được rất nhiều người thích.

Nhưng cô cố gắng hồi tưởng, những ngày vui sướng nhất của cô, lại là vào lúc vừa đến U.

Lúc ấy cái gì cũng rất đơn giản, việc cô cần làm, chính là hát cho hay bài hát hôm nay, tập nhảy cho tốt, sau đó đạt được một tiếng khen ngợi của Hạ Cẩm Tây.

Hạ Cẩm Tây khen ngợi cô càng nhiều, liền chứng minh cô càng lợi hại, nhưng đột nhiên từ một ngày nào đó bắt đầu, cô rõ ràng đã lợi hại hơn, nhưng rốt cuộc không chiếm được lời đáp lại của Hạ Cẩm Tây.

Những tin nhắn đã gửi đi, những lời nói duy nhất ở trong lòng cô muốn chia sẻ, tất cả đều như đá chìm đáy biển.

Cũng bắt đầu từ lúc ấy, cô lâm vào sự chờ đợi vô hạn, chờ đợi xếp hạng, chờ đợi phát sóng, chờ đợi tiết mục kết thúc, cầm thành tích đi gặp Hạ Cẩm Tây.

Nhưng vào ngày kết thúc, cô lướt qua đám người đang hoan hô, lướt qua những đóa hoa tươi, lướt qua những tiếng vỗ tay, trang điểm cũng chưa tẩy liền chạy vào trong xe, lại nghe trợ lý nói với cô, trong công ty không có ai, giám đốc Hạ đã bay đi công tác.

Sau đó tiếp tục là sự chờ đợi vô tận, mỗi một ngày, mỗi một lần, đều làm Trâu Y Na càng thêm xác định, bản thân thích Hạ Cẩm Tây, yêu Hạ Cẩm Tây, không phải Hạ Cẩm Tây thì không thể.

Cô không phải người trì độn trong tình cảm, nhưng giống như đã hơi muộn. Cô cố gắng theo đuổi, cố gắng chạy đua, cô muốn giảm bớt chênh lệch, muốn vượt qua, muốn cướp lấy.

Nhưng thật sự quá khó khăn.

Toàn thế giới đều đang đối nghịch với cô. Một cơ hội để cô thấy Hạ Cẩm Tây nhiều hơn cũng không có.

Đèn đỏ, Trâu Y Na ngẩng đầu lên trong tiếng còi xe, người điều khiển giao thông đang dùng sức thổi còi với cô, Trâu Y Na lui về phía sau vài bước, tới khu vực an toàn.

Vạch ngựa vằn màu trắng kéo dài về phía trước, dòng xe cộ như nước chảy, trong đó có một chiếc xe cá tính xinh đẹp, dùng màu sơn đặc biệt cùng giá cả xa xỉ hấp dẫn không ít sự chú ý của nhiều người.

Trâu Y Na nghiêng nghiêng đầu, xác định trên ghế phụ là Hạ Cẩm Tây, trên ghế điều khiển là Trịnh Tiêu.

Đây là lần thứ hai, thấy cảnh tượng như vậy.

Vị thần định mệnh dường như cố ý muốn cách cô ở ngoài xe, cách ở một thế giới khác.

Trâu Y Na vẫn còn không phục. Cô đã thắng rất nhiều trận đấu, cô không tin cô không thắng được một ván này.

Cho dù đối thủ là Trịnh Tiêu, là người trước kia cô đã từng rất thích, rất sùng bái.

Trâu Y Na xoay người hướng phía trước chạy vội vài bước, cản một chiếc taxi lại.

"Chạy thẳng." Trâu Y Na lên xe, đóng sầm cửa xe, thẳng tắp nhìn chằm chằm chiếc Jeep ở phía trước kia.

"Đi theo tôi nói là được." Trâu Y Na nhấn mạnh một lần, móc di động ra quét mã trả tiền cho tài xế, chuyển 200 tệ qua.

"Được rồi." Nhận được một đơn như vậy, tài xế rất vui mừng.

Jeep ngừng lại ở bãi đỗ xe ngoài trời của khu phố ẩm thực.

Trâu Y Na xuống xe trước, vào một cửa hàng quần áo gần đó, tùy tiện cầm cái áo khoác, nhanh chóng tính tiền, sau đó mặc áo khoác vào.

Lúc cô trở ra, mang mũ đeo khẩu trang, quần áo rộng thùng thình che khuất cơ thể xinh đẹp.

Đợi vài phút, Hạ Cẩm Tây cùng Trịnh Tiêu mới ra khỏi bãi đỗ xe, động tác hai người đi dạo phố thực nhàn nhã, không có ôm cánh tay hay là dắt tay, nhưng sẽ thường thường đụng vào cánh tay của nhau, khoảng trống hư không ở giữa, giống như cao su co giãn vô hình, bất luận kẻ nào cũng không thể tách hai người ra.

Trâu Y Na đi theo không gần không xa, nhìn hai người nói chuyện phiếm, nhìn hai người cười, nhìn Trịnh Tiêu chỉ một chuỗi đường hồ lô, Hạ Cẩm Tây lập tức đi qua mua cho cô ấy.

Tựa như ngày đó nhìn hai người leo núi, mỗi một cái chớp mắt, đều như con dao nhỏ cứa vào trái tim cô.

Cuối cùng, Hạ Cẩm Tây cùng Trịnh Tiêu đi vào một quán ăn.

Trâu Y Na cũng đi theo, chọn một vị trí có thể nhìn thấy hai người và gần cửa ra vào nhất rồi ngồi xuống.

Hạ Cẩm Tây cùng Trịnh Tiêu gọi cơm, người phục vụ đến hỏi Trâu Y Na, Trâu Y Na cũng chưa tháo khẩu trang ra, chỉ nói: "Chờ một chút."

Người phục vụ đi qua bàn khác trước, đồ ăn của Hạ Cẩm Tây cùng Trịnh Tiêu lục tục được mang lên, Trâu Y Na mới nâng nâng tay kêu người phục vụ: "Tôi muốn gọi món giống như bàn kia."

Người phục vụ nhìn nhìn, không nói thêm gì, liền viết đơn.

Cơm của Trâu Y Na lên bàn, toàn là những món ngày thường chỉ có thể nếm một ngụm, không dám ăn nhiều.

Cô gắp một miếng thịt, đưa vào trong miệng, đầu lưỡi tràn ngập vui vẻ, nhưng trong lòng tất cả đều không hề thoải mái.

Bữa cơm này ăn còn khổ hơn cảnh diễn khổ nhất mà cô từng đóng.

Hạ Cẩm Tây cùng Trịnh Tiêu ăn rất lâu, cơm nước xong hai người còn chậm rì rì uống hết đồ uống.

Dạ dày của Trâu Y Na phát đau, cô muốn một ly rượu, rót vào bụng, làm say đầu óc.

Rốt cuộc Hạ Cẩm Tây cùng Trịnh Tiêu cũng đứng lên, bắt đầu đi ra ngoài.

Trâu Y Na ngồi thẳng thân mình, chói lọi tại nơi mà nhất định hai người phải đi ngang qua.

Trịnh Tiêu thấy được cô, Hạ Cẩm Tây thấy được cô. Trịnh Tiêu không nói gì, Hạ Cẩm Tây nghiêng đầu, cũng không nói gì thêm.

Hai người tựa như nhìn một người qua đường không quen biết, cứ như vậy bỏ qua cô, từ bên người cô thoáng qua.

Trâu Y Na đột nhiên đứng lên, chụp một cái liền bắt được cánh tay sắp rời đi của Hạ Cẩm Tây.

Ở thời điểm tất cả mọi người không kịp phản ứng, cô kéo Hạ Cẩm Tây đến trước mặt mình, sau đó hôn lên môi cô ấy.

Thơm mềm, lạnh lẽo, giống hệt như ảo tưởng của cô.