Tác Dụng Chậm

Chương 2: "Họ làm nghệ thuật..."




Nói chuyện này với Từ Tinh Tinh xong, đối với Hạ Cẩm Tây, việc của Trịnh Tiêu liền xem như hoàn toàn kết thúc.

Công việc của Hạ Cẩm Tây bận rộn, quản lí nghệ sĩ lớn lớn nhỏ nhỏ, hai ba bữa là phải có việc lớn xảy ra, ngày thường va va đập đập cãi cọ với bên này chụp lén bởi bên kia đều là chuyện thường ngày.

Hạ Cẩm Tây giao hết phần lớn thời gian cho công việc, sau đó thích làm một ít hoạt động cá nhân.

Cô không có sở thích không tốt nào, cũng không thích náo nhiệt, cho nên hoạt động cá nhân thật sự là hoạt động cá nhân, nhiều nhất là hai người, hoạt động.

Không có Trịnh Tiêu, tự nhiên phải có người tiếp theo.

Nhưng người tiếp theo cũng hoàn toàn không dễ tìm như vậy, tiêu chuẩn trước kia của Hạ Cẩm Tây là xinh đẹp, nghe lời, không gây chuyện, đã trải qua với Trịnh Tiêu, Hạ Cẩm Tây cảm thấy điều kiện này cũng không thể thỏa mãn cô.

Người dễ dàng nghe lời thì không thú vị, nhưng người không nghe lời cô lại thật sự chán ghét, dong dong dài dài như vậy một khoảng thời gian, nên cũng vứt việc này ra sau đầu.

Chủ yếu vẫn là công việc bận rộn.

Công ty mới tiến vào một nhóm thiếu niên, cuối năm muốn tham dự chương trình tuyển chọn thần tượng của Tencent, Tổng giám đốc ném gánh nặng này lên người Hạ Cẩm Tây.

Nói rằng cô có kinh nghiệm dẫn dắt đoàn đội, hạng mục lớn của người mới giao cho cô vẫn tương đối yên tâm.

Kỳ thật nào phải yên tâm hay không yên tâm, vì gần đây nhóm nam của công ty xảy ra không ít vấn đề, cô đây là bị trao quyền để kiểm điểm lại.

Vì thế, một giám đốc quản lí nghệ sĩ, cả ngày không biết ngày đêm nhìn chằm chằm nhóm nha đầu này ca hát khiêu vũ, giống như người quản lý của ký túc xá.

Đến khi chọn được người đi tham gia chương trình, đã là ba tháng sau.

Hạ Cẩm Tây rốt cuộc dành ra được thời gian, hẹn Từ Tinh Tinh đi xem triển lãm nghệ thuật, thuận tiện nói về việc chọn vai diễn cho hàng hoạt video tự quay trên Lemon.

Thời tiết đã thực lạnh, từ mùa hè oi bức đến cuối mùa thu, thời gian phảng phất trôi qua trong nháy mắt.

Hạ Cẩm Tây mặc áo lông quần dài, bao bọc kín mít, Từ Tinh Tinh vẫn còn mặc váy, một đôi chân dài lộ ra hơn một nửa, lúc từ trên xe đi xuống vẫn luôn run run.

Hạ Cẩm Tây cười rộ lên, Từ Tinh Tinh tới trước mặt cô, dỗi cô: "Giám đốc Hạ thật chướng mắt mình, không thèm trang điểm."

Hạ Cẩm Tây nói: "Bạn thân thiết, trang điểm cái gì."

Từ Tinh Tinh: "Gội đầu chưa?"

Hạ Cẩm Tây hất hất tóc dài được cột bằng dây cột tóc phía sau: "Việc này là cần thiết."

"Thôi được rồi." Từ Tinh Tinh ôm cánh tay cô, "Mỹ nhân Hạ cho dù để mặt mộc cũng đẹp hơn mình nhiều, không cần trang điểm."

Hai người vừa nói vừa đi vào phòng tranh, trong phòng tranh yên tĩnh, Từ Tinh Tinh hạ thấp giọng.

Cô ấy luôn cảm thấy hứng thú với cuộc sống cá nhân của Hạ Cẩm Tây: "Mình đoán xem nha, người tiếp theo là cô gái trạc tuổi đôi mươi đi?"

Hạ Cẩm Tây đang nhìn chăm chú một tác phẩm điêu khắc, nghe vậy lông mày cũng không động một chút: "Bớt hóng hớt, làm việc nghiêm túc đi."

Từ Tinh Tinh: "Vậy hôm nay cậu đề cử ai với mình, mình liền ngầm đồng ý, đây là việc nghiêm túc......"

Hạ Cẩm Tây đứng thẳng thân mình, có chút bất đắc dĩ.

Lần này cô dẫn dắt người mới là thực tập sinh nhóm nữ, xu hướng giới tính của cô đã công khai, một hàng các cô gái trẻ tuổi, phong cách gì cũng đều có, mỗi ngày nóng bỏng kêu chị Cẩm Tây chị Cẩm Tây, cực dễ làm người miên man bất định.

Hôm nay cô phải đề cử nghệ sĩ nhà mình cho Từ Tinh Tinh, vì trong sạch của người khác, đành phải giải thích nói: "Không có người tiếp theo."

"Sao?" Biểu tình này của Từ Tinh Tinh thật sự kinh ngạc.

"Không có người tiếp theo." Hạ Cẩm Tây cường điệu nói, "Mình không tìm người trong giới."

"Là nguyên nhân này à? Không phải đâu......" Từ Tinh Tinh tự mình đi vài bước về phía trước, đột nhiên quay đầu lại, "Có phải cậu còn chưa quên người trước hay không?"

"Người trước là ai?" Hạ Cẩm Tây dừng một chút, đột nhiên cười, "Mình gần như quên tên cô ấy rồi."

Thật sự sắp quên mất rồi.

Tên của Trịnh Tiêu cùng tính cách của Trịnh Tiêu giống như nhau, bình thường và không thú vị.

Hạ Cẩm Tây không hề để ý Từ Tinh Tinh đang làm mặt quỷ, nghiêm túc xem tranh.

Triển lãm lần này rất phong phú, có tranh vẽ, điêu khắc, tác phẩm làm bằng tay, thậm chí còn có trình diễn nghệ thuật.

Đều là tác phẩm của những nhà nghệ thuật trẻ tuổi đương đại, ít đánh sâu vào cảm xúc, cảm giác gần sát với cuộc sống thật nhiều hơn.

Hạ Cẩm Tây một đường tinh tế thưởng thức đi qua, Từ Tinh Tinh đã bắt đầu đi theo phía sau lưng cô than đau chân.

Hạ Cẩm Tây lật lật quyển sách trong tay: "Một khu cuối cùng, lập tức kết thúc."

Từ Tinh Tinh nhấc chân, đi cực kỳ chậm.

Lúc này là giờ cơm trưa, trong phòng tranh rất ít người.

Hạ Cẩm Tây đi qua hành lang rồi quẹo vào, liền tiến vào khu vực triển lãm cuối cùng.

Trong thế giới thuần trắng sạch sẽ, đặt những con búp bê muôn hình muôn vẻ. Một nhóm ở chính giữa, đặt trên đài cao, rõ ràng là không màu, nhưng lại bắt mắt nhất.

Hạ Cẩm Tây liếc một cái nhìn qua, liền sửng sốt.

Tựa như xuyên qua đám đông, như một cuộc gặp gỡ không thể trốn tránh. Tựa như một tấm gương ở trong mộng, chiếu gương mặt xấu hổ nhất chân thật nhất của chính mình ra cho toàn thế giới.

Những từ ngữ cùng cảm nhận này nhảy tiến vào trong đầu Hạ Cẩm Tây, mà chưa cần qua chỉnh sửa nghệ thuật nào.

Đều là chân thực không văn vẻ.

Mấy con búp bê đó, giống cô y như đúc.

Cho dù ngũ quan bị mờ nhạt thành những đường cong giản đơn nhất, cũng vẫn giống với gương mặt cô như đúc.

Năm con, mỗi một con đều có hình thái bất đồng, nhưng đều ở trong một bầu không khí.

Nói kiểu dễ nghe là bầu không khí của tự do, buông thả, hồn nhiên, nhiệt tình.

Nói trắng ra chính là —— bầu không khí ở trên giường.

Hạ Cẩm Tây nhắm mắt, giơ tay lên làm bộ như đang nhìn quyển sách, dùng trang giấy che mặt mình lại.

Rồi sau đó lập tức xoay người, đi trở về tìm Từ Tinh Tinh.

Từ Tinh Tinh đang quẹo qua, hai người đâm vào nhau.

Hạ Cẩm Tây cầm cánh tay Từ Tinh Tinh, túm người cô ấy sang một bên, Từ Tinh Tinh không biết đã xảy ra cái gì, vẻ mặt kinh ngạc.

Thẳng đến khi hai người đến một góc không người, Từ Tinh Tinh mới trầm giọng hỏi cô: "Làm sao vậy làm sao vậy đụng phải ai?"

Hạ Cẩm Tây còn dùng quyển sách che chắn mặt mình: "Không đụng phải ai."

Từ Tinh Tinh trừng mắt: "Vậy cậu làm gì vậy!"

Hạ Cẩm Tây trừng mắt nhìn lại: "Cô ấy là làm việc gì?"

Bỗng nhiên một câu như vậy, Từ Tinh Tinh thật không phản ứng ra được.

Cô ấy đang thất thần suy nghĩ, Hạ Cẩm Tây thay đổi biểu cảm, lúc mở miệng nói chuyện với cô ấy lần nữa, kinh ngạc khủng hoảng vừa nãy đã biến mất không thấy: "Không nói đúng không, mình tự tra."

Thực sự rất dễ tra. Trên quyển sách ở trong tay có giới thiệu tác phẩm tham gia triển lãm, nếu muốn biết tư liệu kỹ càng tỉ mỉ, còn có thể quét mã QR.

Trực giác của Hạ Cẩm Tây đối với việc như thế này từ trước đến nay đều rất chuẩn, cho nên cô lấy chứng cứ chính xác nhất, quét mã trực tiếp xem ảnh chụp của tác giả, mặt Trịnh Tiêu liền hiện ra.

Đó là một tấm ảnh chụp cô ấy ở trước bàn làm việc, trên bàn gỗ thật lớn, đặt đầy các loại chai lọ vại bình kỳ kỳ quái quái, vị trí chính giữa là một đống thân thể người rải rác lộn xộn, đầu cùng tứ chi chia lìa, nhìn có chút đáng sợ.

Nhưng phong màu của bức ảnh được chỉnh tông ấm, cái bàn ở phía trước cửa sổ, ánh sáng thực tốt, Trịnh Tiêu đứng ở trước bàn, bàn tay chống ở trên mặt bàn, giương mắt nhìn ống kính.

Cô ấy vuốt tóc, mang tạp dề, trong tầm tay còn treo mặt nạ bảo hộ phòng độc như mới vừa gỡ xuống, không trang điểm, không có nụ cười, thậm chí không có cảm xúc.

Hạ Cẩm Tây dường như tưởng tượng ra được, khi chụp bức ảnh này, người bên ngoài ống kính bảo Trịnh Tiêu đứng lên, vì thế Trịnh Tiêu đứng lên. người bên ngoài ống kính bảo Trịnh Tiêu nhìn ống kính, vì thế Trịnh Tiêu nhìn ống kính.

Duy nhất một việc Hạ Cẩm Tây không thể tưởng được chính là, Trịnh Tiêu có tính cách không thú vị như vậy, nhưng khi tiến vào ống kính, lại thật sự rất ăn ảnh.

Cô nhìn chằm chằm ảnh chụp vài giây, Từ Tinh Tinh nhích lại gần, "Wow" một tiếng.

"Vẫn là cô ấy à." Từ Tinh Tinh gấp đến độ định lật sang trang dùm cho cô, "Tiêu Tiêu lợi hại như vậy sao."

Hạ Cẩm Tây dứt khoát ném điện thoại cho cô ấy: "Cậu không biết?"

"Không biết mà." Từ Tinh Tinh nói, "Lúc giới thiệu hai người quen biết không phải đã nói sao, cô ấy là bạn của bạn mình, đã thêm WeChat nhiều năm trước, gặp mặt vài lần, nhìn ngoan ngoan ngoãn ngoãn. Bạn của mình cũng nói cô ấy ngoan ngoan ngoãn ngoãn, mình cũng không nghĩ tới hai người có thể lập tức thành......"

Hạ Cẩm Tây nâng nâng cằm hướng về phía trong: "Cậu đi nhìn xem cô ấy ngoan hay không ngoan."

Từ Tinh Tinh hứng thú mãnh liệt, ném điện thoại lại cho cô, đi vào bên trong.

Hạ Cẩm Tây quay lưng, đối mặt với bức tường suy nghĩ.

Khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy mấy con búp bê vừa rồi, cô vô cùng khiếp sợ và tức giận.

Nhưng bình tĩnh lại, nghĩ thông suốt nguyên nhân kết quả, cũng không còn tức giận như vậy.

Cô khoan dung với phụ nữ rất nhiều, đặc biệt là với cô gái có mối quan hệ với cô.

Trịnh Tiêu không hiện không lộ cảm xúc, lúc trước cô cảm thấy Trịnh Tiêu thích cô chỉ là suy đoán, nhưng hiện tại chứng cứ đã rõ ràng bày ra ở trước mặt, Hạ Cẩm Tây thậm chí cảm thấy hơi bi thương.

Thuận theo cùng cô lên giường, thuận theo cùng cô chia tay, sau đó một người yên lặng hồi tưởng lại bộ dáng của cô mà nặn búp bê...... Chậc, thật sự là quá thảm.

Nghĩ đến đây, Hạ Cẩm Tây có chút đau lòng.

Cô chỉ còn lại một điều duy nhất không thông: Vì sao nhất thiết phải nặn bộ dáng lúc ấy, nặn lúc bình thường không được sao?

Nhưng thực mau, cô cũng tìm được đáp án: Trịnh Tiêu căn bản chưa thấy qua bộ dáng lúc bình thường của cô.

Hai người đã nói là bạn giường, cũng chỉ là bạn giường. Vào ngày đầu tiên, Hạ Cẩm Tây đã nói với Trịnh Tiêu, cô sẽ không hẹn hò cùng cô ấy, cũng sẽ không có tình cảm khác ngoài tình cảm bạn bè, chúng ta thèm muốn thân thể đối phương, vậy không cần lãng phí thời gian, gặp mặt liền vào thẳng chủ đề.

Trịnh Tiêu làm được, ngay cả lời nói cũng không nói nhiều, chỉ hỏi: "Bắt đầu chưa?"

Ở tháng thứ nhất, cô ấy có rất nhiều thứ làm Hạ Cẩm Tây cảm giác được dục | tiên dục | tử.

Nhớ lại quá khứ, Hạ Cẩm Tây thở dài một lúc lâu.

Từ Tinh Tinh đã trở lại, đứng ở sau lưng cô, giọng nói xấu hổ bối rối: "Lão Hạ, mình không nghĩ tới...... Sẽ biến thành như vậy......"

Hạ Cẩm Tây bụng dạ rộng rãi, nói: "Không sao, loại chuyện này cũng không phải cậu có thể khống chế."

Không phải cậu có thể khống chế, cũng không phải bản thân Trịnh Tiêu có thể khống chế.

Hạ Cẩm Tây chỉ cần đứng ở nơi đó, rất nhiều người sẽ không thể tự khống chế được mà yêu cô, Hạ Cẩm Tây sớm đã thành thói quen với loại phiền não này.

Nhưng bởi vì giọng nói của cô hơi thấp, nghe vào lỗ tai của Từ Tinh Tinh, càng giống như là tức giận.

Từ Tinh Tinh thật khẩn trương lên, dùng tốc độ nhanh chóng giải thích: "Mình và người bạn kia đã quen biết nhau mười mấy năm, cậu ấy khẳng định sẽ không gạt mình, Trịnh Tiêu là lừa tất cả chúng ta. Mình trước kia chỉ biết cô ấy làm thủ công, không nghĩ tới cô ấy làm nghệ thuật. Lão Hạ, cậu biết đấy, những người làm nghệ thuật đó luôn sẽ có một chút ít cổ quái. Một khi có tinh thần lên sẽ giống như người bệnh, hoàn toàn biến thành một người khác. Nhìn ngoan ngoãn, ai ngờ đến có thể làm ra việc như thế này đâu......"

Hạ Cẩm Tây càng nghe càng thấy không thích hợp, cô xoay người, nhìn Từ Tinh Tinh: "Làm việc như thế nào?"

Từ Tinh Tinh cau mày, nghiêng đầu hướng về phía khu triển lãm bên kia: "Loại chuyện này...... Cũng không phải lần đầu tiên......"

Hạ Cẩm Tây: "Không phải lần đầu tiên?"

Từ Tinh Tinh đưa di động của mình tới trước mặt Hạ Cẩm Tây: "Bọn họ làm nghệ thuật......"

Hạ Cẩm Tây không quan tâm cái gì là nghệ thuật hay không nghệ thuật.

Trên di động là một bài đăng trong một diễn đàn ít người, Từ Tinh Tinh không biết từ nơi nào đi vào được, bài đăng này tuy rằng viết tắt, nhưng hai chữ ZX lớn kia hiện rõ ở đó, dừng lại trong mắt Hạ Cẩm Tây, giống như không bị che mờ.

【ZX cũng thật quá đỉnh, ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm. 】

【 cô ấy chỉ là không quan tâm tới công ty của mình mà thôi, lấy tiền việc cần làm, nhưng một chút cũng không hề ít. 】

【 lúc trước Weibo của cô ấy không đăng gì, diễn đàn cũng đóng băng, tôi còn tưởng rằng nghệ nhân nổi tiếng đã quy ẩn núi rừng chứ, kết quả là đang kìm nén một động thái lớn. 】

【u1s1, Tây thật là đẹp mắt. 】

【u1s1, Tây nhìn thật ghê tởm. 】

【 vì sao có người lại muốn nặn gương mặt lúc cao trào chứ, mua con búp bê này, không cảm thấy dơ bẩn sao? 】

【ZX vẫn luôn như vậy mà, cô ấy nặn một con búp bê đổi một bạn trai / bạn gái , thế mà còn có người không biết sao? 】

【 F***, nam nữ đều ăn, thật sự là ghê tởm. 】

............

Hạ Cẩm Tây cất di động, không kéo xuống xem nữa.

Thay đổi lĩnh vực mà thôi, bài đăng này sẽ phát triển thành cái dạng gì, tin tức bên trong có bao nhiêu là giả dối, cô đều rõ ràng hơn so với bất kỳ ai khác.

Đa số chi tiết đều là giả, nhưng nội dung chính tuyệt đối là thật.

Tất cả tức giận đều trở về vị trí cũ, tất cả sự lý giải đồng tình hiện tại đều xem như là ném cái bánh bao thịt ra đánh chó.

Cô không tìm người trong giới chính là sợ loại phiền phức này, sợ bị người khác nghị luận, sợ có lịch sử đen, sợ bị người lợi dụng.

Kết quả Trịnh Tiêu làm một hành động gián tiếp, tích cóp mọi phiền phức này về.

Thế mà vừa rồi cô còn dương dương tự đắc cho rằng, Trịnh Tiêu thật sự yêu cô?

Mặt Hạ Cẩm Tây đen xuống dưới. Từ Tinh Tinh không dám nói lời nào.

Có hai cô gái trẻ tuổi ở bên cạnh đang do do dự dự, rốt cuộc lấy hết can đảm tiến lên, đôi mắt lóe sáng hỏi Hạ Cẩm Tây: "Xin hỏi, 《 Tây 》 là tác phẩm của cô sao? Thật sự quá giống a a a a a a."