Tác Dụng Chậm

Chương 17




Từ Tinh Tinh vẫn luôn rất quan tâm đến việc của Hạ Cẩm Tây cùng Trịnh Tiêu.

Một mặt vì Hạ Cẩm Tây là bạn của cô ấy, cô ấy để ý đến cuộc sống tình cảm của Hạ Cẩm Tây, còn mặt khác, cô ấy thừa nhận chính mình thật sự thích hóng hớt.

Đặc biệt là việc dính dáng đến nhiều người thế này, lại còn xảy ra ở bên cạnh mình, nghe tới liền thấy hăng hái.

Điều này có lẽ cũng là lý do mà cô ấy làm lĩnh vực này.

Tình huống bên kia của Trịnh Tiêu, Từ Tinh Tinh biết còn rõ ràng hơn Hạ Cẩm Tây.

Trịnh Tiêu gần đây ở tại khách sạn trung tâm thành phố, Trịnh Tiêu cùng công ty thật sự không tốt, có người để thư đe dọa trong phòng Trịnh Tiêu, nhưng Trịnh Tiêu không báo công an.

Hôm nay Phàn Phàm đi đến chỗ của Trịnh Tiêu lần thứ hai, Từ Tinh Tinh nhờ Phàn Phàm đưa cho Trịnh Tiêu hai số liên lạc mà cô ấy đã tìm giúp, hy vọng có thể vừa hóng hớt đồng thời vừa giúp đỡ cho bạn bè một chút.

Suy cho cùng, Hạ Cẩm Tây chỉ mạnh miệng mềm lòng, cô ấy biết rõ điều này hơn bất cứ ai khác.

Chỉ cần Hạ Cẩm Tây còn nhắc tới người này, xác suất cao là không phải đặt cô ấy vào vị trí của kẻ thù.

Nhưng rốt cuộc miệng cứng rắn đến bao nhiêu, tâm mềm mại đến bao nhiêu, trong lòng Từ Tinh Tinh không rõ lắm.

Cô ấy nói vào trong điện thoại: "Chúng ta còn phải mất một lát nữa, hai ngươi đến cửa quán cà phê trước đi."

Phàn Phàm đồng ý ngay, không nói gì nữa, nhanh chóng cúp điện thoại.

Từ Tinh Tinh nhìn về phía Hạ Cẩm Tây, ho khụ một tiếng.

Hạ Cẩm Tây lạnh mặt: "Có chuyện thì nói."

"Trịnh Tiêu khẳng định đã xảy ra mâu thuẫn với người phụ trách của công ty. Nơi cô ấy ở cách nhà mình không xa, gần nhà mình không phải có bệnh viện sao, cô ấy chắc đi bệnh viện xong, cho nên muốn đến chỗ mình ở một chút." Từ Tinh Tinh hơi dừng lại, bổ sung nói, "Khách sạn rốt cuộc cũng không quá an toàn, cậu biết đó, nhà mình...... Rất an toàn."

Nhà của Từ Tinh Tinh quả thật rất an toàn, phú bà này mấy năm nay không thiếu vớt tiền, mua phòng ở khu chung cư của các ngôi sao nổi tiếng, bởi vì quá nhiều nghệ sĩ, cho nên an ninh rất được đảm bảo.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Hạ Cẩm Tây muốn ở lại nhà Từ Tinh Tinh một đêm.

Chung quy, Sơn Tước có thể theo dõi đến cửa nhà của cô hay không, ai cũng không biết.

Nhưng ai cũng không thể theo dõi đến cửa nhà của Từ Tinh Tinh.

Suy bụng ta ra bụng người, Hạ Cẩm Tây không thể bởi vì ân oán cá nhân của mình, để cho Từ Tinh Tinh chặn bạn bè đang gặp nguy hiểm ở ngoài cửa.

"Cậu không cần hỏi ý kiến của mình, đó là nhà của cậu." Hạ Cẩm Tây nói.

"Không không không, vẫn phải hỏi một chút." Từ Tinh Tinh làm vẻ mặt vâng vâng dạ dạ, "Mình không thể bởi vì người khác, làm giám đốc Hạ của mình không thoải mái được."

"Được rồi, cậu bớt lắm lời." Hạ Cẩm Tây cười cười.

Từ Tinh Tinh nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Cẩm Tây đã dễ chịu hơn, thở ra một hơi dài: "Hôm nay cũng thật sự trùng hợp, đợi lát nữa chúng ta đi qua đón hai người ấy, đêm nay ăn lẩu thế nào? Người nhiều náo nhiệt hơn."

"Có mấy người có thể ăn được." Hạ Cẩm Tây nhích ra phía sau, nhắm mắt lại.

Từ Tinh Tinh đột nhiên cất cao giọng nói: "Cậu thật sự để ý mình khẳng định cho cô ấy đi, mình và cậu có quan hệ gì, với cô ấy có quan hệ gì?"

Hạ Cẩm Tây nâng ngón tay lên để ở bên môi: "Xuỵt, mình thật sự không thèm để ý. Cậu biết biểu hiện như thế nào mới là không thèm để ý nhất không?"

Từ Tinh Tinh: "Cái gì?"

Hạ Cẩm Tây: "Lạnh lùng vô tình."

Từ Tinh Tinh: "......"

Thôi được rồi, lời nói cũng đã nói như vậy, Từ Tinh Tinh đương nhiên muốn cho Hạ Cẩm Tây thể hiện lạnh lùng vô tình thật sự một chút xem sao.

Xe chạy đến cửa quán cà phê, cô ấy gửi tin nhắn cho Phàn Phàm.

Không bao lâu, Phàn Phàm cùng Trịnh Tiêu cùng đi ra, Phàn Phàm đỡ cánh tay Trịnh Tiêu, Trịnh Tiêu quấn một áo khoác rộng, mũ và khẩu trang che lại thật sự kín mít.

Nhìn không ra được có đánh thắng hay không, cũng nhìn không ra rốt cuộc có bị thương nặng hay không.

Từ Tinh Tinh hạ cửa sổ xe xuống, một bên vẫy tay với hai người, một bên quan sát, nhìn Trịnh Tiêu nhiều lần, cũng không thấy được nguyên do gì.

Dáng vẻ của Trịnh Tiêu vẫn giống lúc trước cô ấy gặp, tính tình lãnh đạm như thể toàn bộ thế giới đều không có quan hệ với mình.

Hạ Cẩm Tây ở trên ghế phụ, vẫn duy trì động tác nhắm mắt nghỉ ngơi, không cho Trịnh Tiêu một ánh mắt.

Phàn Phàm cùng Trịnh Tiêu lên xe, Trịnh Tiêu không phải người nói nhiều, chỉ chào Từ Tinh Tinh. Phàn Phàm lại nói rất nhiều, nhưng người ngồi trên ghế phụ lạnh như băng sương, làm cô ấy không dám nói lời nào.

Xe chạy đến chung cư có bảo an nghiêm ngặt, vào tầng hầm gara.

"Tới rồi." Lúc xe dừng lại, Từ Tinh Tinh cố ý nhắc nhở một câu.

Hạ Cẩm Tây rốt cuộc mở bừng mắt, nhưng ánh mắt vẫn không hề dừng lại ở hàng ghế phía sau, cô quấn áo khoác, đẩy cửa xuống xe, quen cửa quen nẻo đi đến hướng thang máy trước mặt.

Từ Tinh Tinh ở trong xe kêu cô: "Cẩm Tây, hành lý của cậu."

Hạ Cẩm Tây dừng một chút, mau chóng đáp lời: "Cứ để trong xe trước đi, không phải cái gì đáng giá, ngày mai mình đỡ phải đem xuống."

"Được." Từ Tinh Tinh nhẹ giọng đáp, cười dặn hai người phía sau, "Trong nhà cái gì cũng có, hai người yên tâm mà ở."

Là cố ý nói với Trịnh Tiêu.

Trịnh Tiêu gật đầu, nói: "Cảm ơn."

Hạ Cẩm Tây đi trước, vẫn phải chờ mấy người kia.

Cũng may cô đã mang kính râm lên, không có ánh mắt nào cản trở cô tỏ vẻ thần bí cao quý được.

Từ Tinh Tinh tới trước mặt cô, giơ tay quẹt thẻ.

Trịnh Tiêu cùng Phàn Phàm đi phía sau hai người, bốn người vào thang máy, tự nhiên như vậy, Trịnh Tiêu liền đứng ở phía trước Hạ Cẩm Tây.

Đưa lưng về phía cô.

Hạ Cẩm Tây đánh giá lưng Trịnh Tiêu, cảm thấy lưng cô ấy không phù hợp với phong cách của người làm nghệ thuật cho lắm, hơi quá thẳng.

Hạ Cẩm Tây đánh giá đầu tóc Trịnh Tiêu, muốn nhắc nhở cô ấy một chút, tóc hơi khô, nên chăm sóc thêm.

Hạ Cẩm Tây tiếp tục đánh giá Trịnh Tiêu, nhưng Trịnh Tiêu bọc quá kín mít, góc độ này thật sự không có gì đẹp.

Vì thế cô chỉ có thể lướt qua vai Trịnh Tiêu, nhìn khuôn mặt của Trịnh Tiêu bị phản chiếu vào cửa thang máy bóng loáng.

Đến giây thứ ba, Trịnh Tiêu rũ mắt tháo khẩu trang xuống.

Ánh mắt Hạ Cẩm Tây lóe lên, muốn trốn, nắm chặt ngón tay nhịn xuống. Cô là nữ vương, cô lạnh lùng vô tình, không sợ gì cả.

Vì thế cô xuyên thấu qua kính râm, nhìn thẳng phía trước, nói với Từ Tinh Tinh: "Cậu đã nói muốn ăn cái gì?"

Bốn người đứng trong thang máy đang yên tĩnh xấu hổ, đột nhiên xuất hiện một câu như vậy, Từ Tinh Tinh được sủng ái mà lo sợ.

Cô ấy vội vàng quay đầu nói: "Mình đề nghị ăn cái lẩu, còn các cậu."

Hạ Cẩm Tây nói: "Có thể."

Từ Tinh Tinh: "Phàn Phàm thì sao?"

Phàn Phàm vì làm cho không khí sôi nổi, vỗ vỗ cái bụng thịt mum múp của mình: "Thịt của mình nói không thành vấn đề!"

Ba người tự nhiên đều nhìn về phía Trịnh Tiêu, Trịnh Tiêu đột nhiên giơ tay vén tay áo bên phải lên: "Bác sĩ dặn ăn thanh đạm một chút."

Cánh tay cô ấy rất nhỏ, bọc trong quần áo còn nhìn thấy phồng phồng, nhưng khi vén tay áo lên là có thể tưởng tượng ra cánh tay đung đưa ở bên trong.

Một cánh tay như vậy, bị băng gạc quấn một vòng lớn còn bình yên vô sự nằm vừa trong tay áo.

Nhìn không thấy miệng vết thương, nhưng số lượng băng gạc thật kinh người, Từ Tinh Tinh bị hoảng sợ: "Bị thương nghiêm trọng như vậy sao?"

Phàn Phàm cũng bừng tỉnh: "Thực xin lỗi thực xin lỗi mình nhắc tới ăn liền quên mất việc này, vậy chúng ta không ăn......"

Cô ấy còn chưa dứt lời, bị Hạ Cẩm Tây đánh gãy: "Vậy đặt cho cô chén cháo."

Từ Tinh Tinh: "......"

Phàn Phàm: "......"

Trịnh Tiêu buông tay áo xuống: "Được."

Từ Tinh Tinh: "......"

Phàn Phàm: "......"

Thật là ngoại trừ đương sự không xấu hổ, những người khác đều xấu hổ muốn chết mất.

Thang máy khôi phục về yên tĩnh. Từ Tinh Tinh có chút bực bội vì sao mình ở cao như vậy.

Sau khi thang máy tới, Từ Tinh Tinh thở phào một hơi, vài bước đi đến phía trước mặt mọi người, giơ tay mở cửa.

"Hoan nghênh." Cô ấy mỉm cười.

Hạ Cẩm Tây vào cửa đầu tiên: "Không xóa vân tay của mình chứ?"

Từ Tinh Tinh: "Không, nhà của mình chính là nhà của cậu."

Hạ Cẩm Tây ôm mặt cô ấy xoa xoa, thực thân mật nói: "Cục cưng nhỏ."

Từ Tinh Tinh: "......"

Phàn Phàm: "......"

Phàn Phàm đến trước cửa, tay run rẩy ấn trên mặt Từ Tinh Tinh một chút, nỗ lực mỉm cười: "Cục cưng...... nhỏ......"

Từ Tinh Tinh: "......"

Một người cuối cùng là Trịnh Tiêu, Trịnh Tiêu nhìn chằm chằm vào mặt Từ Tinh Tinh, Từ Tinh Tinh cảm thấy chỗ vừa rồi bị sờ qua đã thiếu mất một miếng thịt.

Trước khi Trịnh Tiêu muốn hành động, cô ấy nghiêng người, che mặt mình lại: "Mau tiến vào đi, cánh tay của cô bị thương có nặng hay không? Sao lại thế này? Còn chỗ nào bị thương không?"

Chỉ cần mình hỏi nhiều vấn đề, lực chú ý sẽ không tập trung lên người mình.

Trịnh Tiêu thuận lợi vào cửa, ở trước hiên thong thả thay đổi dép lê.

"Bàn chân bị trẹo, đùi bị rách."

"Nghiêm trọng như vậy sao?" Chân mày Từ Tinh Tinh cau lại, "Ai làm vậy?"

Trịnh Tiêu ngẩng đầu, cười cười với cô ấy: "Người công ty, quen biết mười hai năm, cho nên xé rách mặt cũng không thèm khách sáo."

Hạ Cẩm Tây nghe không nổi nữa, cô ném kính râm lên bàn trà, cạch một tiếng.

"Cô không khách sáo hay người ta không khách sáo hả?"

Giọng điệu mang theo trào phúng, hết mức lạnh lùng.

Phàn Phàm run lên một chút, vội vàng giúp đỡ giải thích: "Lúc ấy rất đột ngột, vốn dĩ đang nói chuyện rất tốt, bên kia đột nhiên động thủ trước. Đàn ông cao 1 mét 8 mấy, Tiêu Tiên căn bản không có phòng bị, tôi và luật sư Trương lại đều ở phòng khách......"

Lời giải thích này như lửa cháy đổ thêm dầu. Đỉnh đầu Hạ Cẩm Tây sắp bốc hỏa, cô quay đầu nhìn chằm chằm Trịnh Tiêu, ánh mắt chuẩn xác dừng ngay chỗ bị trầy da trên sườn mặt cô ấy: "Cô bao nhiêu tuổi? Cô gái trẻ 17, 18 tuổi sao? Hoàn cảnh hiện tại như thế nào trong lòng cô không có tính trước sao? Tình huống đó mà cô dám cùng người khác ở chung một phòng? Còn cùng người ta xé rách mặt? Hiện tại ai bị rách mặt, nếu hôm nay......"

"Cẩm Tây." Trịnh Tiêu đột nhiên kêu tên cô.

Hạ Cẩm Tây đang chỉ trích như súng máy đột nhiên dừng lại, rốt cuộc cũng đã nhận ra không thích hợp.

Hoặc là nói, chính mình đã sai lầm.

Chân chính lạnh lùng vô tình là cơ bản hôm nay không ở chung một chỗ với Trịnh Tiêu, chẳng quan tâm chuyện của cô ấy, chứ không phải như bây giờ, ngoài miệng thì mắng, nhưng nghe vào tai người khác, tất cả đều là sợ hãi cùng lo lắng.

Chân mày Hạ Cẩm Tây cau lại, Trịnh Tiêu vẫn dáng vẻ bình thản kia, cô ấy thậm chí còn cười cười với Hạ Cẩm Tây, tựa như vừa rồi cười với Từ Tinh Tinh vậy.

"Tôi không có việc gì." Trịnh Tiêu nói, "Chỉ trầy da một chút."

Miệng Hạ Cẩm Tây giật giật, Trịnh Tiêu đoạt lời cô trước: "Cũng không phải chịu thiệt, hắn đẩy tôi một chút, tôi dùng bình hoa đánh lại."

Phàn Phàm nhanh chóng bổ sung: "Đúng đúng đúng, Tiêu Tiêu xuống tay khá mạnh, người đó bị khâu mười bảy mũi......"

Trịnh Tiêu: "Trong phòng có camera, đều đã quay được."

Mọi người đều biết, việc đánh nhau này, chỉ cần không đánh chết hay đánh cho tàn phế, ai ra tay sau người đó chiếm lý.

Hạ Cẩm Tây nhất thời nói không ra lời, cô chỉ cảm thấy càng bực mình.

Một cơn giận khác dâng lên, làm máu cô tăng gia tốc, bốc hơi đến mặt nóng lên.

Nhìn bộ dạng cùng giọng điệu đó của Trịnh Tiêu, ở trong phòng có camera, chuyện đánh nhau hôm nay nói không chừng là cô ấy cố tình sắp xếp.

Người khác đẩy cô ấy, ngã nặng như vậy, biết đâu cũng do tự mình ăn vạ giả vờ té ngã.

TD bị cô ấy đùa bỡn, Hạ Cẩm Tây cũng bị cô ấy đùa bỡn.

Cô không muốn nhìn thấy người này nữa, cắn cắn môi, xoay người đi lên trên lầu: "Tôi mệt mỏi, ngủ trước."

Từ Tinh Tinh kêu cô: "Không ăn lẩu à?"

Hạ Cẩm Tây không trả lời.

Phàn Phàm mờ mịt lúng túng, Trịnh Tiêu đột nhiên nói: "Không muốn nhìn tôi húp cháo sao?"

Hạ Cẩm Tây dừng bước.

Giọng nói của Trịnh Tiêu cuối cùng cũng có chút cảm xúc phong phú, cô ấy đáng thương nói: "Các cô cứ ăn lẩu đi, tôi nghe mùi cũng ngon miệng hơn một chút ~"