Tác Dụng Chậm

Chương 13




Buổi tối 9 giờ, là thời gian Trịnh Tiêu cùng Hạ Cẩm Tây đã hẹn gặp để lấy búp bê.

Vì muốn áp đề tài "Tìm kiếm hoa nhài", Hạ Cẩm Tây ở công ty tăng ca đến 8 giờ hơn, cuối cùng làm cho nhiệt độ của đề tài này lạnh xuống.

Vì thế cô đã nhờ không ít người, xem như là trải nghiệm làm việc không mấy vui vẻ.

Công việc trên tay còn chưa kết thúc, lại vội vã chạy về nhà. Cũng không có lý do đặc biệt gì, chỉ hy vọng nhanh kết thúc liên lụy với Trịnh Tiêu, tránh cho cành mẹ đẻ cành con.

Địa điểm hẹn gặp mặt chính là tiệm bánh ngọt bên ngoài chung cư, cô cùng Trịnh Tiêu sau khi kết thúc quan hệ bạn giường đều hẹn gặp nhau ở nơi như thế này, có thể nhanh có thể chậm, có thể nói chuyện chính sự có thể nói chuyện phiếm, đều sẽ không khiến người khác hiểu lầm.

Hạ Cẩm Tây đúng giờ về đến nhà, lên lầu lấy cái rương, sau đó chạy đến tiệm bánh ngọt.

Trịnh Tiêu đã ở trong tiệm, đang ăn một khối bánh Black forest, căn cứ vào tốc độ cô ấy ăn cùng mức độ vơi đi của bánh kem, cô ấy đã tới rất sớm.

Quả nhiên, "hẹn với cô tôi đều sẽ đến sớm".

Hạ Cẩm Tây đi đến trước chỗ ngồi, cẩn thận đặt cái rương lên mặt bàn, bởi vì nhiều nguyên nhân, cô thấy hơi chột dạ.

"Cô kiểm tra một chút đi, xem có thiếu thứ gì hay không?"

"Không cần." Trịnh Tiêu nói, "Đều không phải đồ vật quan trọng gì."

"Không quan trọng sao?" Hạ Cẩm Tây thật sự kinh ngạc khi cô ấy nói như vậy, "Đây là búp bê cô tỉ mỉ trang điểm, còn có một con là cô sáng tạo, toàn thế giới chỉ có một con."

Trịnh Tiêu cười cười: "Chỉ cần tự mình làm, đều có thể xem là thứ duy nhất trên toàn thế giới."

Đạo lý thật là như vậy, nhưng Hạ Cẩm Tây vẫn có chút không thoải mái, hiện tại toàn dân mạng đều đang tìm kiếm Hoa Nhài, Hoa Nhài đáng yêu như vậy, cô thích Hoa Nhài như vậy, kết quả tới trong miệng Trịnh Tiêu, lại trở nên bình thường đến thế.

Hạ Cẩm Tây dùng danh từ mình mới học được: "Tôi cho rằng nhà nghệ thuật như cô sẽ theo đảng phái linh hồn."

Trịnh Tiêu nói: "Tôi không phải nhà nghệ thuật, tôi chỉ là người bán món đồ chơi."

Hạ Cẩm Tây: "......"

Hạ Cẩm Tây không muốn nói chuyện, gần đây cô tiếp xúc nhiều thứ liên quan đến búp bê, cũng chơi búp bê xinh đẹp một đoạn thời gian, đã bước nửa cái chân vào giới, nghe một người sáng tác nói lời như vậy, thật khiến cô tức giận.

Cô thật sự muốn đem cái rương đi.

Hạ Cẩm Tây nhích ra phía sau, đẩy làm cho ghế dựa kẽo kẹt một tiếng.

Cô khoanh tay trước ngực nhìn chằm chằm Trịnh Tiêu, nhìn kỹ cô ấy, Trịnh Tiêu buông cái nĩa ăn bánh kem xuống, lấy tờ khăn giấy lau khô miệng, sau đó nhìn thẳng lại cô.

Nửa phút sau, Hạ Cẩm Tây cảm thấy đôi mắt có hơi cay, Trịnh Tiêu đột nhiên lấy máy tính bảng từ trong túi đặt phía sau: "Muốn nhìn ảnh tôi chụp không?"

Nếu Hạ Cẩm Tây nhớ không lầm, đây hẳn là lần đầu tiên Trịnh Tiêu đưa ra đề tài không liên quan ở trước mặt cô.

Hạ Cẩm Tây rất có hứng thú. Hứng thú muốn biết vì sao Trịnh Tiêu muốn nói chuyện này với cô.

Hạ Cẩm Tây gật gật đầu, Trịnh Tiêu đột nhiên đứng dậy, vòng qua cái bàn tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Hạ Cẩm Tây.

Hạ Cẩm Tây: "......"

Lại làm chiêu này.

Trịnh Tiêu đã mở máy tính bảng ra, cho cô xem ảnh chụp: "Số của tôi lần này thực tốt, gặp được trận tuyết đầu tiên ở Bắc Cương."

Tầm mắt của Hạ Cẩm Tây rơi xuống máy tính bảng, bị hình ảnh đẹp đẽ làm choáng váng tâm hồn.

Gió tuyết, đồng xanh, thành thị cùng động vật, trong hình ảnh mà Trịnh Tiêu chụp, càng giống như một bức tranh nghệ thuật thuần túy.

Hạ Cẩm Tây lại lần nữa có cảm giác ghen ghét, một tài năng thiên phú đủ để người thường có cơm ăn áo mặc vô lo, rơi xuống trên đầu Trịnh Tiêu, lại giống như cái chai bị thượng đế làm đổ.

Hạ Cẩm Tây là thương nhân, thương nhân bán nghệ thuật.

Người như Trịnh Tiêu, ở trong thế giới của cô, chính là bảo tàng lấp lánh ánh vàng.

Trịnh Tiêu tùy ý tiêu xài bảo tàng này, thái độ thản nhiên không để bụng, tạo ra một khoảng cách như rãnh trời giữa cô ấy cùng Hạ Cẩm Tây.

Hạ Cẩm Tây xem qua rất nhiều ảnh chụp của người đi du lịch, không có người giống như Trịnh Tiêu, một câu đều không nói, chỉ lướt màn hình, khiến cho nỗi lòng Hạ Cẩm Tây cuồn cuộn như thế.

Trịnh Tiêu chụp khá nhiều, Hạ Cẩm Tây không có chút nào là không kiên nhẫn.

Nhưng di động đột nhiên vang lên, đánh gãy thời gian yên tĩnh lại đơn phương không được tự nhiên này.

"Xin lỗi." Hạ Cẩm Tây nhìn tên người gọi trên màn hình, "Tôi phải nhận điện thoại......"

"Ừm, tùy ý." Trịnh Tiêu ngồi thẳng thân mình.

Hạ Cẩm Tây cầm di động đi ra ngoài, đến sân của cửa tiệm.

Điện thoại là đồng nghiệp bộ phận Quan hệ công chúng gọi, không thể không nhận.

"Alo," cô hỏi, "Có người mua nữa sao?"

"Không phải tìm kiếm Hoa Nhài." Bên kia lời ít ý nhiều, "Là một hot search khác, có quan hệ với giám đốc Hạ. Tác phẩm búp bê 《 Tây 》 của Trịnh Tiêu được khởi xướng bán trước, bọn họ tìm ra được ảnh chụp của cô."

Gió lạnh xung quanh giống một chậu nước đá, tưới ở trên đầu Hạ Cẩm Tây.

Bên kia dừng dừng, hỏi Hạ Cẩm Tây: "Giám đốc Hạ, cô chuẩn bị xử lý như thế nào?"

"Chờ một lát." Hạ Cẩm Tây nói, "Mười phút sau tôi gọi điện thoại lại cho cô."

Cúp điện thoại, Hạ Cẩm Tây vừa xoay người trở về, vừa mở Weibo ra tra tin tức liên quan đến việc bán 《 Tây 》.

Làm công việc của một quản lý, vào thời điểm này cô sẽ không bị hoảng sợ giống như người bình thường, cho dù scandal phát sinh ở trên đầu mình.

Càng loạn, càng khẩn cấp, càng quan trọng, càng phải bình tĩnh.

Hạ Cẩm Tây đạp giày cao gót lên trên sàn nhà, sải bước, tới trước mặt Trịnh Tiêu.

Trịnh Tiêu bừng tỉnh ngẩng đầu, hiển nhiên không dự đoán được cô sẽ trở về nhanh như vậy.

Hạ Cẩm Tây đưa màn hình di động tới trước mặt cô ấy: "Giải thích như thế nào?"

Trịnh Tiêu thấy được tin tức trên di động, TD mở bán trước sản phẩm mới, búp bê sứ trên bản vẽ là《 Tây 》, tên cũng là《 Tây 》.

Thông tin bán hàng được mở đầu bằng những đoạn lung tung, quần chúng vây xem cũng không hề khách sáo mà chia sẻ.

【 Đi ngang qua dạo ngang qua không cần bỏ lỡ, phu nhân Trịnh Tiêu ba năm mài kiếm xuất hiện trở lại giang hồ, bạn đáng giá có được tác phẩm nhận giải thưởng lớn quốc tế này.】

【 Bộ sưu tập giới hạn 30 bộ, sứ gia truyền một trăm năm! 】

【Giá trị không gian tăng vô hạn, mua búp bê liền làm giàu! 】

【 Mua nổi là đầu tư, mua không nổi thì nhìn xem câu chuyện! Theo nguồn thông tin lộ ra, Hoa Nhài nổi lên hot search kia chính là tác phẩm của vị nghệ nhân nổi tiếng này, mà《 Tây 》 với cô HJX quản lý của ZYN không thể nói là không có quan hệ, chỉ có thể nói là copy paste! 】

Trịnh Tiêu nhăn mày lại, đôi mắt tối sầm.

Hạ Cẩm Tây trước kia thực thích đôi mắt này, cảm thấy nó xinh đẹp, cuốn hút, trong sáng, sạch sẽ, như phong cảnh huyền bí chưa được thăm dò.

Cho nên cô một lần lại một lần cho Trịnh Tiêu cơ hội, để cô ấy xây dựng lên hình tượng ở trong cảm nhận của cô, lật đổ, sau đó xây dựng, lại bị lật đổ.

Thậm chí, ngay vừa rồi, Hạ Cẩm Tây thưởng thức một thiên tài thẩm mỹ, đã có một ý niệm toát ra trong nháy mắt: Người như vậy, tiêu xài như thế nào đều có thể, tự do như thế nào đều có thể, cao cao tại thượng như thế nào đều có thể.

Nhưng hiện tại, Hạ Cẩm Tây cảm thấy mình đã ăn một ngụm phân. Cô nhìn chằm chằm Trịnh Tiêu, chờ cô ấy trả lời.

Trịnh Tiêu mở miệng, chỉ nói với cô: "Thực xin lỗi."

Hạ Cẩm Tây giơ tay, không chút nào do dự, một quyền dừng ở trên mặt cô ấy.

Thân mình Trịnh Tiêu nghiêng qua một bên, cánh tay đụng phải máy tính bảng, làm máy tính bảng rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh rạn nứt.

Người trong tiệm lúc này đều nhìn lại đây.

Trịnh Tiêu giơ tay lau khóe miệng, đứng lên. Làn da của cô ấy vốn dĩ là trắng, sau khi bị đánh đột nhiên không có một chút huyết sắc, càng trắng đến dọa người.

Cô ấy nói với Hạ Cẩm Tây: "Cô lại đây."

Hạ Cẩm Tây mặt lạnh, trong đầu có một trăm biện pháp để giải quyết người vô sỉ này, cô đuổi theo Trịnh Tiêu.

Trịnh Tiêu đi vào toilet, trở tay đóng cửa, bên trong chỉ có hai người.

Trên mặt cô ấy khôi phục huyết sắc, Hạ Cẩm Tây xuống tay tàn nhẫn, cho nên làn da nhanh chóng bị sung huyết đỏ lên không bình thường.

Trịnh Tiêu nói: "Đánh ở chỗ này đi, tránh cho bị người khác chụp được."

Hạ Cẩm Tây không nghĩ tới cô ấy có thể nói ra lời này, đột nhiên cười rộ lên. Cô cười ra tiếng, cảm thấy thật sự buồn cười.

"Tôi chưa từng thấy qua người nào dối trá như vậy." Hạ Cẩm Tây vừa cười vừa nói, "Cô có phải giả vờ đến mức quên mất chính mình là loại người gì hay không?"

"Ừm." Trịnh Tiêu nhẹ nhàng đáp.

Hạ Cẩm Tây chắp tay về phía cô ấy: "Thủ đoạn cao siêu, tôi thật sự bội phục, ngài là người kiếm đồng tiền lớn, rốt cuộc vì tiền có thể không biết xấu hổ."

Hạ Cẩm Tây đi đến bồn rửa tay, rửa sạch tay: "Tôi không đánh cô, đánh thì tốt xấu gì tôi cũng phải đền tiền thuốc men. Việc còn lại, cô nói chuyện với luật sư của tôi đi."

Nói xong cô cũng không dừng lại, mở cửa ra khỏi toilet.

Lúc trở về chỗ ngồi lấy túi xách, trên màn hình máy tính bảng vẫn còn hình ảnh gió tuyết Bắc Cương, trên bàn có chiếc rương búp bê ở trong nhà với cô hồi lâu.

Hạ Cẩm Tây đột nhiên không thể khống chế được có chút khổ sở, chủ yếu là khổ sở bản thân thế mà lại ngốc như vậy, bị người chơi đến xoay vòng.

Trên đường trở về cô liền mở video hội nghị, chờ tới khi về đến nhà, mọi người vừa vặn đến đông đủ.

Đồng nghiệp bên Quan hệ công chúng của công ty, người lãnh đạo trực tiếp của cô, và luật sư tư nhân của cô.

Cuộc họp này kéo dài rất lâu, bọn họ vẫn giống như mỗi lần giải quyết sự kiện, làm phương án đối phó một cách lí trí tường tận.

Khi hội nghị kết thúc, tổng giám đốc Vương nói với cô: "Cẩm Tây, kiện tụng thì làm, nhưng cô cũng phải tránh nghi ngờ."

"Tôi hiểu rõ." Hạ Cẩm Tây bình tĩnh lên tiếng.

Cô là quản lý, cô là người đứng sau lưng nghệ sĩ.

Mặc kệ chuyện tốt hay chuyện xấu, yêu cầu nằm ở trên hot search chính là nghệ sĩ, chứ không phải cô.

Độ hot của cô, đều là tự bôi đen cho công ty.

Cô ở phía sau màn, vĩnh viễn không thể thấy được ánh sáng, nếu không sẽ thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích.

Đêm nay, thời gian Hạ Cẩm Tây ngủ rất ít. Xuất hiện tình huống như vậy, cô không có quyền lợi được ngủ yên.

Cùng ngày khi mặt trời lên, cô đã ngồi ở trong phòng hội nghị của công ty.

Đồng nghiệp phụ trách thẩm tra đang ở ngoài cửa, đợi lát nữa anh ta sẽ đẩy cửa tiến vào, hỏi rất nhiều vấn đề tư nhân của Hạ Cẩm Tây, để phán đoán cô có cùng người ngoài cấu kết, làm việc vì lợi ích cá nhân hay không.

Hạ Cẩm Tây yên tĩnh chờ đợi.

Thời gian qua một lúc lâu, người nọ đều không tiến vào, không biết đang làm những gì.

Ngược lại là trợ lý của cô đẩy cửa ra, bước nhanh đi đến trước mặt cô, nói với cô: "Chị Cẩm Tây, chị xem di động một chút đi."

Hạ Cẩm Tây lấy di động ra, thấy trợ lý đã gửi đến rất nhiều tin tức.

Tất cả đều là chia sẻ tin trên Weibo của một người, Weibo của người này tên【XIAO】.

XIAO đăng thư luật sư, tố cáo ThinkDoll kinh doanh phi pháp.

XIAO đăng lên quá trình chế tác《 Tây 》, tấm ảnh cuối cùng là giấy chứng nhận xin độc quyền sáng chế vẻ ngoài.

XIAO đăng lịch sử trò chuyện, thông tin chụp lại cho thấy cô ấy đã hoàn toàn chấm dứt với quản lý của TD.

Cuối cùng, trong lúc tất cả mọi người vọt tới Weibo đã bị vứt đi thật lâu bây giờ mới khởi động lại này để xem náo nhiệt, XIAO đã đăng một tâm thư xin lỗi.

Tâm thư xin lỗi bị chia sẻ điên cuồng, bởi vì đây kỳ thật là một thông báo.

XIAO không còn lạnh băng giống như lúc bổ búa trước kia, lời văn của cô ấy do dự không quyết đoán, mỗi một dấu chấm câu đều tựa như mang cảm xúc cuồn cuộn mênh mông.

Cô ấy nói: "Thực xin lỗi, tôi tự tiện mê luyến cô."

"Thực xin lỗi, tôi ích kỷ mà đi quá giới hạn của cô."

"Thực xin lỗi, tôi dùng ngón tay tội ác để mơ ước cô."

"Thực xin lỗi, tôi mang ánh mắt của mọi người đến làm bẩn cô."

"Cho dù, cô chưa bao giờ nhiều lời quá một câu, một chữ, một hơi thở nhẹ nhàng dành cho tôi."