Tác Dụng Chậm

Chương 11: Búp bê là vô tội




Trịnh Tiêu từ chối lời mời của Hạ Cẩm Tây.

Cô ấy nói: "Xin lỗi, tôi còn có việc."

Hạ Cẩm Tây: "......"

Ngón tay duỗi ra có chút xấu hổ, Hạ Cẩm Tây thu tay về, đầu ngón tay ở bên tai mình sờ soạng một vòng.

"Ừm." Hạ Cẩm Tây cúi đầu xem di động, "Đêm nay không quay về sao?"

"Ngày mốt về." Trịnh Tiêu trả lời cô.

Hạ Cẩm Tây cười cười: "Vậy thật đúng là trùng hợp."

Trùng hợp, vừa vặn tôi có việc nhờ cô tới thành phố An, cô tới thành phố An cũng có việc phải làm.

Xác suất trùng hợp này tương đương với Trịnh Tiêu trực tiếp nói cho cô biết, việc gấp tôi giúp thì giúp, nhưng sau này không cần liên lụy nữa.

Lúc này Hạ Cẩm Tây mới đột nhiên nhớ tới, Trịnh Tiêu chạy đi một chuyến này, là vì dán nguyện vọng.

Làm cách này để trả hết món nợ, coi như đáng giá.

Hạ Cẩm Tây ấn sáng màn hình di động: "Tôi không trì hoãn thời gian của cô nữa, hôm nay vất vả, nghỉ ngơi sớm một chút."

Trịnh Tiêu hỏi cô: "Cô còn đi qua đó sao?"

Hạ Cẩm Tây đứng lên, cười nói: "Cũng không có việc gì làm, qua nhìn xem cũng tốt."

Trịnh Tiêu gật gật đầu, không nói chuyện. Hạ Cẩm Tây mặc áo khoác vào đi ra ngoài, lần này thật sự thanh toán tiền.

Ban đêm rất lạnh, vừa ra khỏi quán cafe, gió thổi đến làm cho Hạ Cẩm Tây đau đầu.

Khi đi và khi trở về hoàn toàn là hai tâm trạng, Hạ Cẩm Tây hơi không nghĩ tới mình thế mà sẽ bị từ chối đến thảm như vậy.

Ngoài những phiền toái trước và sau này, chỉ từ phía hai người mà nói, rõ ràng lúc ấy Hạ Cẩm Tây ghét bỏ Trịnh Tiêu quá nhàm chán, mới đề nghị chia tay.

Trịnh Tiêu đối với thân thể của cô vẫn luôn rất có hứng thú, cho dù dùng kịch bản cũ nhất, cũng sẽ làm cho trên người ra một tầng mồ hôi mỏng, sau đó ánh mắt thấm ướt nhìn cô.

Thời điểm hai người ở bên nhau, hầu hết đều là Trịnh Tiêu làm lụng vất vả, Hạ Cẩm Tây đã từng dò hỏi ý kiến của cô ấy, Trịnh Tiêu tỏ vẻ: Không mệt, tôi thích, thuận theo tự nhiên.

Thật sự không mệt hay giả vờ không mệt, thật sự thích hay giả vờ thích, Hạ Cẩm Tây có kinh nghiệm phong phú, vẫn có thể cảm giác được.

Vì thế về sau thuận theo tự nhiên, Hạ Cẩm Tây liền nằm xuống an an ổn ổn hưởng thụ, trải qua ba tháng thời gian vui sướng.

Đúng vậy, hiện tại hồi tưởng lại, ba tháng đó, cô thoải mái, sung sướng.

Nhưng cho dù vào ba tháng sau, cô cũng mau quên đi có người tên Trịnh Tiêu này, Trịnh Tiêu lại nặn búp bê giống cô.

Hiện tại Hạ Cẩm Tây cũng đã có kiến thức cơ bản, biết làm một bộ búp bê bằng gốm đó có bao nhiêu khó.

Ngoại trừ quá trình tạo mô hình thủ công giống như loại nhựa, xác suất bị hủy hoại trong quá trình nung ở bước cuối cùng cũng dễ dàng tăng lên theo cấp số nhân.

Nói cách khác, Trịnh Tiêu không chỉ nặn cô năm lần.

Mỗi một lần đều phải hồi tưởng lại mặt mày của cô, đào ra từ trong trí nhớ, tinh tế nghiền ngẫm.

Với trình độ này, lại muốn cho Hạ Cẩm Tây tin tưởng Trịnh Tiêu đối với thân thể của cô không có hứng thú sao?

Trừ khi giống như tin đồn, Trịnh Tiêu chính là sát thủ nặn người lạnh lùng. Chỉ cần hấp thụ linh cảm từ một người nào đó xong, sẽ không bao giờ có hứng thú nữa.

Hạ Cẩm Tây móc thuốc lá điện tử ra, hít một hơi thật dài, cảm thấy phiền thật sự.

Trên nửa đoạn đường trở về phòng phát sóng, xa xa có thể thấy tầng lầu vẫn đèn đuốc sáng trưng kia, Hạ Cẩm Tây đột nhiên nghĩ đến, mình nên mua cà phê cho nhân viên công tác.

Đạo cụ xuất hiện ngoài ý muốn, mọi người chạy tới chạy lui lâu như vậy, nên thể hiện một chút lòng cảm ơn.

Hạ Cẩm Tây cất thuốc lá vào, nhanh nhẹn xoay người trở lại.

Nghĩ, cũng nên hỏi Trịnh Tiêu một chút, sau khi dùng xong những con búp bê đó, làm thế nào trả cho cô ấy.

Nhưng chờ cô vào tiệm cà phê, trên chỗ ngồi đã không có ai.

Hạ Cẩm Tây cảm thấy kinh ngạc, lại cảm thấy đây mới là trong dự kiến, cô cười đến có chút tự giễu, đến đặt cà phê với nhân viên cửa hàng.

Số lượng lớn, yêu cầu chờ đợi.

Trước quầy em gái nhỏ dáng vẻ thực ngọt, cười rộ lên có hai cái lúm đồng tiền.

Cô ấy hỏi Hạ Cẩm Tây: "Chị có muốn nếm thử món bánh tart trứng mới của cửa hàng chúng em hay không?"

"Chị mới vừa ăn qua." Hạ Cẩm Tây trả lời cô ấy.

Em gái nhỏ cười nói: "Vừa rồi chị gọi không phải là món mới, khách vip của chúng em có phiếu được dùng thử món mới miễn phí."

"Nhớ rõ chị à." Hạ Cẩm Tây nhìn trong tiệm này không có nhiều người, dứt khoát đứng ở trước quầy pha chế nói chuyện cùng em gái nhỏ đáng yêu này, "Mỗi ngày ra ra vào vào nhiều khách như vậy, gọi cái gì em đều nhớ rõ tên sao?"

"Cũng không phải như vậy." Em gái nhỏ chớp chớp mắt với cô, "Chị và bạn của chị đều quá xinh đẹp, em nhịn không được nhìn nhiều vài lần."

"Chị xinh đẹp sao?" Hạ Cẩm Tây gợi lên khóe môi, "Chị xinh đẹp hay cô ấy xinh đẹp?"

Em gái nhỏ: "Chị đương nhiên xinh đẹp, em đã thấy rất nhiều minh tinh, vừa mới vào còn tưởng rằng chị là Lưu Diệc chứ."

Lưu Diệc là một mỹ nhân được công nhận trong giới, em gái nhỏ thật sự khen hơi quá.

"Còn bạn của chị thì sao?" Hạ Cẩm Tây hỏi.

"Diễn viên mới phải không ạ?" Em gái nhỏ hỏi, "Dáng vẻ cô ấy thật đặc biệt, nhưng em không quen biết."

"Không phải diễn viên, là một người......" Hạ Cẩm Tây dừng một chút, "Làm nghệ thuật."

"À à à, trách không được đâu, thật sự có khí chất."

Hạ Cẩm Tây: "Cô ấy đi khi nào?"

Em gái nhỏ: "Cô ấy không đi nha, cô ấy mới vừa đi toilet, cô ấy đang đợi chị sao?"

Hạ Cẩm Tây: "???"

Hạ Cẩm Tây lùi sau hai bước qua bên cạnh, lúc quay lại nhìn, quả nhiên thấy Trịnh Tiêu.

Hơn nữa Trịnh Tiêu đang nhìn cô.

Tầm mắt đó đặt ở trên người cô, lười biếng lưu luyến, thật giống như là mỏi mắt ngóng chờ mong đợi người trở về.

Hạ Cẩm Tây thật muốn tiến lên bắt lấy cổ áo của cô ấy hỏi: Rốt cuộc có muốn cùng chị đây lên giường hay không!

Nhưng cô sẽ không bị lừa, Hạ Cẩm Tây bình tĩnh thu hồi ánh mắt, giống như Trịnh Tiêu bình tĩnh từ chối lời mời cùng đi của cô.

Hạ Cẩm Tây tiếp tục nói chuyện với em gái nhỏ, nói đến làm cho em gái nhỏ thực vui vẻ, gương mặt đỏ bừng.

Làm xong cà phê, có nhân viên cửa hàng đưa giúp, lấy một chiếc xe nhỏ ở ngoài cửa chờ cô.

Hạ Cẩm Tây giơ tay nhéo mặt em gái nhỏ, hỏi cô ấy: "Loại chocolate đắng nhất ở cửa hàng các em là loại nào?"

Em gái nhỏ chỉ cho cô: "Cái màu đen này, thật sự là rất đắng."

Hạ Cẩm Tây móc di động ra thanh toán: "Cho bạn của chị một phần."

Em gái nhỏ: "Hả."

Hạ Cẩm Tây cười xoay người, nói: "Hẹn gặp lại ~"

Em gái nhỏ hoảng loạn cúi mình vái chào: "Cảm ơn quý khách đã ủng hộ!"

Lúc đi ra khỏi tiệm cà phê lần nữa, tâm tình Hạ Cẩm Tây khá hơn nhiều.

Cô mang theo cà phê nóng hầm hập đi khao nhân viên công tác, mọi người uống vui vẻ, cô tiếp đón cũng vui vẻ.

Tiết mục quay thuận lợi hoàn thành, còn có một màn phỏng vấn ngắn phía sau, chờ đến khi hoàn toàn kết thúc, đã là buổi tối 1 giờ rưỡi.

Trâu Y Na lại không buồn ngủ một chút nào, cô ấy đặc biệt có tinh thần, cả người hưng phấn vô cùng.

"Chị Cẩm Tây, hôm nay bộ quần áo này của em kỳ thật rất hợp với bộ của búp bê Hoa Nhài, cũng không biết lên màn hình hiệu quả tốt không?"

Hạ Cẩm Tây: "Tốt."

Trâu Y Na: "Người dẫn chương trình đang nói phần của người khác, đột nhiên cua đến em, em sửng sốt một chút, không đúng, sửng sốt hai ba cái đi, cảm giác thời gian thật lâu, không biết có vấn đề gì không đây?"

Hạ Cẩm Tây: "Không đâu."

Trâu Y Na: "Búp bê của phu nhân thật sự quá đẹp, em khóc, em......"

Đột nhiên mắc kẹt.

Hạ Cẩm Tây: "Làm sao vậy?"

Trâu Y Na nhảy dựng lên: "Em phải chạy nhanh lấy búp bê của phu nhân về, cái này mà hỏng là em đền không nổi!!!"

Quả nhiên đã ngã một lần nên khôn hơn một chút.

Đồ trang trí trên người Trâu Y Na cũng chưa lấy, liền chạy tới tổ đạo cụ, cầm túi búp bê bị hư hỏng của mình cùng cái rương lớn của Trịnh Tiêu trở về.

"Em kiểm tra rồi, búp bê của phu nhân không có việc gì." Trâu Y Na sờ sờ cái rương, "Hôm nay lúc lấy em đều rất cẩn thận."

Hạ Cẩm Tây: "Ừm."

Miệng Trâu Y Na đột nhiên trề xuống: "Nhưng cái của em lại không cứu được, ai thiếu đạo đức như vậy chứ......"

Hạ Cẩm Tây: "Em đoán không ra sao?"

Trâu Y Na ngẩng đầu nhìn cô: "Chị Cẩm Tây, chị cũng nghĩ như vậy sao?"

Hạ Cẩm Tây đi qua, giúp Trâu Y Na lấy đồ trang sức trên tóc xuống: "Em cũng chưa tới thành phố An, nơi này còn ai có động cơ gây án?"

Trâu Y Na nhăn mày thành một đoàn, đỉnh đầu đều có thể bốc hỏa.

Hạ Cẩm Tây thở dài: "Đạo diễn Phương sẽ tra xét, nhưng kết quả thế nào, không phải chúng ta có thể khống chế."

Trâu Y Na rất hiểu chuyện, thấp giọng "Dạ" một tiếng.

"Tiết mục của em thuận lợi hoàn thành, cũng đã là cú đánh trả mạnh nhất. Mặt khác......" Hạ Cẩm Tây dừng một chút, nhìn Trâu Y Na trong gương, "Dựa vào lửa của em tới báo thù đi."

Ở trong giới này, nổi lên như thế nào đều có thể, không nổi mới chính là có tội.

Chuyến bay của hai người vào lúc bốn giờ, về khách sạn sửa sang lại hành lý liền phải xuất phát.

Trịnh Tiêu sẽ ở nơi nào Hạ Cẩm Tây không biết, cũng không muốn hỏi, cô đem rương hành lý của mình đi gửi vận chuyển, cằm theo cái rương lớn của Trịnh Tiêu.

Búp bê yếu ớt, mang theo bên người mới tốt nhất.

Mặc kệ người này có bao nhiêu đáng ghét, búp bê là vô tội.

Một lộ trình dài, sau khi trở lại thành phố Bắc, Hạ Cẩm Tây đã mệt đến một câu cũng không muốn nói.

Cô không giống Trâu Y Na, tuổi trẻ có vô vàn năng lượng, sau khi qua 25 tuổi, mỗi một tế bào của thân thể đều bắt đầu kêu gào, làm cho cô hình thành thói quen sinh hoạt lành mạnh.

Một giấc ngủ tới buổi chiều 5 giờ, khi tỉnh lại, bụng rất đói.

Hạ Cẩm Tây ôm di động đặt cơm hộp, sau đó lê dép lê vào toilet.

Tối hôm qua tẩy trang cho có lệ, bây giờ tỉ mỉ tẩy sạch lại một lần, thuận tiện dưỡng da luôn.

Chờ đến khi cô làm xong, cơm cũng đã được đưa đến, có thịt có rau, nhưng hương vị cũng không quá ngon.

Hạ Cẩm Tây một bên ăn cơm một bên xử lý tin tức công việc trên di động, nhìn thấy Trâu Y Na đăng lên trang cá nhân, nói là đem nhãi con bị phá hư đưa đi chữa trị.

Hạ Cẩm Tây đột nhiên muốn mở xem cái rương lớn của Trịnh Tiêu.

Cô buông chiếc đũa xuống, còn đi rửa sạch tay. Chờ trên tay sạch sẽ, khi hơi nước cũng không còn, mới mở cái rương lớn của Trịnh Tiêu ra.

Cái rương hai tầng, búp bê được xếp hàng ngay ngắn ở trong đó, bị miếng bọt biển mềm mại gắt gao bảo vệ.

Ngày hôm qua Trâu Y Na nói lớp trang điểm trên mặt búp bê đều là Trịnh Tiêu vẽ, Hạ Cẩm Tây cảm thấy tóc và quần áo này đó, khả năng cũng đều do Trịnh Tiêu làm.

Trịnh Tiêu cái gì cũng có thể làm, phong cách của cô ấy lại đặc biệt nổi bật, các nét vẽ trang điểm phức tạp nhưng hợp quy tắc, quần áo làn váy cũng như thế, chồng chất mà chỉnh tề.

Cho người ta một loại cảm giác tràn đầy bình tĩnh. Tựa như con người cô ấy.

Đây là một loại khí chất thực độc đáo, vậy mà trước kia Hạ Cẩm Tây trẻ con cho rằng loại khí chất này thật nhàm chán.

Hạ Cẩm Tây thật cẩn thận lấy búp bê tên Hoa Nhài ra. Hoa Nhài có hốc mắt thật sâu, đôi mắt lớn sáng ngời cùng hai má bụ bẫm.

Giống Trịnh Tiêu.

Hạ Cẩm Tây bế Trịnh Tiêu nhỏ này lên, giơ tay chụp môt tấm hình.

Cô cùng Trịnh Tiêu quen biết lâu như vậy, chưa từng có một tấm ảnh của đối phương, càng đừng nói là ảnh chung.

Trịnh Tiêu có kỹ năng độc đáo, có thể nặn một đống "Hạ Cẩm Tây". Nhưng Hạ Cẩm Tây không làm được việc đó, chỉ có thể nhìn búp bê này vài lần.

Cô lặp đi lặp lại quan sát hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được, gửi tin nhắn cho Trâu Y Na:

【 Tìm giúp chị link mua sắm của Hoa Nhài một chút. 】