Tác Đồng

Tác Đồng - Chương 96





Hoài Đông Li không biết Nhiễm Mặc Phong muốn dẫn mình đi đâu. Ngay khi Nhiễm Mặc Phong với sắc mặt ngưng trọng chạy trở về, bảo y lập tức lên ngựa, rồi phóng đi, thì y lựa chọn không hỏi cùng tín nhiệm. Thiếu niên này nhỏ hơn y 5 tuổi nhưng rất chững chặc, không hề lỗ mãng. Cho nên mặc kệ đối phương muốn dẫn y đi đâu, y cũng không hỏi nhiều, y tin tưởng, thiếu niên này sẽ dẫn y đi gặp phụ hoàng.


Nhiễm Mặc Phong ở trên đường đào mấy quả trứng chim cho chim ưng ăn no bụng, bởi vì không có giấy bút, nên nó xé một mảnh vải trên áo lót, rồi rạch đứt ngón tay, viết cho phụ vương một phong thư, sai chim ưng mang đến cho phụ vương. Sau khi chim ưng bay xa, nó mang Hoài Đông Li đi về phía đông nam. Nhiễm Lạc Thành mất tích, nó không biết ai là người đứng ở phía sau sai sử, nhưng mặc kệ có bao nhiêu gian nan, nó cũng phải tìm được Nhiễm Lạc Thành, cho dù là thi thể của hắn.


Trời đông giá rét, Nhiễm Mặc Phong lo lắng chính là làm sao thu xếp cho Hoài Đông Li. Tuy y chưa từng than khổ, nhưng nó biết y đang cố gắng gượng. Mang theo y, hành trình sẽ chậm đi rất nhiều, ngoài ra những vết thương khi Hoài Đông Li ở cung Sở Quốc bị thương vẫn chưa lành, lại thêm phong hàn, nên hai ngày nay vẫn luôn ho khan.


“Mặc Phong, ngươi đừng lo cho ta. Thân thể của ta ta rất rõ, qua vài ngày sẽ tốt thôi. Ta chưa từng cưỡi ngựa rong ruổi trong tuyết như thế này, không ngờ cảm giác lại tuyệt như thế. Mặc Phong, thực xin lỗi, ta liên lụy ngươi.” Buổi tối lúc nghỉ ngơi, Hoài Đông Li nói.


Nhiễm Mặc Phong không lên tiếng, chuyên tâm nướng gà rừng và thỏ mà nó đã thật vất vả mới tìm được. Đã quen với lặng yên của nó, Hoài Đông Li cũng không để ý, y ngồi co ro bên đống lửa, ngửi ngửi mùi thịt, bụng rầm rì bãi công.


Đây là căn nhà gỗ do thợ săn dựng ở trên núi. Đã thật lâu không có ai ở, nên trong phòng đầy tro bụi. Không cho Hoài Đông Li động tay, Nhiễm Mặc Phong tự mình thu dọn sạch sẽ, tính sẽ ở trong này ngủ qua một đêm. Bên ngoài tuyết rơi rất lớn, mặc kệ là ngựa hay là Hoài Đông Li, đều cần nghỉ ngơi. Mà nó cũng cần thời gian để suy nghĩ tiếp theo phải làm thế nào. Có Trú và Lạc Nhân ở hoàng cung, nó không cần lo cho an nguy của hoàng bá, nhưng Nhiễm Lạc Thành bị tập kích, lại làm cho nó hết sức lo lắng cho phụ vương.


Phụ vương, người nhất định phải chờ con trở về.


Đống lửa ‘bập bùm’ vang lên, Hoài Đông Li lặng yên một hồi, rồi nhẹ giọng hỏi: “Mặc Phong, phụ hoàng ta...... có khỏe không?”


“Ân.”


“Người...... Là do ngươi cứu sao?”


“Hắn ở Thú Thành.” Nó tin chắc Tướng Quân sẽ đưa Hoài Tắc đến Thú Thành bình an.


Hơi thở của Hoài Đông Li có chút nghẹn ngào: “Mặc Phong, cám ơn ngươi, cám ơn..... ngươi.”


Nhiễm Mặc Phong xé xuống cái đùi thỏ nhiều thịt nhất, dung cây que xuyên qua, rồi đưa cho Hoài Đông Li.


Hoài Đông Li cắn một ngụm, hít sâu mấy hơi, rồi hỏi: “Là phụ hoàng..... cầu ngươi tới cứu ta sao?” Nhất định là vậy. Bằng không, thế tử của Bắc Uyên sao lại chạy đến Bách Nghiệp cứu y ra chứ.



“Ân.” Nhiễm Mặc Phong không ăn gì cả, nó đặt con thỏ đã nướng chín sang một bên, rồi chuyên tâm nướng gà rừng.


“Mặc Phong..... Ngươi có biết..... Ta và phụ hoàng.....” Y không hối hận, nhưng y không muốn người bạn duy nhất của y bởi vì chuyện đó mà chán ghét y.


“Ân.” Vẫn là không có cảm xúc phập phồng gì, Nhiễm Mặc Phong lại nghĩ tới phụ vương.


Hoài Đông Li nhìn gương mặt bình tĩnh của Nhiễm Mặc Phong, vẫn nhịn không được mà hỏi. “Mặc Phong, ngươi có thấy được ta ghê tởm không? Cùng phụ hoàng của mình...... nghịch luân.”


Nhiễm Mặc Phong nhíu mày một chút, nhìn về phía Hoài Đông Li, nó không hiểu ý trong lời nói của y.


Hoài Đông Li chua sót mà nhếch khóe miệng, chậm rãi nói: “Người khác đều tưởng phụ hoàng cưỡng bức ta...... Thế nhưng bọn họ lại không biết, là ta yêu phụ hoàng trước. Yêu phụ hoàng đối với một mình ta sủng nịch, yêu phụ hoàng đối với một mình ta ôn nhu. Mặc Phong...... Nếu không phải vì ta, phụ hoàng sẽ không mất đi trung tâm của triều thần, sẽ không mất đi giang sơn Yến Quốc. An Lăng thả nội giám ở bên người ta, khi biết được tâm tư của ta, liền lấy ta uy hiếp phụ hoàng. Nếu Yến Quốc không chịu quy thuận Sở Quốc, thì hắn sẽ chiêu cáo khắp thiên hạ, làm cho người trong thiên hạ biết được ta thích câu dẫn phụ hoàng của mình. Phụ hoàng một lòng muốn để Yến Quốc lại cho ta, người nói nếu người chết đi, để lại một mình ta, nếu không có Yến Quốc ta sẽ bị người khác khi dễ. Mặc Phong, ta căn bản không cần Yến Quốc, cũng không để ý thanh danh của mình, nếu phụ hoàng chết đi, ta sẽ đi theo người. Nhưng vì ta, phụ hoàng đồng ý yêu cầu của An Lăng, quy thuận Sở Quốc. Chuyện này làm cho các vị triều thần đối với phụ hoàng vạn phần bất mãn, thế nhưng phụ hoàng đều gánh vách tất cả, thậm chí không để ý mọi người phản đối mà phong ta làm thái tử. Mặc Phong, ta thực vô dụng đúng không? là ta đã hủy hoại phụ hoàng.”


Hoài Đông Li cúi thấp đầu, trên bùn đất dưới chân dần dần xuất hiện giọt nước.


“Thế nhưng sau đó ta mới biết được, An Lăng muốn không phải là thần phục của Yến Quốc, mà là cả Yến Quốc. An Lăng phái người ở giữa các đại thần thả tin tức ra, nói ta cùng phụ hoàng nghịch luân, bọn họ bức phụ hoàng thoái vị, bức phụ hoàng giết ta. Phụ hoàng âm thầm phái người đưa ta đi, còn giao cho ta một tấm bản đồ chứa kho tàng, nhưng ta không chịu. Ta đưa tấm bản đồ đó cho người bạn thân, còn ta tính sẽ cùng chết với phụ hoàng. Thế nhưng phụ hoàng làm cho ta bị hôn mê, sai Bàng Hữu đưa ta ra khỏi thành, chính là phụ hoàng cũng không ngờ, Bàng Hữu đã sớm âm thầm đầu phục An Lăng. Hắn giao ta cho An Lăng. Sau đó, quân Sở đánh vào Yến Quốc, ta không còn nhìn thấy phụ hoàng nữa. An Lăng nói, chỉ cần ta nghe lời hắn, hắn sẽ không giết phụ hoàng. Hiện tại nghĩ lại...... đều là do ta liên lụy đến phụ hoàng.” Hiện tại, lại liên lụy đến ngươi.


“Mặc Phong......” Hoài Đông Li ngẩng đầu, trên mặt đầy nước mắt, y cười nói, “Nãy giờ nói với người nhiều như thế, ta, cũng đã nghĩ thông suốt, ta không đi theo ngươi, ta không muốn lại liên lụy đến phụ hoàng. Ta đã bị An Lăng..... Cũng không còn mặt mũi để gặp lại phụ hoàng. Nếu sau này ngươi gặp được người, ngươi nói ta đã chết.”


Nhiễm Mặc Phong nghe không hiểu Hoài Đông Li nói ‘y đã bị An Lăng’ là chuyện gì xảy ra, nó không thể lý giải, Hoài Đông Li không thể rời khỏi Hoài Tắc thì tại sao lại không muốn gặp hắn? Nó với phụ vương là không thể không tách rời, còn Hoài Đông Li lại là vì cái gì?


“Ta sẽ đưa ngươi đến Thú Thành. An Lăng đã chết.”


Hoài Đông Li lắc lắc đầu, nước mắt càng không ngừng rơi xuống: “Mặc Phong, ngươi không hiểu. Ta không thể gặp lại phụ hoàng. Chỉ cần ta còn ở một chỗ với phụ hoàng, thì phụ hoàng sẽ bị người đời nhạo báng cùng nhục mạ. Mặc Phong, ta yêu phụ hoàng, nên ta không thể tiếp tục tùy hứng để rồi lại gây ra thương tổn cho người nữa. Bởi vì ta, phụ hoàng đã đánh mất Yến Quốc, còn xém tí nữa là mất mạng.”


Nhiễm Mặc Phong nhíu chặt mi tâm, nói: “Hoài Tắc không có chết, ngươi có thể gặp lại hắn. Chuyện giữa ngươi và Hoài Tắc là chuyện giữa hai người các ngươi, lời nói của người khác chẳng cần phải quan tâm. Cho dù Yến Quốc không bị Sở Quốc tiêu diệt, thì cũng sẽ bị ta tiêu diệt, Bắc Uyên sẽ thống nhất thiên hạ.”


Hoài Đông Li kinh ngạc mà nhìn thẳng vào thiếu niên độc nhãn, vẻ mặt của nó cực kỳ nghiêm túc, lời nói ra cũng cực kỳ khẳng định. Thế nhưng y lại đối với thiếu niên quyết định tiêu diệt Yến Quốc này lại chẳng có một chút cảm giác tức giận nào.



Qua một lúc lâu sau, y có chút phức tạp nói: “Bắc Uyên..... Cũng chuẩn bị thống nhất thiên hạ à? Vậ mà ta đã nghĩ rằng Nhiễm Mục Kì không có tâm tư này.” Nghe phụ hoàng nói, nam tử kia rất đẹp, lại không có dã tâm.


“Chỉ có Bắc Uyên thống nhất thiên hạ, thì ta với phụ vương sẽ không còn bị tách rời, mà phụ vương cũng sẽ không còn bị nguy hiểm.”


Những lời này của Nhiễm Mặc Phong đã làm cho Hoài Đông Li kinh sợ đến nổi đánh rơi cái đùi thỏ trong tay. Y trừng lớn hai mắt, môi mở ra ngậm lại, nói không nên lời.


Nhiễm Mặc Phong nhặt đùi thỏ bị rơi trên mặt đất lên, thổi thổi bay bụi ở mặt trên, rồi bỏ lên lửa nướng lại. “Có lẽ sẽ không còn cơ hội ăn được thịt, ngươi phải ăn nhiều một chút.” Dứt lời, nó lại xé một cái đùi thỏ sạch sẽ đưa cho Hoài Đông Li.


Hoài Đông Li đờ đẫn nhận lấy, y giương mắt nhìn thiếu niên đang bắt đầu ăn cái đùi thỏ bị rớt bẩn kia, tâm y như bị ai đó dùng búa gõ mạnh vào.


“Mặc Phong......”


“Đêm nay ngươi ngủ sớm một chút, sáng mai chúng ta phải đi sớm. Ta sẽ dẫn ngươi đến Thú Thành gặp Hoài Tắc. Ngươi cùng hắn có thể đến Nhân Xương, bên kia sẽ không có ai nói gì cả. Hoài Đông Li, ta phải mau chóng chạy tới Hòe Bình, nếu ngươi không muốn cản trở ta, thì đừng để cho mình bệnh nặng thêm, ta không thể trì hoãn.”


Nhiễm Lạc Thành là cùng Hoắc thúc gặp chuyện, nếu gặp Hoắc thúc, nó có thể biết được một ít sự tình đã xảy ra trong lúc đó, mà nó cũng có thể tạm thời giao Hoài Đông Li cho Hoắc thúc, như vậy nó có thể rảnh tay mà đi thăm dò nơi Nhiễm Lạc Thành rơi xuống. Còn có thể nói Hoắc thúc phái người đi tìm phụ vương, báo cho phụ vương biết – trước khi nó trở về không nên rời khỏi Thú Thành.


“A, ân.” Hoài Đông Li ngơ ngác cắn đùi thỏ, thiếu niên căn bản không nghe lời y nói, vẫn cố chấp muốn mang y đi gặp phụ hoàng. Tâm y lại bắt đầu dao động, ăn mấy miếng, lúc này mới nhớ tới thiếu niên đang ăn chính là cái đùi thỏ mà y vừa làm rơi trên mặt đất, đang muốn lấy lại, thì thấy thiếu niên đã ăn đến lòi xương.


“Mặc Phong, ta ăn không được nhiều, ngươi ăn đi.” Hốc mắt Hoài Đông Li cay xè. Đem gà rừng đã nướng chín đưa tới trước mặt thiếu niên.


“Ta có thể ăn vỏ cây và cỏ cái.” Thiếu niên đem gà rừng cùng con thỏ đặt trước mặt Hoài Đông Li, nhai nuốt luôn xương, “Trời lạnh, ăn không hết cũng sẽ không bị hư, ngươi cất vào, mang đi ăn dọc đường.”


“Mặc Phong......” Hoài Đông Li nén nước mắt đang sắp trào ra, xé một cái đùi gà đưa cho thiếu niên, lại bị thiếu niên đẩy trở về.


“Ngươi ăn no rồi, thì đi ngủ trước đi.” Thiếu niên rút bản đồ ở trong ngực ra, không để ý Hoài Đông Li nữa.


Hoài Đông Li lau nước mắt, rồi cố gắng ăn cho no bụng, y học theo thiếu niên nhai nuốt luôn xương. Thiếu niên đã đủ mệt mỏi, sao y còn muốn gây phiền phức cho thiếu niên chứ? Mặc kệ thân thể của y có bao nhiêu bẩn, mặc kệ y có bao nhiêu yếu nhước, chỉ cần thiếu niên không có ngại y trói buộc, y sẽ cố gắng chịu đựng.


“Mặc Phong, ngươi cũng không muốn cùng phụ vương của ngươi tách ra sao?” Nằm trên tấm ván gỗ duy nhất ở trong phòng, Hoài Đông Li hỏi người đang ngồi ở trước đống lửa vừa ăn cỏ cái, vừa xem bản đồ.


“Ân.” Nhiễm Mặc Phong ngẩng đầu khỏi tấm bản đồ, mắt trái lộ ra ngoài lóe sáng, “Ta và phụ vương sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ.”


Lặng yên một hồi lâu, Hoài Đông Li run giọng hỏi: “Mặc Phong...... Ngươi cũng, yêu phụ vương của ngươi sao?” Trên đời này sẽ có chuyện trùng hợp như vậy sao? Y nhìn chằm chằm vào mặt thiếu niên.


Nhiễm Mặc Phong có chút hoang mang. Phụ vương bắt nó nói yêu người, nhưng nó lại không hiểu như thế nào là yêu.


“Ta không thể rời khỏi phụ vương.” Nó nhìn về phía Hoài Đông Li, không rõ vì sao đối phương lại trở nên thực kích động, tiếp tục nói, “Phụ vương nói người yêu ta, ta không hiểu yêu là gì. Nhưng ta biết mình không thể rời khỏi phụ vương. Chờ thiên hạ thống nhất, ta sẽ không cần rời khỏi phụ vương nữa.”


Hoài Đông Li cắn chặt răng, trong mắt là vui mừng. Tựa như đi xa quê gặp được người cùng quê, y không ngờ rằng, thiếu niên cứu y thoát khỏi hoàng cung Sở Quốc, thế nhưng cũng giống như y.


“Phụ vương nói, hai chúng ta là người thân cận nhất trên đời này. Chỉ có phụ vương mới có thể thân cận cùng ta.” Nhiễm Mặc Phong thành thực nói ra quan hệ giữa nó và phụ vương. Hoài Đông Li nhắm mắt lại, trong lòng không thể nào bình tĩnh được. Nghĩ rằng y đã ngủ, Nhiễm Mặc Phong cúi đầu tiếp tục vừa ăn cỏ cái vừa xem bản đồ.


“Mặc Phong.”


“Ân.”


“Cám ơn ngươi.” Hoài Đông Li xoay người, đưa lưng về phía Nhiễm Mặc Phong nói.


“Ngươi còn có thể ngủ bốn canh giờ.” Nhiễm Mặc Phong nhắc nhở.


Hoài Đông Li không lên tiếng, y lặng lẽ lau đi nước mắt ở khóe mắt, trong lòng không ngừng nói: cám ơn ngươi, Mặc Phong, cám ơn ngươi.