Tác Đồng

Tác Đồng - Chương 24





Một đêm này, thành Nhân Xương không ai có thể ngủ. Mười bốn vạn binh mã của Nhân Xương lấy thế chẻ tre đánh vào lãnh thổ Vệ Quốc. Vệ Quốc hoàn toàn không dự đoán được Nhân Xương có lực phản kích, biên quan chư thành hốt hoảng ứng chiến, cũng đã là không kịp.


Mà trong một căn phòng ở phía tây nam trong quân doanh của quân Bắc ở Nhân Xương, nhóm quân y bận rộn một lúc thật lâu mới rời đi, người ngồi ở bên giường chờ khi bốn bề hết sức vắng lặng, mới biểu lộ ra đau xót tận đáy lòng.


“Phong Nhi, Con không cần phụ vương sao? Con muốn bỏ lại phụ vương sao?”


Nhiễm Mục Lân cẩn thận nắm lấy tay con, thấp giọng khóc rống.


“Vương gia...... Thuộc hạ vô năng, hết thảy...... chỉ có thể nghe thiên ý. Tâm phế của thế tử điện hạ đã bị tổn hại, có thể chống đỡ đến hiện tại, đã là kỳ tích.”


Nam nhi không rơi lệ, chính là chưa chạm tới chỗ thương tâm nhất mà thôi. Nhiễm Mục Lân vẫn luôn bảo trì bình tĩnh, ở khi tất cả mọi người lui ra, liền phát tiết ra toàn bộ nỗi đau. Hắn không phát tiết nỗi hận lên nhóm quân y này, chỉ phất tay cho bọn họ lui ra, để cho hắn có thể ở riêng một mình với đứa con. Hắn không phải không hận, mà hắn càng hận chính mình nhiều hơn.


“Phong Nhi, phụ vương đáp ứng con, tuyệt không bỏ lại con một mình thêm lần nào nữa, Phong Nhi, tỉnh lại nhìn nhìn phụ vương......”


Nhiễm Mục Lân thương tâm muốn chết, Phong Nhi của hắn, con của hắn, hiện giờ lạnh như băng lãnh nằm ở trước mặt hắn, bảo hắn làm sao chịu đựng nổi.


“Phong Nhi....” Đem con thân thể gầy nhỏ của con ôm lên trên người mình, Nhiễm Mục Lân chỉ cảm thấy có người đang cầm dao đâm từng nhát vào tim hắn, “Phong Nhi..... là phụ vương a.... Phong Nhi, không phải chúng ta đã thống nhất với nhau rồi sao? Cả đời này cũng không tách ra, chúng ta sẽ ở tại biên quan, sống tự do thoải mái...... Phong Nhi...... phụ vương sai rồi, phụ vương không nên để con lại một người trong kinh thành.”


“Phong Nhi, con có thể không để ý tới phụ vương, có thể giận phụ vương, nhưng con đừng không nhìn phụ vương a...... Phong Nhi...... Phụ vương thích nhất đôi mắt của Phong Nhi, thích nhất......”


Phúc Quý ngồi xổm ngoài cửa, lệ rơi không ngừng, theo Vương gia mười mấy năm, gã là người hiểu rõ tâm của Vương gia đối với thế tử nhất. Vương gia xem thế tử như chính đứa con mình sinh ra mà yêu thương mà sủng ái. Một tiếng khóc thảm kia của Vương gia, đập vào lòng người nhức buốt.


“Ông trời, xin ông thương xót. Chủ tử của con cũng đã quá khổ rồi, ông đừng mang thế tử đi...... Phúc Quý cầu xin ông, xin ông thương xót.”


Phúc Quý quỳ trên mặt đất, dập đầu khẩn cầu, bên tai là tiếng khóc áp lực đầy bi thống phát ra từ phòng trong.


Phụ vương......


Ở trong bóng tối bao la, Nhiễm Mặc Phong nghe được tiếng khóc của phụ vương. Sao phụ vương lại khóc? Nó chưa bao giờ nhìn thấy quá.


Phụ vương......


“Phong Nhi, phụ vương biết cái con thỏ con xấu xa Lạc Thành ở trong cung khi dễ con, chờ phụ vương quay về kinh, nhất định sẽ báo thù cho con. Ai cũng không được phép khi dễ Phong Nhi của phụ vương.”



Lấy chăn bao kín đứa con cả người quấn đầy vải trắng, Nhiễm Mục Lân nhẹ nhàng đung đưa đứa con. Khi mới vừa nhặt được đứa con trở về, hắn đi theo thê tử của bộ hạ học cách làm sao ôm đứa con, làm sao ru đứa con ngủ, nhìn con nhìn nhìn mình rồi chậm rãi đi vào giấc ngủ, lúc đó trong lòng hắn như có một luồng nước ấm chảy qua.


“Ngô.... Phong Nhi, ” Nhiễm Mục Lân bi thống khổ sở, “Phong Nhi.... con thích Lạc Nhân sao? Vậy thì phụ vương nhất định sẽ tìm tất cả danh y trong thiên hạ này trị bệnh cho nó. Phong Nhi, con mở mắt ra nhìn phụ vương a...... Phong Nhi......”


Phụ vương......


“Phong Nhi, Phong Nhi, Phong Nhi của phụ vương..... Phụ vương cầu con, đừng bỏ lại phụ vương, đừng bỏ lại...... Phụ vương......”


Những kẻ ngu dại đều e ngại đôi trân châu dị sắc tuyệt thế vô song này, nhưng nó lại là hết thảy của hắn, và cũng là thứ hắn cần phải có.


“Phong Nhi....” Nhiễm Mục Lân ôm đứa con đang mê man, chỉ cảm thấy trước mắt từng trận biến thành màu đen, muốn hắn làm sao thừa nhận đứa con ở trong lòng hắn sẽ chết đi. Là Vệ Quốc, Kim Quốc, Nam Quốc, Sở Quốc giết con hắn, nợ máu trả bằng máu!


Phụ vương...... Nhiễm Mặc Phong ở trong bóng đêm lần mò di chuyển, ở phía xa xa, nó nhìn thấy một nam tử mặc trường y màu trắng đang đi về phía nó, khi người nọ dần dần đến gần, nó nhìn thấy con mắt của người nọ, như ngọc lưu ly bảy màu lóng lánh. Người nọ đi đến trước mặt nó, nâng tay đặt lên trên trán nó.


“Kiếp này chỉ mới vừa bắt đầu thôi.”





Ngày 25 tháng 11 năm thứ 9 Bắc lịch, quân Bắc công phá Cẩm Đức, Hoành Lâm, Xích Châu của Vệ Quốc, tàn sát hàng loạt dân chúng trong 3 thành ba này. Cẩm Đức, Hoành Lâm, Xích Châu trong lúc nhất thời trở thành địa ngục trần gian. Mà quân Bắc lại nhận được mệnh lệnh của Nhiễm Mục Lân, tiếp tục tiến công Vệ Quốc, nơi quân Bắc đi qua là một mảnh xơ xác tiêu điều.


Vệ Quốc lần này dốc hết binh lực tấn công Nhân Xương, bốn mươi vạn binh mã do Viên Trì Chính sở lĩnh đều tan rã, Vệ Quốc không hề có lực chống cự. Ngày 26 tháng 11, quốc quân Vệ Quốc – Quảng Nghiêu Vũ phái người đi Giáng Đan gửi thư nghị hòa.


—-


Đứng ở trên ban công cao ngất, Nhiễm Mục Kì nhìn xem toàn bộ hoàng cung, một giọt lệ theo khóe mắt của y rơi xuống, phía sau, Khương Vịnh lo lắng nhìn y chăm chú. Biên quan đại thắng, thế nhưng y lại nghe được một hồi ‘tinh phong huyết vũ’ (gió tanh mưa máu).


“Việc Phong Nhi...... Trẫm cũng có một phần lỗi. Khương Vịnh, trẫm biết Lân rất sủng ái Phong Nhi, thế nhưng trẫm lại không biết...... Lân đối với Phong Nhi, lại là đau đến tận xương tủy. Sợ là ngay cả đứa con do đệ ấy sinh ra, cũng chưa chắc sẽ được đệ ấy yêu thương đến như thế.”


Tàn sát hàng loạt dân trong thành, ngay cả y cũng đều bị sự phẫn nộ của Lân biểu hiện ra ngoài mà cảm thấy sợ hãi, Lân không phải là loại người tùy tiện có thể cho người khác nhìn ra tâm tư của mình, hiện giờ, đệ ấy lại đem sự phẫn nộ của mình biểu hiện ra ngoài rõ ràng như thế, này là......


“Khương Vịnh, nếu Phong Nhi thật sự mất đi, trẫm không dám nghĩ Lân sẽ biến thành bộ dáng gì.”


Bắc Uyên thoát vây, công của đứa nhỏ kia không nhỏ, có lẽ ngay cả ông trời cũng đối với nó có ý sợ hãi, nên muốn sớm đem nó thu hồi Thiên triều.



Nhiễm Mục Kì đứng trên ban công trong phòng Nhiễm Mặc Phong, hứng lấy gió lạnh mùa đông, khẩn cầu trời xanh buông tha cho đứa nhỏ kia, buông tha cho đệ đệ của y.


Ngày 28 tháng 11, khi quân Bắc đánh hạ Phàm Đan của Vệ Quốc, Nhiễm Mục Lân đã lâu không lộ diện, lại ôm đứa con đang “ngủ say” cưỡi ngựa xuất hiện ở trong đoàn quân. Tóc hai bên thái dương của hắn bạc trắng, đôi mắt hãm sâu dăng đầy tơ máu, chòm râu nhiều ngày chưa cạo làm cho hắn nhìn qua trông vô cùng tiều tụy. Thế nhưng trong mắt hắn tràn đầy thị huyết, khóe môi nhếch lên hung tàn, làm cho người ta vừa nhìn thấy đã sợ hãi, không thể nghĩ rằng hắn chính là Vương gia hòa ái vui vẻ lúc trước.


“Vương gia, sao ngài lại mang Tiểu Phong ra đây.” Triệu Hiền cẩn thận nhìn trên mặt đất, trong lòng không yên.


“Bắt được bao nhiêu người?” Nhiễm Mục Lân nhảy xuống ngựa, tay trái ôm con, tay phải cầm đại đao.


“Vương gia, ” Vương Phủ Khâu đứng bên cạnh Triệu Hiền nhìn ra Nhiễm Mục Lân có chỗ không thích hợp, liền nhìn vài tên phó tướng gần đó nháy mắt ra hiệu một cái, nói, “Lần này bắt được một vạn quân Vệ, thuộc hạ đã phái người đem bọn họ mang đi.”


“Ở đâu.” Nhiễm Mục Lân mắm chặt đại đao, mở miệng hỏi.


“Vương gia, ” Vương Phủ Khâu chậm rãi tới gần, “Ngài trước tiên mang Tiểu Phong đến trong doanh trướng đi, bên ngoài gió lớn, Tiểu Phong bị thương, nếu lại bị phong hàn, có thể sẽ rất nguy hiểm.”


“Phong hàn......” đôi mắt Nhiễm Mục Lân lóe sáng, giây tiếp theo hắn vội vàng bỏ đao xuống, kéo áo choàng qua bọc kín đứa con lại, “Phong Nhi, con lạnh à. Đều do phụ vương bất cẩn, chỉ lo tìm đến mấy con dê thối này báo thù cho con, mà quên mất con sẽ bị lạnh.”


Triệu Hiền cùng Vương Phủ Khâu thấy thế liền kinh hãi, bộ dáng này của Vương gia nhìn sao cũng thấy không thích hợp a.


“Vương Phủ Khâu.”


“...... A, có thuộc hạ.”


Nhiễm Mục Lân cởi áo choàng xuống, bao kín đứa con lại, trịnh trọng giao cho Vương Phủ Khâu, đôi mắt nhưng vẫn nhìn chăm chú vào gương mặt tái nhợt của đứa con.


“Ngươi mang Tiểu Phong qua đó trước đi, không được có gì sơ xuất!”


“Vương gia, ngài một đường mệt nhọc, không bằng ngài mang Tiểu Phong đi về trước nghỉ ngơi một lát. Có chuyện gì, cứ giao cho thuộc hạ đi.”


Vương Phủ Khâu một bên cẩn thận ôm lấy tiểu Phong, một bên trấn an Vương gia.


Nhiễm Mục Lân nhíu chặt mi, hắn nhẹ nhàng hôn lên mặt đứa con, ám ách nói: “Phủ Khâu...... Ngươi thay ta coi chừng Tiểu Phong, ta phải làm một chút gì đó, nếu không, ta thật sự phát điên mất.”


Tất cả mọi người nghe một câu như thế đều trợn to hai mắt, rồi bọn họ thối lui sau hai bước, tránh ra một bên. Vương Phủ Khâu gật gật đầu, ôm chặt người nhẹ đến không còn gì trong lòng, thấp giọng nói: “Vương gia, Tiểu Phong còn sống a, ngài cũng không thể đánh mất hy vọng. Ngài đi phát tiết nỗi hận đi, thuộc hạ sẽ bảo vệ tốt Tiểu Phong.”


Liếm liếm đôi môi khô nứt, Nhiễm Mục Lân nhặt đại đao lên, nhìn đứa con một cái, rồi xoay người gọi qua một gã phó tướng. Trừ phi đứa con tỉnh, nếu không, hắn sẽ một đường giết chóc đến Thượng Tân!


Ba canh giờ sau, Nhiễm Mục Lân một thân toàn máu đỏ xuất hiện ở trong doanh trướng. Trên đao của hắn, máu loãng thuận theo lưỡi dao chảy róc rách xuống, cả người nhìn qua tựa như vừa bước ra từ trong Diêm La điện vậy, liền ngay cả nhóm phó tướng giết chóc đến đỏ mắt cũng không dám tới gần.


“Phong Nhi đâu?” Nhiễm Mục Lân bỏ đao qua một bên, rồi hỏi Vương Phủ Khâu trong mắt đang lộ ra kinh hoàng.


Vương Phủ Khâu nuốt nuốt nước miếng, cố lấy giọng bình tĩnh nói: “Ở.... Ở trong lều của thuộc hạ.” Nói xong, gã liền vội vàng nghiêng người tránh xa quỷ la sát một chút, rồi dẫn đường cho hắn tới lều của mình.


“Cho người nâng thùng nước vào, ta muốn tắm rửa.”


“Dạ, Vương gia.”


Tiến vào lều của Vương Phủ Khâu, Nhiễm Mục Lân cởi xiêm y dính đầy máu ra. Sau đó, hắn nhìn chằm chằm vào người nằm trên giường.


Đem chính mình tắm rửa sạch sẽ, lại đốt một chút huân hương, Nhiễm Mục Lân lên giường đem đứa con ôm vào trong lòng. Thân mình nho nhỏ luôn nóng hầm hập, hiện giờ lạnh lẻo như băng. Nhiễm Mục Lân không có đi thử hơi thở của con, cũng không sờ mạch đập của con. Cho dù con đã chết, hắn cũng sẽ đem con mang theo trên người, đây là hắn từng hứa qua với nhi tử.


“Phong Nhi, Phong Nhi, Phong Nhi......”


Nhiễm Mục Lân ôm chặt đứa con, không ngừng nhẹ giọng gọi tên con, hắn đã muốn phân không rõ chính mình đang làm cái gì, đang ở nơi đâu. Theo cái ngày hắn ôm con trở về, chỉ cần con tỉnh dậy, chỉ cần hắn ở đó, trong mắt con cũng chỉ có hắn, cũng chỉ là hắn. Thế nhưng hiện tại, hắn đã không thể nhìn thấy chính mình ở trong cặp mắt xinh đẹp của đứa con nữa. Nhiễm Mục Lân không phải sắp điên, mà là hắn đã điên rồi.


Phụ vương......


Trong lòng không ngừng gọi phụ vương, Nhiễm Mặc Phong nghĩ muốn mở mắt ra, nhưng không có một tia khí lực. Phụ vương, phụ vương, phụ vương......


“Phụ......”


Nhiễm Mục Lân đang trầm mình trong nỗi thống khổ nhớ về dĩ vãng cùng con sống hạng phúc, không có nghe được một tiếng gọi cực kỳ mỏng manh này.