Tặc Đảm

Chương 203: Vân vụ thảo:*)




Nhìn thoáng qua phòng bếp, Triệu Lam Hinh mặc một bộ trang phục ở nhà, đeo thêm một cái tạp dề màu đỏ đang bận rộn trong phòng bếp.

Hết thảy mọi thứ làm cho Tiêu Ngự cảm thấy mùi vị ấm áp của gia đình.

Tiêu Ngự đột nhiên không biết nói với Tiểu Vũ như nào về chuyện hắn buôn bán được rất nhiều tiền.

Tiểu Vũ thấy Tiêu Ngự từ ngoài cửa đi vào nhanh chóng hỏi: "Ca, huynh vừa đi đâu vậy, muội vào phòng tìm nhưng lại không thấy"

" Huynh vừa mới ra ngân hàng."

Tiểu Vũ cười hì hì nói: " Ngân hàng, ca ca không phải lại phát tài đấy chứ."

" Ừ! phát tài." Nghe thấy Tiểu Vũ nói, Tiêu Ngự không nhịn được nở nụ cười, lúc này đúng là phát tài, hơn sáu trăm vạn, nếu như Tiểu Vũ biết mình có nhiều tiền như vậy, không biết sẽ phản ứng như nào nhỉ?

" Phất lên bao nhiêu tài vậy, ca ca, huynh phải mời khách, đúng rồi, kêu cả Lam Hinh tỷ tỷ nữa." Tiểu Vũ vui vẻ nói, lần trước kiểm tra tài khoản, Tiểu Vũ chứng kiến tài khoản của Tiêu Ngự có hơn ba vạn, làm nàng nhảy dựng lên, nghĩ thầm lần này Tiêu Ngự lại phát tài, như thế nào cũng phải được vài vạn, nàng hoàn toàn không nghĩ rằng, Tiêu Ngự kiếm không phải mấy vạn mà là mấy trăm vạn.

" Ừ, muội muốn ăn gì cũng được." Tiêu Ngự vui tươi cười hớn hở, Tiểu Vũ vui vẻ tươi cười làm Tiêu Ngự tâm tình cũng sung sướng, tạp có nhiều tiền như vậy, Tiêu Ngự nói chuyện cũng trở nên tự tin hơn.

Tiểu Vũ sửng sốt hỏi:" Ăn gì cũng được?" Tiểu Vũ bình thường vẫn rất tiết kiệm, cái gọi là tàn nhẫn làm thịt Tiêu Ngự cũng chỉ đơn giản là mang Tiêu Ngự ra quán, ăn mấy chục đồng tiền mà thôi, không nghĩ tới lần này Tiêu Ngự dĩ nhiên nói ăn gì cũng được.

" Ừ!" Tiêu Ngự liếc mắt nhìn biệt thự một cái, trong biệt thự bày biện ngắn gọn mà hợp mốt, có một loại mùi vị ấm áp của gia đình, Tiêu Ngự đã có thói quen ở tại chỗ này rồi, thở dài một hơi nói: " Chúng ta ở lại nhà bác sĩ Triệu là không được, lần này kiếm được một ít tiền, huynh nghĩ chúng ta mua nhà mới, sau đó dọn ra ngoài ở."

Tiểu Vũ che miệng, mở to hai mắt ngạc nhiên nhìn Tiêu Ngự hỏi: " Ca huynh kiếm lời được bao nhiêu vậy?" Tiêu Ngự dĩ nhiên nói muốn mua nhà, Tiểu Vũ đầu có chút giật mình, ở trong thành phố này một căn nhà bình thường cũng phải mất năm sáu chục vạn, tốt một chút thậm chí hơn trăm vạn, chẳng lẽ Tiêu Ngự kiếm lời được mấy chục vạn?

Tiêu Ngự nói: " Lần này lời hơn sáu trăm vạn." ngay cả bản thân Tiêu Ngự cũng không thể tưởng tượng được, chính mình có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, Tiểu Vũ cảm thấy kinh ngạc cũng là chuyện bình thường.

Tiểu Vũ thất thanh nói: " Hơn sáu trăm vạn?" không thể tưởng tượng nổi nhìn Tiêu Ngự " Ca, huynh có phải đang nói đùa không? Đây là hơn sáu trăm vạn à!"

Tiêu Ngự không thể làm gì hơn là đem chi tiết chuyện mình tham gia Hắc Tái kể lại một lần.

Tiểu Vũ hơn nửa ngày mới từ khiếp sợ khôi phục lại, xác định Tiêu Ngự không phải nói giỡn, hơn sáu trăm vạn tưởng tượng được, Tiểu Vũ không khỏi cảm thấy choáng váng.

Tiểu Vũ từ trên ghế sa lông nhảy dựng lên, ôm lấy Tiêu Ngự như ôm gấu bông, bám trên người Tiêu Ngự, hôn một cái thật sâu lên mặt Tiêu Ngự: " Ca, huynh quá lợi hại."

Bởi vì nhà nghèo, Tiểu Vũ cùng Tiêu Ngự cảm nhận được không ít người lạnh lùng với mình, đột nhiên thấy Tiêu Ngự kiếm được nhiều tiền như vậy, khó tránh khỏi có chút thất thố.

" Nha đầu này, không lớn không nhỏ, xuống cho ta." Tiêu Ngự trừng mắt nhìn Tiểu Vũ một cái.

" Lúc này ta muốn ăn một bữa cơm no, ăn gì đây, muội cần nghĩ một chút." Tiểu Vũ buông ra Tiêu Ngự, khuôn mặt nhỏ nhắn suy nghĩ nửa ngày, thì thào nói " Ăn lẩu, không đại ca hiện giờ là phú ông, muội muốn một bữa tiệc hải sản thật lớn."

Tiêu Ngự không nhịn được cười nghĩ lại trước kia, hắn cùng Tiểu Vũ nhịn ăn mỗi ngày, thậm chí không dám ăn một bữa cơm ngon, không khỏi cảm thấy cảm khái hàng nghìn hàng vạn lần. May mà cuộc sống nghèo khó rốt cuộc cuộc đã không còn nữa, hắn muốn cho Tiểu Vũ cuộc sống phải thật tốt!

Tiểu Vũ chợt nhớ tới chuyện gì, hỏi vội: " Ca nếu huynh mua nhà ở, chúng ta có phải ra ngoài ở không?"

Tiêu Ngự gật đầu khẳng định.

Tiểu Vũ mở to mắt nhìn Tiêu Ngự nói: " Vậy Lam Hinh tỷ tỷ thì sao?"

Tiêu Ngự vẻ mặt lộ ra khó xử.

Nếu Tiêu Ngự nhất định phải chuyển nhà, bọn họ phải rời nơi này, đôi mắt trong trẻo hiện lên một tia giảo hoạt, nói: " Muội đi giúp Lam Hinh tỷ tỷ nấu cơm, chuyện chuyển nhà để sau hẵng tính." Tiểu Vũ nhanh như chớp chạy vào phòng bếp.

Tiêu Ngự đang muốn cùng Tiểu Vũ thương lượng một chút ở nhà người khác cũng không phải chuyện tốt, vậy mà Tiểu Vũ đã chạy trốn biến mất không thấy bóng dáng.

Triệu Lam Hinh làm xong bữa cơm tối, Tiêu Ngự vốn muốn tìm cơ hội cùng Tiểu Vũ thương lượng một chút nhưng Tiểu Vũ luôn dính vào bên người Triệu Lam Hinh, căn bản không cho Tiêu Ngự có cơ hội nói chuyện. Tiêu Ngự chỉ biết mở trừng hai mắt nhìn, ăn cơm xong lập tức lại chạy trốn không thấy bóng dáng.

Triệu Lam Hinh nhìn bóng lưng Tiểu Vũ, nghi hoặc hỏi " Tiểu Vũ nay làm sao vậy?"

Tiêu Ngự lắc đầu nói: " Không có gì." Tiểu Vũ đây là cố ý, chuyện này chỉ có thể để thương lượng sau vậy.

Ăn cơm xong, Tiêu Ngự trở lại phòng đội đầu khôi tiến nhập vào trò chơi.

" Trời sáng mau quá" Tiêu Ngự nhìn thoáng qua sắc trời thầm nghĩ, hít sâu một hơi, trong thành thị lớn tuyệt đối không thể hưởng không khí tươi mắt như này, đột nhiên có hơn sáu trăm vạn tạo thành ảnh hưởng cực lớn trong dòng suy nghĩ của Tiêu Ngự. Tiêu Ngự bỗng nhiên phát hiện, tâm cảnh mình dĩ nhiên có biến hoá, trước kia vì cuộc sống bức bách không thể không đem trò chơi thành một loại kế sinh nhai, mà hiện tại, hắn không cần lo lắng vấn đề sinh kế, hưởng thụ niềm vui sướng của trò chơi thật tốt.

Tiêu Ngự tự hỏi mình: " Có hơn sáu trăm vạn, mục tiêu kế tiếp là gì?" bỗng dưng phát hiện đã có đáp án.

" Kiếm càng nhiều tiền, làm đệ nhất nhân trong trò chơi!" thanh âm trong đầu nói cho Tiêu Ngự biết.

Tiêu Ngự ngón tay phải nhẹ nhàng miết chuỷ thủ, loại nguyện vọng mãnh liệt này, gặp phải game thủ như Tiểu Đao, Thư Sinh trên chiến trường, những người này thua trên tay mình, làm Tiêu Ngự không thể không sinh ra cảm giác thành tựu to lớn. Chính là trong trò chơi, Tiêu Ngự dần tìm về tự tin, trò chơi từ từ dung nhập cuộc sống của Tiêu Ngự, trở thành một bộ phận không thể thiếu trong cuộc sống của Tiêu Ngự.

" Kiếm càng nhiều tiền, làm đệ nhất nhân trong game này!" Tiêu Ngự tự tin tươi cười, ngẩng đầu nhìn trời, ánh sáng mặt trời mới lên, quang mang vạn trượng, nhìn bầu trời sáng sủa. Tiêu Ngự đột nhiên phát hiện, thế giới này thật tốt đẹp.

Chuẩn bị tốt các loại tiêu hao phẩm, Tiêu Ngự từ Minh Dạ thành chạy vào chỗ rừng cây không bóng người, triệu hồi ra Hắc Long Câu.

Hắc Long Câu cúi đầu đi tới bên người Tiêu Ngự, cảm giác được tâm tình vui sướng của chủ nhân, dùng đầu thân mật cọ xát vào thân thể Tiêu Ngự.

Tiêu Ngự nhảy lên lưng Hắc Long Câu, Hắc Long Câu vung lên móng trước, kêu lên một tiếng chạy như điên tới phía trước, biến mất trong rừng cây.

Từ giờ khắc này trở đi, một mục tiêu mới một hành trình mới bắt đầu.

Gió bên tai như gào thét qua, Hắc Long Câu như một mũi tên rời cung, xuyên qua đường nhỏ trong rừng, nhanh chóng vượt qua các người chơi khác, mang tới ánh mắt cực kỳ hâm mộ của những người chơi khác.

Tiêu Ngự mục đích là Hắc Ám ao đầm ở mặt đông nam của Địch Nhã. Nghe nói nơi này nguy cơ tứ phía, là một trong số ít bản đồ hạ cấp quái cùng quái cấp cao cùng tồn tại, có người thậm chí gặp ba bốn mươi cao giai tinh anh quái ở đây. Người chơi truyền miệng, Hắc Ám ao đầm trở thành Ma Vực nguy hiểm, đồng thời nơi đó cũng đa dạng động vật sinh sống, đông đảo thảo dược, cũng hấp dẫn rất nhiều người chơi đi thám hiểm.

Nghe nói có người từng thu phục được ba mươi cấp tinh anh hạt sư ấu tể, còn có người đồn đãi ở đây thu thập được nhất giai dược thảo, không biết lời đồn là thật hay giả.

Hắc Ám ao đầm là chỗ nguy hiểm, người chơi dám vào Hắc Ám ao đầm đều là đi đoàn đội hoặc một ít game thủ chuyên nghiệp.

Cưỡi Hắc Long Câu chạy nhanh hơn hai mươi phút đồng hồ, Tiêu Ngự rốt cuộc đi tới bên bờ Hắc Ám ao đầm, liếc mắt nhìn một cái, mưa lất phất rơi, sương mù lượn lờ trong Hắc Ám ao đầm, bốc lên biến ảo, tựa như yêu thú tạo ra.

Tiêu Ngự từ trên Hắc Long Câu đi xuống nhìn bản đồ một chút, phía trước chính là Hắc Ám ao đầm, bản đồ chỉ thị hắn còn phải đi trong Hắc Ám ao đầm chừng ba canh giờ nữa mới tới khu vực đánh dấu trên bản đồ.

Tiêu Ngự mới chuẩn bị đem Hắc Long Câu thu hồi, lại nghe đến Hắc Long Câu kêu lên vui sướng một tiếng, chạy đến bên cạnh một gốc cây khô cắn vài cọng cỏ nhấm nháp trong miệng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com

" Đây là dược thảo gì?" Tiêu Ngự đi tới bên cạnh Hắc Long Câu, thu thập một gốc dược thảo, phụ cận hơn hai mươi thước có chừng hai mươi gốc thảo dược loại này, dược thảo loại này thoạt nhìn thông dụng hẳn sẽ không đáng giá.

Vân vụ thảo: phổ thông nhất giai dược thảo

" Vân vụ thảo?" Tiêu Ngự rốt cuộc nhớ tới vân vụ thảo là vật gì, vân vụ thảo là một loại thảo dược bình thường, không thể chế tạo thành bất cứ hoàn thuốc gì nhưng ngựa lại phi thường thích ăn thứ này, không trách Hắc Long Câu nhìn thấy dược thảo này cư nhiên cao hứng như vậy.

Nhìn thấy Hắc Long Câu ăn một cách thích thú, Tiêu Ngự thầm nghĩ, Hắc Long Câu mới là ấu tể cấp một, nhưng có thể thông qua nuôi dưỡng mà phát triển lên, mà vân vụ thảo vừa lúc là thức ăn Hắc Long Câu thích, sau này chỉ cần dùng vân vụ thảo nuôi dưỡng Hắc Long Câu rồi!

Tiêu Ngự cho Hắc Long Câu ăn no, đem tất cả vân vụ thảo còn lại thu thập bỏ vào hành trang, lưu trữ lại cho Hắc Long Câu ăn dần.

Tiêu Ngự đứng lên, vuốt vuốt bộ lông bóng loáng của Hắc Long Câu, không biết Hắc Long Câu cần bao nhiêu lâu để phát triển lên, sau khi phát triển biến thành bộ dáng nào, phát triển hình tọa kỵ, sợ rằng không người chơi nào từng gặp qua, Tiêu Ngự chỉ có thể chậm rãi mò mẫm tìm hiểu, chăn nuôi Hắc Long Câu.

Phía trước là một ao đầm thật lớn, tầm nhìn cực kỳ hạn chế, mặt đất gập ghềnh, còn có nhiều hố lầy lội, không thích hợp cưỡi ngựa. Tiêu Ngự thu Hắc Long câu lại, đi vào trung tâm ao đầm, một cỗ sương mù màu đen đập vào mặt. Tiêu Ngự thoáng cảm thấy choáng váng, trên đầu bay lên hai mươi điểm thương tổn, so với tự động hồi HP của Tiêu Ngự còn mất nhanh hơn, độc tố thương tổn tích lũy mà nói thì tương đương nguy hiểm.

"Sương mù này có độc!" mặc dù độc tố thương tổn không mạnh, Tiêu Ngự từ trong bao móc ra một lọ thuốc giải độc đêm qua chế tạo ra uống vào.

Dùng thuốc giải độc giải trừ hiệu quả độc tố sương mù, Tiêu Ngự đi vào sâu trong ao đầm.