Tà Y Ma Phi Của Nhiếp Chính Vương

Quyển 2 - Chương 26: Vãn Nguyệt tử, U Tà xuống bếp




Editor: Bạch

Beta: ღ Vy Nhi ღ

Bích U Độc Châu tuy rằng có thể giải được bách độc, nhưng Phệ tâm cổ không chỉ là độc mà còn là cổ. Bích U Độc Châu có thể áp chế Phệ tâm cổ lâu như vậy đã là cực hạn, hiện giờ đi vào di tích thượng cổ này, Liệt Hỏa Kình Thương lại càng phải ra tay nhiều hơn, khiến ngày Phệ tâm cổ phát tác càng gần lại. Nếu cứ tiếp tục như vậy, thời gian cổ độc phát tác càng ngắn, đau đớn cũng sẽ càng gia tăng.

"Chờ đến khi ra khỏi hải vực, ta nhất định phát người đi tìm Trầm Thanh Nhu, nhất định phải tra ra người mà bà ta hạ Phệ tâm cổ ", U Tà nhíu nhíu mày liễu nhìn Liệt Hỏa Kình Thương nói, nếu tình hình cứ tiếp tục như vậy, cho dù có đủ trăm loại thảo dược tính hàn cũng đã muộn.

Liệt Hỏa Kình Thương nhìn U Tà lo lắng, khóe môi tái nhợt cong lên, "Được, chờ khi trở về ta sẽ phái người đi tìm".

Giữa lúc hoảng hốt, U Tà nhìn Kình Thương, trong đầu lại hiện ra mỹ nữ trung niên đang nằm ngủ say ở trên Băng Tuyết Đỉnh, nàng vẫn luôn cảm thấy mỹ phụ kia chính là mẫu thân của Kình Thương.

"Tà Nhi, giường hàn băng ngàn năm này có rất nhiều tác dụng, hay là lấy nó mang về đi, chúng ta lấy được bức mật chỉ này có lẽ là bí mật lớn nhất của di tích thượng cổ này rồi. Về phần vàng bạc này, ta nghĩ chúng ta cũng không cần", Liệt Hỏa Kình Thương ôm chặt U Tà, thanh âm trầm thấp, dịu dàng vang ở bên tai U Tà.

"Hảo, được, ta cũng nghĩ giường hàn băng này sẽ có tác dụng", U Tà sờ sờ vòng ngọc lưu ly trên cổ tay, cong môi cười với Kình Thương, may mà có vòng ngọc lưu ly, nếu không, nàng cũng sẽ không đến thế giới này, cũng sẽ không gặp được Kình Thương, sẽ không có được hài tử của chính mình, lúc này cũng không thể dễ dàng lấy chiếc giường kia mang đi.

Nghĩ đến đây, hai tròng mắt U Tà nhắm lại, dùng ý niệm đem giường hàn băng thu vào trong vòng tay, trong quá trình sắc mặt U Tà hơi hơi nhợt nhạt, bởi vì dùng ý niệm là một việc rất tốn tinh lực.

Sau khi hoàn tất, U Tà hơi hơi lui về sau mấy bước, ngã vào ngực Kình Thương. Nàng nâng mắt nhìn, đập vào mắt là ánh mắt Kình Thương đang lo lắng, lập tức liền lắc lắc đầu ý bảo mình không sao. Nhưng Kình Thương vẫn lo lắng, ôm ngang U Tà bước đi, mặc dù cổ độc đã có dấu hiệu chuẩn bị phát tác, nhưng Bích U Độc Châu cũng chưa hoàn toàn mất đi tác dụng, cho nên Kình Thương cũng chỉ cảm thấy chút đau đớn nhẹ.

"Tà Nhi, chúng ta quay về Phong Mâu đi, thân thể nàng, không thích hợp bôn ba", Kình Thương nhìn U Tà trong ngực lại nhìn nhìn bụng nnàg, trong ánh mắt lo lắng kia lại xen lẫn chút ấm áp.

Nhìn thấy ánh mắt Kình Thương, U Tà nhẹ nhàng tựa vào vai hắn, "Được, về Phong Mâu"

Bốn người Hồn Thiên, Hàn Mai vốn vẫn dùng ánh mắt lo lắng nhìn Kình Thương cùng U Tà lúc này cũng dần cảm thấy ấm áp, không cần biết xảy ra chuyện gì, bọn họ nhất định sẽ ở bên cạnh chủ tử, bọn họ thật sự chờ mong tiểu chủ tử ra đời. Kình Thương ôm U Tà nhanh chóng ra khỏi căn phòng bạch ngọc này, bốn người cũng theo sát phía sau.

Bên này ấm áp thu hoạch lớn, bên kia, chính là Hoa Nghê Thường, Tức Mặc Vãn Nguyệt cùng Tức Mặc Vãn Tinh cũng không có may mắn như vậy.

Từ ngày xảy ra chuyện bên bờ cô đảo, ba người Hoa Nghê Thường vẫn đi theo sau, cũng không biết là vận may thế nào mà chưa hề đụng phải cái gì nguy hiểm, ngay cả khi đi qua rừng khí độc, cũng bởi vì hàm hương còn lưu lại của người Cẩm Khê tộc mà bình yên qua rừng. Nhưng mà khi tới vách đá cũng không được quá may mắn, ngàn vạn con điểu tụ tập trên cao, khung cảnh quỷ dị như vậy khiến ba người sợ hãi, bởi vậy tốc độ bị chậm lại, cho nên phải dừng một lúc trong rừng khiến hàm hương dần dần dính trên người các nàng.

Điểu cũng không có được trí tuệ như loài người, bởi vậy cũng chỉ biết tấn công thứ có mùi hàng hương, cũng bởi thế, ba người Hoa Nghê Thường biến thành con dê thế mạng cho Cẩm Khê Tộc, đây gọi là có được tất có mất.

Bởi vì hàm hương mà qua khỏi rừng khí độc, lúc này cũng bởi vì hàm hương mà bị đàn điểu tấn công. Quần áo của ba người vẫn rách mướp như trước, miễn cưỡng mới có thể che đậy được thân thể. Vừa đi tới trước vách đá, đàn điểu đang xoay tròn trên trời giống như trúng gió, nhằm thẳng về phía Hoa Nghê Thường mà công kích.

"A! Đây là đám quỷ gì vậy? Cút ngay cho bản công chúa, cút ngay!", Hoa Nghê Thường nhìn thấy đàn chim đang bay tới, lập tức hét ầm lên.

"A! Đừng tới đây, đừng, a!", Tức Mặc Vãn Nguyệt lúc nãy tự mặc quần áo cũng không thể che hết thân thể nên có chút hàm hương dính vào da nàng, đàn điểu cũng bởi vậy mà tấn công nàng mạnh mẽ nhất, chỉ một lát, trên da Tức Mặc Vãn Nguyệt đã đầy ngập lỗ máu, nhìn qua khiến người ta vô cùng sợ hãi.

Tức Mặc Vãn Tinh coi như là người duy nhất trong ba người còn có sức lực đuổi đàn điểu đi, nội lực nhè nhẹ, mỏng manh bay ra, đàn điểu cũng cảm thấy Tức Mặc Vãn Tinh không dễ công kích, ngược lại toàn bộ đều nhằm về phía Hoa Nghê Thường cùng Tức Mặc Vãn Nguyệt.

Hoa Nghê Thường đương nhiên cũng không phải kẻ ngu, nhìn ra manh mối, vội vàng đem quần áo duy nhất đang che đậy thân thể cởi ra rồi ném mạnh ra ngoài, quả nhiên, đàn điểu không nhằm vào nàng mà tấn công nữa, tất cả đều chỉ nhằm đám quần áo kia mà bay tới. Sắc mặt Hoa Nghê Thường vốn dĩ đang trắng bệch thấy vậy cũng nhẹ nhàng thở ra, ngược lại dần dần đi gần tới bên cạnh Tức Mặc Vãn Tinh.

Mà Tức Mặc Vãn Nguyệt nhìn thấy Hoa Nghê Thường sau khi cởi quần áo liền không bị tấn công nữa cũng học theo, nhanh chóng cởi đám quần áo vướng víu trên người ra. Nhưng đàn điểu lại không bay đi giống như suy đoán của nàng mà ngược lại tấn công càng dữ dội hơn, cộng thêm không có quần áo bảo vệ, vết thương của Tức Mặc Vãn Nguyệt ngày càng nhiều mà cũng ngày càng thảm. Những lỗ máu càng ngày càng sâu đến gần như thấy được cả xương xuất hiện trên người Tức Mặc Vãn Nguyệt, cộng thêm nhiều vết thương mới máu vẫn chảy ra ròng ròng, không quá lâu sau, Tức Mặc Vãn Nguyệt liền biến thành huyết nhân.

Tức Mặc Vãn Tinh cùng Hoa Nghê Thường chỉ biết ngây ngốc nhìn Tức Mặc Vãn Nguyệt bị đàn điểu tấn công ngày càng trở nên đáng sợ, bộ dáng thê thảm đó khiến hai người đều dại ra.

"A........Cứu ta, cứu....ta", Tức Mặc Vãn Nguyệt nhìn thấy hai người Tức Mặc Vãn Tinh cùng Hoa Nghê Thường liền nâng bước, lảo đảo bước về phía hai người, dọc đường đi để lại một đường máu chảy.

Tức Mặc Vãn Tinh cùng Hoa Nghê Thường cũng không phải kẻ ngu, thấy Tức Mặc Vãn Nguyệt mặc dù cởi áo cũng vẫn bị đàn chim tấn công cũng biết là thứ kia không chỉ dính trên quần áo của nàng, mà còn dính cả trên da của nàng, hiện giờ nếu đứng cùng nàng, kẻ bị tấn công cũng chính là hai người bọn họ.

Hai người lập tức xoay người chạy, Hoa Nghê Thường vô cùng kinh hãi, chạy trốn cực nhanh, trên người lại không một mảnh vải che thân, nhìn qua cực kỳ lạ.

Tức Mặc Vãn Tinh nhìn thấy bộ dáng Tức Mặc Vãn Nguyệt, trong mắt có chút giãy dụa lại có chút thổng khổ, nhưng đối mặt với sinh tử, cho dù là tỷ tỷ cùng một mẹ sinh ra cũng có thể vứt bỏ được. Chỉ sau một lát do dự, Tức Mặc Vãn Tinh đã đuổi kịp Hoa Nghê Thường.

Còn Tức Mặc Vãn Nguyệt mở to hai mắt nhìn theo hướng hai người đang bỏ chạy, hy vọng trong mắt cũng dần biến thành tuyệt vọng cùng thê lương, trong đó còn có chút phẫn nộ cùng thù hận.

Đúng lúc này, một cái mỏ chim cực lớn mổ về phía hai tròng mắt đang mở to của Tức Mặc Vãn Nguyệt, sau một lát, hai lỗ máu sâu vừa sâu vừa lớn xuất hiện trên khuôn mặt đang chảy máu đầm đìa của Tức Mặc Vãn Nguyệt, mà Tức Mặc Vãn Nguyệt khi chết, cánh tay đầy máu vẫn còn vươn về phía Tức Mặc Vãn Tinh cùng Hoa Nghê Thường bỏ chạy.

Từ nhỏ đến lớn, Tức Mặc U Tà là nữ nhi mà trấn quốc tướng quân của Nguyệt Thần quốc chán ghét nhất, Tức Mặc Vãn Tinh lại là nữ nhi được yêu thương sủng ái nhất, còn nàng, Tức Mặc Vãn Nguyệt lại có vẻ bình thường hơn nhiều. Nhưng chính sự bình thường ấy khiến nàng trở thành kẻ tài hoa đầy người, nếu không gặp hay trêu trọc phải U Tà đột nhiên thay đổi, Tức Mặc Vãn Nguyệt giờ phút này có lẽ vẫn là nhất quốc chi mẫu (Hoàng hậu một nước) ngồi trên ghế cao ở Nguyệt Thần quốc. Sẽ không vì ghen ghét mà bày kế hãm hại, như vậy cũng sẽ không gieo gió gặt bão như thế này.

Cho đến khi trên dưới toàn thân Tức Mặc Vãn Nguyệt đều bị mổ sạch sẽ, một bộ khung xương khiến người ta sợ hãi ngã trên mặt đất, sau đó tan ra, Hoàng quý phi một nước ở một nơi không ai biết, chết cũng xấu xí như vậy.

Mà Tức Mặc Vãn Tinh cùng Hoa Nghê Thường vừa thoát khỏi đàn điểu cũng nhẹ nhàng thở ra, sau đó hai người mạnh mẽ tựa vào nhau mà thở, sợ còn có cái gì đó đáng sợ hơn sẽ tới. Ngay khi mặt trời lặn, hai người cũng buồn ngủ, một giọng nam ở bên tai hai người vang lên.

"Hai vị cô nương lá gan cũng không nhỏ, tại cô đảo quỷ dị đáng sợ này mà cũng dám đi một mình?", giọng nam cực kỳ phong lưu, trong giọng nói thể hiện rõ hàm ý trêu chọc.

Cả Hoa Nghê Thường cùng Tức Mặc Vãn Tinh đều lập tức kinh hãi, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nam tử kia mặc quần áo màu đen, tóc dài buộc gọn, trong tay cầm quạt, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo ý cười đầy trêu chọc, bộ dáng một tài tử phong lưu, đây không phải Liệt Hỏa Vô Tình bị Trầm Thanh Nhu mang đi từ bữa tiệc mừng thọ của Thái Hậu Phong Mâu thì là ai?

Hoa Nghê Thường nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Liệt Hỏa Vô Tình cũng hơi hơi cứng lại, sau đó cúi mắt nhìn cả người áo rách quần manh (Bạch: Ta thề ta dịch đúng theo nguyên văn mà không hiểu sao đoạn trên nói cởi sạch, đoạn dưới nói vẫn còn quần áo), lập tức đỏ bừng mặt, mà Tức Mặc Vãn Tinh cũng có chút xấu hổ.

"Cái này...vị công tử này, chúng ta gặp phải đại nạn, có thể thỉnh ngươi trợ giúp hay không?", chỉ sau một lát nhỏ, Hoa Nghê Thường khôi phục lại thái độ của công chúa một nước, con ngươi như mặt nước hồ thu nhìn về phía Liệt Hỏa Vô Tình, thanh âm cũng có chút mềm mại nhẹ nhàng.

Ánh mắt Liệt Hỏa Vô Tình ngày càng thâm, trong lòng giống như bị vuốt mèo quấy nhiễu, từ lúc rời khỏi Phong Mâu, hắn luôn phải cùng Trầm Thanh Nhu trốn trốn tránh tránh, mấy tháng qua cũng chưa đụng tới nữ nhân. Hiện giờ, khó khăn lắm mới khiến Trầm Thanh Nhu đồng ý cho hắn đến di tích thượng cổ trước, mấy người trước nhìn thấy thi thể ngàn vạn ám vệ ở đầm lấy kia khiến hắn không dám tiếp tục đi tới, muốn chờ cao thủ đã tới di tích kia đi rồi hắn mới tiến vào.

Nếu như đụng phải đám người Liệt Hỏa Kình Thương cũng không hay ho gì, không thể không nói, Liệt Hỏa Kình Thương vẫn là có chút đầu óc.

Chỉ là tối nay, hắn đang nghỉ ngơi, đột nhiên nghe thấy có tiếng động, lập tức cảnh giác, nấp ở một nơi bí mật đánh giá người đang tới, lại không ngờ đó là hai nữ nhân như hoa như ngọc, quần áo lại có chút rách rưới.

Tuy rằng trên người hai người đều có vết thương, hơn nữa xem ra cũng không phải nữ tử thanh bạch (trong sạch, trong trắng), nhưng cũng không ảnh hưởng tới khẩu vị của hắn, dù sao bỏ cái đó qua một bên, Hoa Nghê Thường cùng Tức Mặc Vãn Tinh đều là nữ tử thiên kiều bá mị.

Huống hồ, lúc trước khi hắn còn cầm quyền ở Phong Mâu, có nữ tử thanh lâu nào mà chưa từng chơi đùa, tự nhiên sẽ không để ý chuyện đó. Mà nghe được lời nói của Hoa Nghê Thường, Liệt Hỏa Vô Tình khéo lại cây quạt, bước từng bước về phía Hoa Nghê Thường cùng Tức Mặc Vãn Tinh, đến khi đứng trước mặt Hoa Nghê Thường, Liệt Hỏa Vô Tình cầm quạt nâng cằm Hoa Nghê Thường lên.

"Tốt, nếu mỹ nhân đã nói vậy, bản công tử tự nhiên sẽ giúp, tuy nhiên....", Hoa Nghê Thường cũng không kêu Liệt Hỏa Vô Tình ngừng đùa giỡn, ngược lại trược tiếp tựa vào ngực Liệt Hỏa Vô Tình, ngón tay ngọc cũng khiếu khích trên ngực hắn.

"Suy nghĩ của công tử, ta hiểu, chỉ cần ngươi có thể che chở hai người ta an toàn rời khỏi cô đảo này, ta, hoàng nữ Hoa Tàn quốc tình nguyện nạp ngươi vào hậu cung của ta!", Hoa Nghê Thường thân thiết tựa vào ngực Liệt Hỏa Vô Tình, vẻ mặt kiều mỵ mở miệng nói, giọng điệu mị hoặc nói không nên lớn.

Liệt Hỏa Vô Tình vốn đang nóng lòng muốn thử lại nghe tới "Hoàng nữ Hoa Tàn quốc", con ngươi hẹp dài hơi hơi nheo lại, sau đó cúi đầu nhìn nữ nhân trong ngực, khóe miệng nở nụ cười đầy ẩn ý.

Rời khỏi Phong Mâu đế quốc, rời khỏi vị trí đế quân tôn quý này, hắn cảm thấy không như ý, không nghĩ tới, nữ nhân tự đưa tới cửa hôm nay lại có thân phận như vậy, nếu có thể mượn thân phận của nàng để tiến vào Hoa Tàn đế quốc, có lẽ có thể đoạt lại Phong Mâu, đến lúc đó hắn vẫn là người cao quý nhất Phong Mâu kia.

"Hoàng nữ Hoa Tàn quốc? Khó trách bản công tử nhìn thoáng qua đã bị mê hoặc, che chở các ngươi an toàn rời đi, đương nhiên là không có vấn đề", Liệt Hỏa Vô Tình ôm chặt Hoa Nghê Thường đang ở trước ngực, bàn tay to cũng không yên phận, lung tung sờ loạn trên lưng Hoa Nghê Thường

Nghe được Liệt Hỏa Vô Tình đáp ứng, Hoa Nghê Thường cười đầy kiều mỵ, nữ nhân nào mà chẳng thích nghe những lời như vậy, Hoa Nghê Thường cũng không ngoại lệ. (Bạch: tác giả, đừng đánh đồng chúng ta với loại không não như nàng ta chứ! _tác giả: khụ khụ, ta chỉ đang nói dựa trên quan điểm của kẻ bại não kia mà thôi =]]]]]]]]]])

Tức Mặc Vãn Tinh ở bên cạnh, sắc mặt đỏ bừng nhìn bộ dáng Hoa Nghê Thường cùng Liệt Hỏa Vô Tình đang tán tỉnh nhau kia, tuy rằng việc đó nàng cũng đã trải qua, nhưng dù sao cũng không phải nàng tình nguyện, lúc ấy cũng không tỉnh táo, lúc này thấy tình cảnh này, tự nhiên sẽ giống như xử nữ mà đỏ mặt. Nhưng mà bộ dạng Tức Mặc Vãn Tinh ngượng ngùng cúi đầu xuống cũng khiến ánh mắt Liệt Hỏa Vô Tình ngày càng thâm sâu.

"Không biết vị cô nương kia lại là quý nhân phương nào?", Liệt Hỏa Vô Tình đưa tay sờ sờ búi tóc của Hoa Nghê Thường, ôn nhu mở miệng hỏi.

Nghe vậy, Hoa Nghê Thường nhíu mày nhìn về phía Tức Mặc Vãn Tinh, "Nàng là tam nữ nhi của Trấn quốc đại tướng quân Nguyệt Thần quốc, Tức Mặc Vãn Tinh"

Nghe thế Liệt Hỏa Vô Tình cũng hơi hơi sửng sốt, Tức Mặc Vãn Tinh? Muội muội Tức Mặc U Tà?

Nghĩ đến đây, Liệt Hỏa Vô Tình dùng ánh mắt nóng rực nhìn về phía Tức Mặc Vãn Tinh, trong lòng suy nghĩ, cho dù không chiếm được nữ nhân Tức Mặc U Tà kia thì sao? Có thể có được muội muội của nàng cũng là một sự lựa chọn không tồi, ha ha ha.

Tức Mặc Vãn Tinh cảm nhận được ánh mắt nóng rực kia, mặt càng cúi thấp, tuy nàng không hiểu lắm loại sự tình này, nhưng ánh mắt Liệt Hỏa Vô Tình rõ ràng như vậy, nàng tất nhiên có thể hiểu được ý tứ của hắn. Nhưng người trong lòng nàng là Long Tứ Thiên, làm sao có thể lặp đi lặp lại nhiều lần thông đồng làm bậy cùng nam tử khác.

Hoa Nghê Thường cũng chú ý tới ánh mắt của Liệt Hỏa Vô Tình, tuy có chút không vui, nhưng lúc này nàng cũng không tranh cãi ầm ĩ hay làm gì, dù sao, trước khi rời khỏi di tích thượng cổ này, nàng còn phải dựa vào nam nhân này. Vì có thể an toàn rời đi, lấy lòng hắn mới là tốt nhất. Nghĩ tới đây, Hoa Nghê Thường đi về phía Tức Mặc Vãn Tinh, lập tức đưa tay kéo nàng lại, sau đó mạnh mẽ đẩy nàng vào ngực Liệt Hỏa Vô Tình.

"Vãn Tinh muội muội, ngươi cần gì phải nhăn nhó như vậy, dù sao cũng đã không còn tấm thân trong sạch nữa, vị công tử này bộ dáng anh tuấn như vậy, so với đám người kia còn tốt hơn nhiều", Hoa Nghê Thường kéo quần áo trên người Tức Mặc Vãn Tinh xuống, giọng điệu có chút ý cảnh cáo.

Tức Mặc Vãn Tinh hoàn toàn bị cởi sạch ngã vào trong lòng Liệt Hỏa Vô Tình, cả người run lên, sau đó chống lại con người đầy lửa kia, lập tức giãy dụa muốn thoát ra, nhưng khi nghe thấy lời nói cuối cùng kia, cả người liền cứng đờ.

Đúng vậy nếu lúc này nàng không dựa vào nam nhân này, chắc chắn sẽ không thể rời khỏi cô đảo, nếu mạng còn không có thì nói gì đến việc gả vào Ngự long sơn trang? Làm sao có thể cùng Long Tứ Thiên cầm sắt cùng minh (vợ chồng hòa hợp, phu xướng phụ tùy)

Nghĩ đến đây, hai tay Tức Mặc Vãn Tinh liền đưa lên ôm lấy thắt lưng Liệt Hỏa Vô Tình, dùng ngực mềm mại tận lực cọ lên người Liệt Hỏa Vô Tình, ý tứ đã quá rõ ràng.

Liệt Hỏa Vô Tình thấy Hoa Nghê Thường cùng Tức Mặc Vãn Tinh đều đã trở thành vật trong tay mình khó nén cười to vài tiếng.

Trong một đêm này, tạp âm liên tiếp vang vọng ở vách đá của đàn điểu.

Đoàn người Kình Thương cùng U Tà rời khỏi mật đạo liền tiếp tục theo đường cũ, đi tới cửa thành di tích thượng cổ, lúc này bên ngoài cổng thành đã đầy chi chít dấu chân, có thể đoán được có không ít người tiến vào di tích thượng cổ.

U Tà nằm trong lòng Kình Thương, nhìn nhìn di tích thượng cổ thần bí này, trong lòng đến lúc này vẫn chưa thể bình tĩnh.

Đế - Hậu khai quốc của Trinh Thiên vương triều, Trinh Thiên quốc ở Lăng Thiên Đại Lục lại là người Trung Quốc, huống hồ với trình độ thần bí của tám miếng bản đồ kia, chắc chắn có ghi lại bí mật động trời gì đó, hơn nữa bí mật này rất có thể là cách rời khỏi Lăng Thiên Đại Lục, trở về Trung Quốc.

Nghĩ đến khả năng này, tâm U Tà khó nén run lên. Rời khỏi Lăng Thiên Đại Lục trở về Trung Quốc, ý tưởng này khi nàng mới tới cũng từng nghĩ qua, nhưng sau đó lại không nghĩ tới nữa, bởi vì nàng cảm thấy đây vốn dĩ là chuyện không thể, nhưng hiện tại những gì phát sinh đều đang nói cho nàng, chuyện không thể này có thể biến thành có thể.

U Tà ngẩng đầu nhìn về phía Liệt Hỏa Kình Thương đang ôm mình giống như vật báu, sau đó đưa tay đặt lên bụng mình, khóe miệng kéo lên một hình vòng cung, trong lòng cũng có chút thoải mái, cho dù có thể trở về thì sao? Hiện tại nàng đã không còn là Tà Y lạnh lùng vô tình ở thế kỉ hai mươi mốt kia, mà là một nữ nhân bình thường có trượng phu cũng có hài tử, có một nơi thuộc về họ mà nàng gọi đó là nhà.

Giống như đã nghĩ thông suốt mọi chuyện, U Tà đưa tay ôm cổ Kình Thương, tựa đầu vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập của hắn. Kình Thương giống như cũng cảm nhận được tâm trạng của U Tà, khóe miệng cong cong, tâm tình sung sướng nói không nên lời, sau đó cúi mắt nhìn tiểu nữ nhân trong ngực đang tỏa ra mùi vị hạnh phúc, có một sự thỏa mãn đến khó tả.

Nữ nhân này, từ lần gặp đầu tiên là người vô tâm vô tình, sau đó gặp lại cũng không khiến nàng thay đổi một chút cảm xúc, rồi đến bây giờ hai người gắn bó không rời, trong khoảng thời gian đó đã xảy ra bao nhiêu chuyện có lẽ cũng chỉ để tình cảm của hai người càng thêm sâu đậm mà thôi.

Liệt Hỏa Kình Thương nhìn thoáng qua di tích thượng cổ, sau đó nhằm thẳng đường cũ mà đi không ngoái đầu lại. Từ hai ngày trước hắn đã phát tín hiệu kêu đám người Hồn Lăng đưa thuyền đến Thiên Hải Vực đón người, tính toán thời gian có lẽ lúc này cũng tới rồi.

Vụ Ảnh Khuynh Thành cùng Long Tứ Thiên ở trong đại điện của di tích đương nhiên không biết Liệt Hỏa Kình Thương cùng U Tà lại đi sớm như vậy, lúc này vẫn còn đang tìm bí mật của di tích, họ cũng không biết, khi trở lại đại lục, cả Lăng Thiên Đại Lục đã có biến hóa kinh thiên.

Mấy người vẫn chầm chậm bước đi, bởi vì đã có chút quen thuộc, cho nên cũng không gặp nguy hiểm lớn gì. Sau một ngày, gió sớm nhẹ thổi, đoàn người cuối cùng cũng đi đến bên vách đá của đàn chim.

Liệt Hỏa Kình Thương vừa mới bước vào khu vực của đàn điểu, một vật thể nhỏ bé màu lửa đã trực tiếp nhảy lên vai hắn, sau đó ríu ra ríu rít kêu một trận, cuối cùng nhìn thấy U Tà trong ngực Kình Thương mới im lặng lại.

Liệt Hỏa Kình Thương nhẹ nhàng liếc Hỏa Hỏa một cái, lập tức liền nhìn thấy Thanh Loan đã khỏe hơn đang ở một bên. Thanh Loan cũng đập đập đôi cánh, xem bộ dáng kia cũng là vui sướng khi nhìn thấy Kình Thương cùng U Tà, nhưng nó cũng không kêu lên, sợ đánh thức U Tà trong ngực Kình Thương.

Đến lúc Kình Thương nâng bước chuẩn bị rời khỏi vách đá thì Hỏa Hỏa lại kêu lên vài tiếng, Liệt Hỏa Kình Thương thấy bộ dáng Hỏa Hỏa, con ngươi cũng trầm xuống. Hỏa Hỏa thấy biểu tình đó, cũng biết hắn hiểu, đột nhiên nhảy xuống đất chạy về một phương, Kình Thương nhìn thoáng qua Hỏa Hỏa rồi cũng đuổi theo. Bốn người Hồn Thiên cũng thực kinh ngạc, Phượng hỏa thần hồ này quả nhiên đặc biệt, có được linh tính cao như vậy, đồng thời cũng nhanh chóng đuổi kịp Kình Thương.

Sau khi chạy được nửa khắc, Hỏa Hỏa rốt cục cũng ngừng lại, Kình Thương nheo nheo con ngươi xanh biếc nhìn vũng máu đã khô cạn ở cách đó không xa, phía trên còn có một bộ xương khô khiến người ta càng thêm sợ hãi.

Hàn Mai bị một cây trâm trong vũng máu hấp dẫn, chăm chú nhìn kĩ rồi lập tức kêu lên, "Cây trâm kia là của Tức Mặc Vãn Nguyệt!", thanh âm lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Từ lúc theo tiểu thư từ Diệp Thành trở về Trấn quốc tướng quân phủ ở kinh thành Nguyệt Thần, Tức Mặc Vãn Nguyệt tuy không thường xuyên tới làm phiền U Tà, nhưng bộ dáng cao ngạo kia cũng khiến Hàn Mai vô cùng chán ghét, cho nên chú ý tỉ mỉ tới ăn mặc của nàng ta. Tuy nhiên kỳ lạ chính là, tuy nàng luôn đổi hết quần này áo nộ, nhưng chưa bao giờ tháo cây trâm kia xuống, cho nên Hàn Mai cũng cực kỳ để ý đến cây trâm này. Sau này hỏi thăm mới biết, thì ra cây trâm này là thái tử Nguyệt Thần lúc trước, cũng chính là đế quân hiện giờ Tây Việt Tiêu tặng nàng làm vật định tình, cho nên mới yêu quý như vậy, mỗi giờ mỗi khắc đều mang, không chịu gỡ xuống.

Nghe vậy, con ngươi Liệt Hỏa Kình Thương lại càng trầm, người Tức Mặc gia? Sau đó lại nhìn bộ xương kia, con ngươi lại khôi phục vẻ lạnh nhạt bình thường. Nàng ta không thể đi một mình tới đây, hiện giờ chết một mình ở đây, việc này nói lên điều gì? Chính là trước khi chết, nàng đã bị người ta vứt bỏ lại, cả đời tranh lâu như vậy, cuối cùng chưa kịp ngồi lên Hậu vị, làm Hoàng quý phi một năm, thì đã chết ở nơi này.

Vừa vặn lúc này U Tà mở mắt, nhìn bộ xương khiến người ta sợ hãi kia, con ngươi màu hổ phách vẫn bình tĩnh như thường, nhẹ giọng phân phó, "Các ngươi chôn nàng đi", giọng điệu không có một chút cảm xúc.

Bốn người Hồn Thiên cũng ngay lập tức vâng lệnh làm theo.

U Tà tựa vào ngực Kình Thương, "Nàng cũng chỉ là một nữ nhân đang thương mà thôi, cho dù khi còn sống có thế nào, bây giờ nàng cũng đã chết, chàng nói có đúng không?"

Kình Thương yêu thương nhìn U Tà, "Ừ, cho dù nàng muốn làm gì, ta cũng đều đồng ý".

U Tà cũng chớp chớp mắt, cười nhẹ.

Qua một lúc lâu sau, mấy người Hàn Mai mới chôn xong, Kình Thương cùng U Tà nhàn nhạt nhìn qua rồi xoay người rời đi. Đến hoàng hôn, đoàn người mới đi đến bờ cô đảo.

Hai người Hồn Lăng Hồn Trạch đang chờ bên bở biển, sắc mặt cả hai người đều tràn ngập lo lắng. Sau khi ánh mắt nhìn thấy thân ảnh Kình Thương mới lộ ra vẻ mừng rỡ, sau đó lập tức đi về phía mấy người, thấy mọi người đều bình an, không ai bị thương, hai người liền quỳ rạp xuống đất, "Thuộc hạ nghênh đón chủ tử cùng Vương phi!"

Liệt Hỏa Kình Thương liếc hai người một cái, "Được rồi, đi về thôi!"

Nói xong liền ôm U Tà đi về phía thuyền rồng, Tà Nhi của hắn đã vài ngày không được ăn ngon, chờ trở lại Phong Mâu, nhất định phải bồi bổ một chút.

Hồn Lăng Hồn Trạch nhìn thấy chủ tử nhà mình có chút vội vàng đều không hiểu gì. Hồn Thiên thấy vẻ mặt hai người đều ngơ ngác liền tuyên bố một tin tức trọng đại, "Vương phi có thai!"

Nghe vậy Hồn Lăng Hồn Trạch chăm chú nhìn Hòn Thiên đến dại ra, sau một lát lại kêu to, "Cái gì? Ngươi nói Vương phi có thai?", tham âm thật sự quá mức kinh thiên động địa, đám chim chóc cũng sợ đến mức vội vàng bay về phía chân trời.

Hàn Mai cùng Đạm Cúc đều che kín lỗ tai, sau đó rất vừa lòng nhìn biến hóa trên khuôn mặt của Hồn Lăng cùng Hồn Trạch. Chỉ thấy trên mặt hai người tràn đầy vẻ vui sướng, Vương phi của họ có thai, điều này cũng đồng nghĩa với việc vài tháng sau sẽ có một tiểu chủ tử giống như chủ tử của họ xuất hiện sao? Nghĩ đến đây, hai người liền hận không thể khiến U Tà nhanh chóng sinh đứa bé ra, sau đó lại nghĩ có thể Vương phi ở trong di tích thượng có chưa được nghỉ ngơi đủ hay chưa được ăn cái gì ngon, lập tức dùng khinh công trở về thuyền, nhanh chóng điều khiển thuyền trở về Phong Mâu để bồi bổ cho Vương phi. Mà Hồn Thiên cùng Hồn Ảnh chỉ lắc đầu cười nhẹ, hai người kia...

Sau đó mấy người cũng nhanh chóng lên thuyền, ngồi thuyền cũng phải mất hơn nửa ngày. May mà chiến thuyền này cực kỳ hoa lệ, bên trong có thiết kế phòng bếp, Đạm Cúc vừa thấy liền không chịu ngồi yên. Mấy ngày ở trên cô đảo này đã hạn chế tay nghề của nnàg, giờ này tự nhiên muốn thể hiện một chút, làm chút đồ ăn ngon cho tiểu thư nhà mình.

Nghĩ đến đây, Đạm Cúc cũng liền động thủ, Hàn Mai nhìn thấy bộ dáng Đạm Cúc cũng không chịu ngồi yên, hai người quyết định làm một chút dược thiện (đồ ăn dùng thảo dược và thực phẩm khác nấu thành). Dù mọi người ở trên cô đảo không bị thương gì, nhưng mỗi ngày đều lo lắng đề phòng nên không thể nghỉ ngơi tốt, lại phải đánh vài trận chiến cũng chưa khôi phục được thể lực, vừa lúc nấu dược thiện cho mọi người cùng bồi bổ.

Bóng đêm buông xuống, gió biển nhẹ nhàng thổi bên khoang thuyền. U Tà lẳng lặng nằm trên giường lớn, Kình Thương nằm ở bên cạnh, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cả hai người đều đang nhắm chặt mắt. Nhưng không lâu sau, U Tà mở ra hai tròng mắt màu hổ phách, ngủ một ngày, nàng đã không còn mệt nữa. Sau đó nhìn Kình Thương bên cạnh đang ngủ say, chỉ thấy hắn nhắm chặt mắt, hơi thở trầm ổn, cũng không biết mơ thấy gì mà khóe miệng cong lên. Trong mắt U Tà chợt lóe tia đau lòng, đã nhiều ngày hắn không được nghỉ ngơi đầy đủ rồi. Nghĩ đến đồ ăn, U Tà chậm rãi đứng dậy, kéo chăn đắp lên người Kình Thương, sau đó xoay người đi ra bên ngoài.

Hàn Mai nghe thấy tiếng động liền đi tới bên ngoài khoang thuyền, khi nhìn thấy U Tà liền ngẩn người, nàng còn đang nghĩ là cô gia sợ tiểu thư đói nên ra ngoài hạ lệnh.

"Tiểu thư ngủ có ngon không? Có đói hay không? Ta cùng Đạm Cúc có làm chút dược thiện, tiểu thư muốn ăn một chút không?", Hàn Mai nhìn nhìn bụng U Tà, giọng điệu có chút cao hứng, bởi vậy có thể thấy dược thiện này được nấu vô cùng tốt.

Nghe vậy U Tà cũng chỉ hờ hững như trước, sau đó nhàn nhạt nói, "Đưa ta tới phòng bếp. "

Hàn Mai có chút sửng sốt, phòng bếp? Mặc dù có chút kinh ngạc nhưng cũng không dám hỏi nhiều, lập tức đưa U Tà đến phòng bếp. Sau khi tới phòng bếp, bên trong đã tràn ngập mùi vị thảo dược cùng thức ăn.

"Tiểu thư? Người đã tỉnh rồi sao? Có đói hay không?", Đạm Cúc vốn đang chăm chú nấu ăn, nghe thấy đứa mở cửa liền quay người ra, khi nhìn thấy U Tà cũng sửng sốt, vốn nghĩ rằng U Tà có thái sẽ ngủ nhiều hơn, sau đó cũng nhanh chóng hỏi han.

U Tà cũng chỉ nhẹ nhàng lắc lắc đầu, "Ta không đói, các ngươi ra ngoài trước đi, ta tự mình làm chút đồ ăn". Thanh âm U Tà vẫn hờ hững như trước, nhưng nếu chăm chú nghe cũng không khó phát hiện trong thanh âm hỗn loạn có chứa một tia hạnh phúc.

Hàn Mai cùng Đạm Cúc đi theo U Tà nhiều năm, tự nhiên có thể nghe ra, hai người liếc nhau theo thói quen, trong mắt cũng toàn ý cười. Đạm Cúc nhìn U Tà rồi lại mở miệng, "Tiểu thư, hay là hai chúng ta ở lại giúp tiểu thư một tay, rửa rau chẳng hạn", trong thanh âm có chút kỳ quái, chỉ vì vài năm trước U Tà từng xuống bếp một lần, làm món bít-tết chỉ Trung Quốc mới có, mùi vị kia khiến bốn người đến giờ vẫn khó có thể quên.

Nhưng lần đó Đạm Cúc ra ngoài làm nhiệm vụ, cũng không được tận mắt nhìn U Tà làm bít-tế, lúc này thấy U Tà xuống bếp, tự nhiên có chút hưng phấn muốn học lỏm.

"Được", U Tà cũng không cự tuyệt.

"Vậy tiểu thư, lần này muốn làm bít-tết sao?", Hàn Mai dùng ánh mắt nóng rức nhìn U Tà, tiểu thư nhà nàng quả thật là vạn năng, tay nghề nấu ăn so với Đạm Cúc chỉ có hơn chứ không kém.

"Không phải. Thiên Hải Vực thuộc Tuyết Phong quốc, có chút lạnh, lần này nấu một thứ gọi là lẩu"

Lẩu? Cái tên xa lạ mà mới mẻ, Hàn Mai cùng Đạm Cúc càng thêm hưng phấn, tuy rằng không biết lẩu là gì, nhưng chỉ cần là từ trong miệng tiểu thư nói ra, chắc chắn là thứ tốt.

"Tiểu thư, có cần chuẩn bị gì không?", ánh mắt Đạm Cúc sáng rực hỏi.

U Tà nhìn bộ dáng này của nàng, cũng chỉ còn cách bất đắc dĩ lắc đầu cười, nha đầu này...

"Các ngươi đi chuẩn bị một chút đồ ăn tươi cùng một ít thịt, sau đó thái thịt mỏng một chút", U Tà liếc mắt đánh giá phòng bếp rồi phân phó.

"Dạ, tiểu thư", Hàn Mai cùng Đạm Cúc cũng không lãng phí dù chỉ một giây một phút nào, xoay người đi chuẩn bị thức ăn.

U Tà lấy từ trong vòng ngọc lưu ly ra rất nhiều gia vị cùng dược liệu để dùng, bắt đầu nấu nước lẩu. Đem dược liệu theo trình tự cho vào trong nồi, không lâu sau có một mùi thơm bay ra. Hàn Mai cùng Đạm Cúc cũng đem đồ tươi sống để trên bàn, mà thịt lại vô cùng phong phú, thịt bò thịt dê muốn gì cũng có, tất cả đều được thái mỏng như tờ giấy, có thể thấy trình độ dùng dao vô cùng tuyệt diệu.

Đúng lúc này, cửa phòng ăn bị mở ra, Liệt Hỏa Kình Thương đi đến, vừa vào liền thấy U Tà đang sắn cao tay áo nấu nước, con ngươi cũng tràn ngập dịu dàng. Sau đó đi thong thả đến bên người U Tà, mà U Tà cảm nhận được hơi thở quen thuộc kia liền cười cười xoay người về phía Kình Thương, "Chàng không mệt sao? Vì sao không ngủ thêm một lúc?"

Nghe vậy Kình Thương khẽ nhếch mày kiếm, "Đương nhiên là bị mùi thơm từ đồ ăn của phu nhân nhà ta hấp dẫn rồi", trong giọng nói không chút đùa cợt, vô cùng thật thà trả lời, nếu nói từ đại hôn tới nay, chuyện gì cũng làm rất nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên U Tà vì Kình Thương mà xuống bếp. Tuy từ xưa đến nay, nữ tử đều coi trượng phu như trời, nhưng Đế hậu cũng chưa bao giờ vì Đế quân xuống bếp, đây là lần đầu tiên có trong lịch sử.

"Vậy sao? Vậy nhất định là chàng đói bụng, nhưng cũng sắp nấu xong rồi", U Tà đưa tay vuốt vuốt lông mày Kinh Thương, trong con ngươi cũng chỉ có hạnh phúc cùng vui vẻ.

"A. Chẳng lẽ bữa tối phu nhân cho chúng ta ăn canh?", Kình Thương nhìn nhìn nồi nước thơm ngon dưới tay U Tà, tuy rằng rất hấp dẫn, nhưng mà bữa tối ăn canh, có chút...

U Tà nhướn nhướn mày liễu, "Hồn Thiên, Hồn Ảnh, đem nồi nước này đến khoang thuyền, đặt lò lửa bên dưới tiếp tục nấu đi".

Hồn Thiên, Hồn Ảnh đứng ngoài cửa lập tức đi tới, sau đó bưng nồi nước dưới tay U Tà đặt ở phía trên lò lửa, tuy rằng không biết dùng làm gì, nhưng vẫn làm theo đâu ra đấy.

"Tiểu thư, vậy còn đồ ăn cùng thịt này thì sao?", Đạm Cúc có chút khó hiểu, chẳng lẽ đồ ăn cùng thịt đều không dùng để làm cơm? Vậy muốn chuẩn bị để làm gì?

"Hàn Mai Đạm Cúc, đem mấy thứ đó đến khoang thuyền đi", U Tà cũng không giải thích đồ ăn cùng thịt dùng để làm gì mà trực tiếp hạ lệnh cho hai người.

"Dạ, tiểu thư", tuy rằng hai người rất không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, tiểu thư nói luôn luôn đúng, lập tức mang đồ ăn cùng thịt tới khoang thuyền, mà nồi nước trên lò lửa đang tỏa hương nồng đậm khắp nơi, tràn ngập cả khoang thuyền.

U Tà chuẩn bị xong tất cả, liền kéo cánh tay Kình Thương đi ra ngoài. Sau khi tới khoang thuyền, liền cùng Kình Thương ngồi ở ghế chính, sau đó nhìn mấy người Hồn Thiên Hàn Mai ở bên cạnh, "Các ngươi đi lấy mấy cái bát lại đây, sau đó đều ngồi xuống cùng nhau ăn".

Mấy người nghe vậy đều mở to mắt, ngồi xuống cùng nhau ăn? Điều này là sao? Ngay lập tức mấy người đều nhăn nhó, mà Đạm Cúc lại lấy bát từ phòng ăn tới, đặt bát xuống trước mặt U Tà nhưng cũng chưa ngồi xuống.

"Không nghe hiểu lời của Vương phi sao?", Kình Thương nâng mắt nhìn lướt qua mấy người đang đứng, thanh âm lạnh lùng nháy mắt vang lên bên tai mỗi người.

Tất cả đều liếc nhau một cái rồi lấy tốc độ nhanh nhất ngồi xuống, chỉ sợ vị chủ tử chiều vợ đến nghiện này lại oanh tạc bọn họ.

"Đúng rồi, Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan có nói rời khỏi di tích thượng cổ sẽ đi đâu không?", U Tà đang chuẩn bị động đũa, đột nhiên lại nghĩ tới Mộc Thương Lan cũng là người Trung Quốc, chỉ sợ cũng thực nhớ món lẩu này.

Chỉ là sau hi vào di tích thượng cổ, đoàn người liền tách nhau ra hành động, không biết lúc này hai người bọn họ thế nào, còn có cái chết của thiếu chủ Thủy gia kia, nếu có cá lọt lưới trở về mật báo, vậy Di Thất Đại Lục chỉ sợ cũng trở nên hỗn loạn.

Kình Thương cũng híp lại mắt, "Bọn họ cũng chưa nói sẽ quay về Di Thất Đại Lúc, có lẽ sau khi rời khỏi di tích sẽ đến Phong Mâu tìm chúng ta".

U Tà gật gật đầu, sau đó cầm đũa gắp rau cùng thịt cho vào trong nồi nước, khiến mọi người đang ngồi đều há mồm trợn mắt, đấy là kiểu ăn gì?

Sau khi nồi nước sôi lần nữa U Tà mới nhẹ nói, "Rau bây giờ đã có thể ăn, nhưng thịt thì phải chờ thêm một lát, được rồi, bắt đầu động đũa đi", U Tà bình tĩnh nói xong liền gắp một miếng rau để vào trong bát của Kình Thương.

Kình Thương nhìn nhìn rau trong bát, khóe miệng nhếch cao, cũng động đũa bỏ

rau vào miệng, sau khi ăn xong mới gật đầu với U Tà, con ngươi xanh biếc có chút thú vị, lần đầu hắn thấy kiểu ăn này, có lẽ là chỉ có Trung Quốc mới có, hương vị cũng không tồi. U Tà thấy ánh mắt Kình Thương cũng cười cười động đũa.

Sáu người Hồn Thiên cùng Hàn Mai thấy U Tà cùng Kình Thương ăn vô cùng vui vẻ, cũng nuốt nước miếng, sau đó Đạm Cúc là người đầu tiên động đũa, đối với thức ăn, nàng luôn không thể cưỡng lại được.

Đến khi miếng rau đầy hương thơm kia nằm trong miệng nàng, hai tròng mắt Đạm Cúc đột nhiên sáng lên, ăn xong liền nói với U Tà, "Tiểu thư, người thật sự là quá lợi hại, không nghĩ tới thức ăn còn có thể vừa làm vừa ăn, về sau ta nhất định làm cho tiểu thư ăn!"

Giọng nói của Đạm Cúc vô cùng vui vẻ, mấy người Hồn Thiên, Hàn Mai thấy ánh mắt Đạm Cúc cũng không chịu được hấp dẫn mà hạ đũa, mỗi người ăn xong đều có cùng một cảm nhận.

Một nồi lẩu ăn đến tưng bừng, tại hải vực lạnh lẽo lại có chút ấm áp.

Không lâu sau, đồ ăn đều bị quét sạch không còn một miếng, U Tà cùng Kình Thương sau khi ăn xong cũng xoay người trở về khoang của mình.

Cùng lúc đó, Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan cũng đụng phải một chút chuyện thú vị.

Sau khi giao chiến cùng hàng vạn ám vệ kia, Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan tách khỏi đoàn người U Tà, tự mình đi trước, nhưng hai người chưa tiến vào thành trì mà đi dọc theo tường thành kia.

"Này, ngươi nói chúng ta đang đi đâu? Tìm bảo bối?", Mộc Thương Lan sờ sờ cái cằm trơn bóng , nhìn Hỏa Liễn Túy ở bên cạnh có chút nghi hoặc.

"Tìm bảo bối? Ngươi thôi đi, bảo bối ở tứ đại gia tộc Di Thất Đại Lục chúng ta còn thiếu sao? Nói đến di tích thượng cổ ở Lăng Thiên tầm bảo, kỳ thật cũng chỉ là đánh lừa người khác mà thôi, dù sao tứ đại gia tộc vẫn minh tranh ám đấu, nếu ai có được Lăng Thiên Đại Lục, liền có thể thay đổi vận mệnh Di Thất Đại Lục, đến lúc đó....", Hỏa Liễn Túy lúc này có chút thâm trầm mở miệng.

Mộc Thương Lan nghe vậy cũng nhíu nhíu mi, đúng vậy, Hai nhà Mộc Hỏa đã bị đặt ở nơi đầu sóng ngọn gió, mấy năm nay tranh chấp cùng hai nhà Phong Thủy cũng đã tổn thất không ít.

Hiên giờ thiếu chủ Thủy gia cùng ám vệ hai nhà đều chết trước mắt bọn hắn, thiếu chủ Mộc gia cùng Hỏa gia, chờ về tới Di Thất Đại Lục, sợ là không tránh được một trận gió tanh mưa máu, đấu tranh giữa tứ đại gia tộc cũng sẽ từ ám đấu thành minh tranh, nếu một bên thua cuộc, vậy căn cơ ngàn năm của gia tộc cũng sụp đỗ, vĩnh viễn biến mất khỏi Di Thất Đại Lục. Quả nhiên, cho dù ở Trung Quốc hay Di Thất Đại Lục, tranh đấu luôn không thể tránh, nghĩ đến đây Mộc Thương Lan cũng có chút bùi ngùi.

"Này, tử mao quái, ngươi ở cái nơi gọi là Trung Quốc kia có nữ nhân ngươi yêu hay không?", Hỏa Liễn Túy nhìn Mộc Thương Lan nhíu mi thở dài, có chút tò mò, hắn đối với cái nơi gọi làTrung Quốc kia vô cùng tò mò, có thể nuôi dưỡng được người không giống người như tử mao quái này, có cơ hội nhất định phải đến đó nhìn xem.

Mộc Thương Lan thản nhiên liếc mắt nhìn Hỏa Liễn Túy một cái, "Thật ngại quá, bản thiếu chủ chỉ thích nam nhân, không phải nữ nhân, nam nữ thích nhau quả thực là tầm thường không chịu được".

Hỏa Liễn Túy khó có thể tin trừng mắt nhìn hắn, bước đi cũng hơi dừng lại, cẩn thận nhìn Mộc Thương Lan, sau đó kéo chặt hai vạt áo đang mở rộng lại. Sau khi bình tĩnh lại, mới lại nói, "Các ngươi...Các ngươi ở Trung Quốc chuộng nam phong?", tuy rằng giọng điệu có vẻ bình tĩnh nhưng thanh âm run rẩy cũng đã tiết lộ tâm tình của Hỏa Liễn Túy lúc này.

"Đương nhiên, chuộng nam phong có gì kỳ quái đâu, thực kỳ lạ. Ở Trung Quốc của chúng ta chỉ cần là hai người yêu nhau, không cần biết là nam hay nữ, cấp bậc ra sao đều có thể thành thân, à đúng rồi, cũng giống như việc lên ngôi làm đế ở đây vậy".

Hỏa Liễn Túy khẽ rùng mình, hắn nghĩ hai nam nhân có thể thành thân, có thể miệng đối miệng hôn môi, có thể đưa tay vuốt ve đối phương, càng nghiêm trọng là còn có thể....Nghĩ vậy, Hỏa Liễn Túy liền không nhịn được mà cả người phát run.

"Chẳng lẽ...chẳng lẽ ngươi ở Trung Quốc đã thành thân với một nam nhân?", Hỏa Liễn Túy không dám tin nhìn Mộc Thương Lan, con ngươi hẹp dài tràn đầy vẻ chán ghét.

Mộc Thương Lan liếc mắt nhìn Hỏa Liễn Túy như đang đề phòng sói, lập tức con ngươi mày tím hiện lên chút giảo xảo, sau đó đưa tay kéo quần áo trước ngực, lộ ra mảng lớn cảnh xuân. Sau đó vô cùng khoa trương bước từng bước đến bên cạnh Hỏa Liễn Túy, trên mặt là vẻ mê say, khóe miệng nở nụ cười thâm thúy, nhìn qua giống như mĩ công. (Khụ khụ, công: người chủ động trong boy love ).

Mà Hỏa Liễn Túy thấy vậy gấp đến nỗi quên rằng bản thân có khinh công trác tuyệt, lui dần từng bước về phía sau. Hai tay kéo chặt quần áo trước ngực, trên mặt là vẻ khủng hoảng, miệng còn không ngừng run rẩy, "Ngươi....ngươi muốn...ngươi muốn làm gì? Ta....ta nói cho ngươi...nói cho ngươi, tử...tử mao quái, bản...bản thiếu chủ thích...thích nữ nhân, ngươi....ngươi đừng...đừng có mơ tưởng...có thể làm gì bản thiếu chủ, bản...bản thiếu chủ, thà chết không theo!"

Sắc mặt Hỏa Liễn Túy đầy kinh hãi lùi về sau, nói xong lại khiến Mộc Thương Lan thầm cười như điên, đôi môi càng thêm quyến rũ đến gần Hỏa Liễn Túy, "Túy, ngươi không phải không biết, ta thích ngươi, đã mười mấy năm"

Mộc Thương Lan nói xong liền bổ nhào vào Hỏa Liễn Túy, mà Hỏa Liễn Túy liền sợ đến choáng váng, "A! A...Ngươi muốn làm gì, không...đừng a!"

Mộc Thương Lan nghe thấy Hỏa Liễn Túy kêu như heo bị chọc tiết liền ngừng lại, nhất thời cười to không ngừng, "Ha ha ha....ha ha ha, không nghĩ tới, không nghĩ tới, ngươi cũng có ngày này, cười chết ta, ha ha ha"

Nghe vậy Hỏa Liễn Túy mới bình tĩnh lại, sau đó nhìn về phía Mộc Thương Lan, thấy hắn đang cười đến thắt lưng cũng không đứng thẳng được mới biết mình bị lừa, lập tức đen mặt.

Sau đó nghiến răng nghiến lợi nói, "Tử mao quái, ngươi không phải thích nam nhân sao? Ta liền khiến cho ngươi thích ta!"

Hỏa Liễn Túy mạnh mẽ mở miệng, sau đó kéo mạnh cánh tay Mộc Thương Lan khiến hay lại gần mình, môi mỏng nháy mắt đã đè lên, "Ưm..."

Nhất thời con ngươi màu đỏ đối điện con ngươi màu tím, bốn mắt nhìn nhau, tia lửa bắn ra bốn phía....

(*Vy Nhi: Hahahahaha.....đoạn này tác giả viết hay ghê, mà Bạch edit cũng quá hay luôn..... )