Tà Y Ma Phi Của Nhiếp Chính Vương

Quyển 2 - Chương 17: Mộc Thương Lan tới, đếnThiên Hải




Editor : Bạch

Beta : ღ Vy Nhi ღ

Liệt Hỏa Kình Thương sâu sắc cảm giác được dao động trong lòng U Tà dù rất nhỏ, con ngươi lóe lóe, chẳng lẽ….

“Tử mao quái, ngươi biết đoạn nhạc này? Thật sự là quái!”, đúng lúc này, một loạt thanh âm truyền đến, một lát sau mành xe ngựa giống như bị gió thổi lên, trong xe ngựa có thêm hai người.

“Khúc nhạc vừa nãy là ngươi đàn? Chẳng lẽ ngươi cũng đến từ nơi đó?”, vừa mới vào xe ngựa, Mộc Thương Lan dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt vẫn còn đang ôm huyết cầm, mặt gần như dán sát lại.

Liệt Hỏa Kình Thương nhìn động tác cùng bộ dáng của Mộc Thương Lan, sắc mặt đen lại, nhanh chóng ôm U Tà vào lòng, lập tức nhìn người bạn đã gần mười năm không gặp, nhưng khi nhìn đến bộ dáng hắn, cho dù là lạnh lùng như Liệt Hỏa Kình Thương cũng không tự giác nhíu mày.

Mà Mộc Thương Lan cũng thấy Liệt Hỏa Kình Thương, nhất thời hai mắt đẫm lệ mông lung, “Kình Thương đại ca, ta nhớ ngươi!”, nói xong liền đi qua ôm lấy Liệt Hỏa Kình Thương, bộ dáng kích động, quên luôn việc U Tà còn chưa trả lời hắn.

Mà khi Mộc Thương Lan một bên nước mũi một bên nước mắt lao về phía Liệt Hỏa Kình Thương, U Tà mới phục hồi tinh thần, nhìn về phía người đang lao tới khóe miệng khó tránh co rút, sau đó vươn tay để trên trán hắn, Liệt Hỏa Kình Thương thấy vậy sắc mặt lại đen xuống, rút tay U Tà về, sau đó chính mình lấy tay đẩy Mộc Thương Lan ra.

Mà Hỏa Liễn Túy ngồi ở bên người Mộc Thương Lan nhìn đến bộ dáng Mộc Thương Lan, lập tức ghét bỏ khoát tay áo, “Tử mao quái, ngươi có thể đừng ghê tởm như vậy được không, ngồi vào bên kia đi, đừng dựa vào gần ta như vậy!”

Mộc Thương Lan khi ngồi trở lại vị trí, đình chỉ nức nở, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn bộ dáng có chút ghét bỏ của Hỏa Liễn Túy, con ngươi màu tím như sao băng xẹt qua một chút giảo hoạt cùng tà ác, sau đó lại khóc, “Kình Thương đại ca, ngươi vì sao không nhớ ta? Uổng cho ta nhớ ngươi muốn chết!”, nói xong mạnh mẽ nhào vào trong lòng Hỏa Liễn Túy, đem nước mắt cùng nước mũi toàn bộ lau trên bộ quần áo màu đỏ của hắn.

U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương thấy vậy không khỏi liếc nhau, trong con ngươi U Tà tràn đầy hứng thú, mà Liệt Hỏa Kình Thương đã sớm thành thói quen.

Lúc này Hỏa Liễn Túy đã ngây ngẩn cả người, đến khi cảm giác được ngực vừa ấm lại vừa ẩm mới tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn người đang ở trong ngực mình cọ đến cọ đi, sắc mặt đen như mực, từ răng nanh phát ra tiếng đay nghiến kẽo kẹt kẽo kẹt, làm cho Mộc Thương Lan đang diễn trò lạnh hết cổ.

“Mộc Thương Lan! Ngươi muốn chết!”, Hỏa Liễn Túy đẩy Mộc Thương Lan ra, gần như rít gào mở miệng, thanh âm vừa ra khiến chim chóc ở cánh rừng gần đó đều sợ tới mức từ trên cây rơi xuống….

“Chẳng qua chỉ là mượn quần áo của ngươi lau chút nước mắt nước mũi, ngươi cần gì phải kích động như vậy ?”, Mộc Thương Lan không chút sợ hãi sửa sang lại quần áo, sau đó lại liếc mắt nhìn về phía Liệt Hỏa Kình Thương cùng U Tà đang ở một bên xem kịch, không chút để ý tới Hỏa Liễn Túy đang giận đến giơ chân.

U Tà thấy hắn chơi đủ, cũng liền đánh giá Mộc Thương Lan đang dùng ánh mắt nóng rực nhìn nàng, sau khi tinh tế đánh giá lại không nhịn được co rút khóe miệng, chỉ thấy Mộc Thương Lan ở đối diện dán trên mặt trên má toàn râu, bộ quần áo màu tím cũng bởi vì vừa ở trong lòng Hỏa Liễn Túy cọ cọ làm cho có thêm nhiều nếp nhăn, thứ duy nhất trên mặt lộ ra ngoài là con ngươi màu tím như sao băng, mái tóc màu tím ở phía sau tùy ý rối tung, liếc mắt nhìn lại, quả thực chính là bảo vật màu tím giữa màn đêm…

Có lẽ là chú ý tới ánh mắt U Tà, Mộc Thương Lan lau râu của mình nói, “Vừa thấy biểu tình của ngươi là biết ngươi không hiểu, bởi vì bộ dạng ta quá mức tuấn tú, ta sợ người Lăng Thiên đại lục mạnh mẽ cướp đoạt ta, cho nên ta cố ý cải trang một chút, cũng không tệ lắm đúng không?”

Nghe vậy U Tà nhìn về phía Liệt Hỏa Kình Thương ở một bên, khóe miệng cùng khóe mắt đồng loạt kéo lên, trong mắt như ám chỉ ý tứ: hắn từ nhỏ đã vậy? Từ Trung Quốc đến vì sao lại có cực phẩm như vậy?

Mà Liệt Hỏa Kình Thương nhìn thấy ánh mắt U Tà, trong con ngươi hiện lên ý cười, gửi cho U Tà một ánh mắt ý: đúng vậy, hắn vẫn đều như vậy.

“Ngươi cũng từ Trung Quốc đến? Nói cho ta nghe một chút đi ngươi làm gì ở Trung Quốc? Là nam hay nữ? Khi nào thì đến đây? Còn có kiếp trước ngươi chết như thế nào?”, Mộc Thương Lan giống như không chú ý tới ánh mắt U Tà, rất tùy ý mở miệng hỏi.

Mà Hỏa Liễn Túy một bên cũng không đi thay quần áo đã bẩn mà tràn đầy tò mò nhìn về phía U Tà, bởi vì từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hắn tự nhiên cũng biết Mộc Thương Lan không phải người thế giới này, mà là linh hồn của thế giới khác, tuy rằng loại chuyện này thực khó tin, nhưng hắn vẫn tin.

Đơn giản là trước năm tuổi Mộc Thương Lan như một người băng di động, lạnh lùng xa cách, tuy rằng nhìn không đáng mừng, nhưng so với bộ dáng vô lại không đầu óc hiện tại thì tốt hơn nhiều.

Mà Liệt Hỏa Kình Thương không biết Mộc Thương Lan đến từ Trung Quốc, lập tức nhíu mày, Trung Quốc?

Nghe được câu hỏi của Mộc Thương Lan, U Tà nhíu nhíu mày, “Tà Y, Mặc U Tà, một năm trước đến”, U Tà ngữ khí rất bình thản cùng hờ hững.

Mà Mộc Thương Lan nghe nói như thế cũng là ngây ngẩn cả người, “Ngươi là Tà Y Mặc U Tà?”, Mộc Thương Lan nghe được lời nói của U Tà không khỏi lớn tiếng mở miệng nói, ngữ khí tràn đầy sùng bái cùng kích động, khiến Hỏa Liễn Túy tò mò nhíu mày.

“Tà Y Mặc U Tà? Là cái gì vậy ? Rất lợi hại sao?”, Hỏa Liễn Túy nhìn Mộc Thương Lan gần như điên cuồng không nén được hỏi.

Nghe vậy Mộc Thương Lan cũng thu hồi bộ dáng kích động, dùng đôi mắt tím liếc Hỏa Liễn Túy một cái, “Thật sự là đầu đất, đây chính là Tà Y Mặc U Tà! Nghe nói từ khi năm tuổi đã vang danh cả hắc bạch lưỡng đạo, chỉ có người nàng không muốn cứu, chứ không có người nàng không cứu được! Nhưng vẫn xuất quỷ nhập thần, bao nhiêu nhân vật nổi tiếng tai to mặt lớn đều muốn thu nạp, nhưng cuối cùng cũng trắng tay mà về “

Nghe Mộc Thương Lan nói xong, Hỏa Liễn Túy cũng kinh ngạc nhìn về phía U Tà, “Biểu tẩu, ngươi lợi hại như vậy sao?”

Hỏa Liễn Túy vừa nói xong đã bị Mộc Thương Lan gõ đầu, “Ngươi nói vô nghĩa. Không cần coi khinh nhân vật đứng đầu Trung Quốc chúng ta! Đúng không, U Tà tẩu tử”, Mộc Thương Lan đối với Hỏa Liễn Túy giống như ngươi lại nói linh tinh một câu thì cẩn thận ta, mà chỉ trong nháy mắt liền nhìn U Tà lấy lòng nói.

Hỏa Liễn Túy thấy vậy không khỏi nghĩ thầm, thật sự là một người không có một chút rụt rè!

“Ngươi thì sao ?”, U Tà nhìn bộ dáng Mộc Thương Lan cũng mở miệng hỏi, loại mặt hàng cực phẩm này, nàng kiếp trước thật sự chưa bao giờ nhìn thấy.

“Từ tầng ba mươi tám nhảy xuống! Ngươi không biết đâu, ta bị người bức hôn, cho nên vì bảo trụ trong sạch liền nhảy xuống, khi ta tỉnh lại liền biến thành một đứa trẻ con …”, Mộc Thương Lan nhún vai, có chút không cam lòng mở miệng, trong giọng nói tràn đầy chán ghét đối với người ép mình.

Nghe vậy U Tà vỗ vỗ trán, quả nhiên là cực phẩm, nhưng trong lòng đối Mộc Thương Lan cảm thấy một loại cảm giác ấm áp, đại khái đây là một loại cảm giác ở một chỗ xa lạ gặp được người thân chăng.

“U Tà tẩu tử ngươi vậy mà lại xuyên qua xong gả cho Kình Thương đại ca ! Quả nhiên không hổ là Tà Y Mặc U Tà!”, Mộc Thương Lan sùng bái nhìn Tức Mặc U Tà, kiếp trước hắn có nghe qua danh hiệu của nàng, không nghĩ tới xuyên qua lại gả cho người hắn sùng kính nhất ở thế giới này, ở trong lòng Mộc Thương Lan cảm thấy người như Liệt Hỏa Kình Thương, căn bản không có khả năng yêu thương người khác, càng không có khả năng đại hôn…

“Các ngươi đều muốn đi Thiên Hải Vực?”, Liệt Hỏa Kình Thương nhìn hai người phong trần mệt mỏi, mở miệng hỏi. Nhắc tới duyên phận trên thế giới quả nhiên kỳ diệu, nếu hắn không gặp được Mộc Thương Lan cùng Hỏa Liễn Túy, như vậy hôm nay Tà Nhi cũng sẽ không cùng Mộc Thương Lan quen biết, càng sẽ không biết thế giới này còn có một người giống nàng cùng đến từ cái nơi gọi là Trung Quốc kia.

“Ừ, tứ đại gia tộc của Di Thất đại lục đã phái người đi trước, nghe nói chính là tổ chức kia phái người đi Thiên Hải Vực! Hai người chúng ta tìm thực lâu mới biết được các ngươi đi đường này, cho nên lúc này chờ các ngươi cùng đi Thiên Hải Vực”, nói đến di tích thượng cổ ở Thiên Hải Vực, Mộc Thương Lan cùng Hỏa Liễn Túy mới thu hồi bộ dáng vui đùa, trở nên nghiêm túc.

“Tuy rằng ta đã đi qua rất nhiều nơi trên Lăng Thiên đại lục, nhưng Thiên Hải Vực này ta lại chưa từng đi qua, biểu ca biểu tẩu, hai người nói một chút đi!”, Hỏa Liễn Túy sờ cằm mở miệng hỏi, lần này đi Thiên Hải Vực tất nhiên sẽ phát sinh rất nhiều chuyện, dù sao các thế lực ở đại lục đều đã rục rịch, đến lúc đó tất nhiên sẽ hỗn loạn đến cực điểm.

Huống chi người Thiên Hải Vực làm sao có thể cam tâm tình nguyện cho ngoại nhân tiến vào Thiên Hải đảo cướp đoạt bảo vật ở di tích thượng cổ? Kẻ ngốc mới nguyện ý, cho nên lần này đi Thiên Hải Vực cực kỳ nguy hiểm.

Nghe vậy Liệt Hỏa Kình Thương cùng U Tà liếc nhau, lập tức con ngươi U Tà trở nên thâm thúy, giống như đang nhớ lại suy nghĩ sâu xa, “Ta từng đi Thiên Hải Vực, nơi đó. . . Là một biển hoa, phong cảnh mỹ lệ, chỉ là ngày đó biển chỉ một màu xanh lam, liếc mắt một cái giống như không nhìn tới giới hạn, người dân nơi đó cũng rất vui vẻ hiếu khách, cuộc sống yên bình. Nhưng đến đêm khuya Thiên Hải sẽ có một trận thủy triều, dân chúng ở đó đều tập mãi thành thói quen, cũng vẫn chưa xuất hiện việc lớn gì”

“Đúng vậy, Thiên Hải Vực tuy là ở biên giới Tuyết Phong quốc, nhưng không chịu trói buộc của quốc gia này, cho nên giống như Băng Tuyết đỉnh, là một nơi đặc thù khác của Tuyết Phong, lại bởi vì là hải vực duy nhất của toàn bộ Lăng Thiên đại lục, cho nên Thiên Hải Vực rất giàu có. Nhưng đáng chú ý nhất Thiên Hải Vực, sợ rằng cũng chỉ có Vực chủ kia, tên Thương Hải Minh Nguyệt, là một nữ tử chưa cập kê!”, Liệt Hỏa Kình Thương nói tiếp sau U Tà.

“Nữ tử chưa cập kê? Lợi hại như vậy? Vậy chẳng phải là giống biểu tẩu, biểu tẩu chưa cập kê cũng là Ám U cung chủ tồn tại song song với Ma Vực, dưới tay có Lưu Ly trai, Túy Ly các cùng Lưu Tiên uyển đều là ngày kiếm đấu vàng, giờ phút này biểu tẩu chỉ sợ cũng nắm giữ tài phú của nửa Lăng Thiên đại lục!”, Hỏa Liễn Túy cũng tò mò Thiên Hải Vực vực chủ kia, nhưng cùng biểu tẩu so sánh với, hắn cảm thấy vẫn là biểu tẩu nhà mình càng giỏi hơn.

“Cái gì? U Tà tẩu tử có nhiều cửa hàng buôn bán như vậy, quả nhiên, ta ở Di Thất đại lục nhiều năm như vậy mà không tới Lăng Thiên đại lục là sai!”, nghe được Hỏa Liễn Túy nói, Mộc Thương Lan nhất thời đấm ngực dậm chân, hận không thể quay về mười năm trước.

“Được rồi được rồi, cùng lắm thì từ Thiên Hải Vực trở về, chúng ta ở lại Lăng Thiên đại lục là được, dù sao hai lão nhân trong nhà cũng không thích gặp chúng ta!”, con ngươi màu đỏ sậm của Hỏa Liễn Túy xẹt qua một chút hưng phấn, lập tức lau tóc xúi giục Mộc Thương Lan.

“Tốt, không thành vấn đề! Hiện tại không phải thời điểm Lăng Thiên đại lục hỗn loạn nhất sao? Tứ quốc khai chiến, chúng ta còn có thể giúp Kình Thương đại ca cùng U Tà tẩu tử tham chiến giết địch, đã lâu không vận động, cũng không biết có yếu đi không!”, Mộc Thương Lan đáp ứng rất sảng khoái, lập tức lại sầu khổ, hơn mười năm đều không có chân chính động thủ, aiz, xem ra lần này tới di tích thượng cổ phải tìm lại cảm giác.

“Tốt! Quyết định vậy đi, đến lúc đó hai lão nhân gia kêu chúng ta trở về cũng không thể trở về!”, lúc trước Hỏa Liễn Túy đã muốn định cư ở Lăng Thiên đại lục, đáng tiếc không có người đi cùng hắn, lão nhân gia trong nhà cũng thúc giục, hiện tại rốt cục có người quan hệ mật thiết đi cùng hắn, cớ sao không làm?

“Đương nhiên là không quay về ! Ta còn muốn cùng U Tà tẩu tử chế tạo bom mìn hoặc là bom nguyên tử, ha ha, đến lúc đó trực tiếp quăng một cái, chẳng phải là không cần động thủ? Cũng không biết có nguyên liệu chế tạo hay không”, Mộc Thương Lan cao hứng vung chân múa tay vui sướng, sau đó lại là lau cằm lâm vào trầm tư, trên mặt tràn đầy rối rắm cùng bất đắc dĩ.

“Bom mìn? Bom nguyên tử? Cái gì vậy? Vũ khí Trung Quốc sao?”, Hỏa Liễn Túy nghe được từ ngữ mới cảm thấy rất hứng thú, lập tức liền mở miệng hỏi Mộc Thương Lan, dựa theo giọng điệu của hắn, khẳng định là vũ khí lợi hại.

U Tà nghe nói như thế cũng là nâng mắt, “Điều này ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, lực sát thương quá mạnh mẽ, sẽ làm bị thương dân chúng vô tội, tuy rằng ta không cần, nhưng lạm sát kẻ vô tội dù sao cũng không tốt, linh hồn thế giới khác còn có thể phát sinh, nhân quả tuần hoàn cũng không thể không tin “

“Vẫn là U Tà tẩu tử nói rất đúng!”, nghe vậy Mộc Thương Lan gật gật đầu, đúng vậy, loại chuyện tà môn như linh hồn thế giới khác cũng phát sinh, xem ra nhân quả báo ứng cũng có chút đạo lý, hắn cũng không nghĩ lạm sát kẻ vô tội rồi sau đó bị Diêm Vương bắt đi, từng chết một lần, thật vất vả ở một thế giới lạ lẫm mới gặp được đồng hương, lại còn là nhân vật phong vân như vậy, nếu bỏ đi thật sự phải xin lỗi chính mình.

Nghe vậy Hỏa Liễn Túy bĩu môi không thú vị, được rồi, không làm thì không làm, vậy luyện tập là được.

“À, đúng rồi, Kình Thương đại ca ngươi vừa mới nói Thiên Hải Vực Vực chủ là nữ tử chưa cập kê, vậy thì sao? Thế giới này nữ tử chưa cập kê quản lý thế lực cũng có, làm sao có thể nói là duy nhất làm cho người ta chú ý?”, nói tới đây Mộc Thương Lan có chút không rõ , tuy rằng chưa cập kê quản lý một hải vực giàu có rất lợi hại, nhưng là không thể làm cho người ta đặc biệt chú ý chứ?

“Chưa cập kê quản lý Thiên Hải Vực trở thành Vực chủ, cũng không phải điểm chính. Tục truyền, vị Thương Hải Minh Nguyệt này làm người tiêu sái, là nữ tử chí tình chí nghĩa. Ở đại hội lựa chọn Vực chủ vài năm trước của Thiên Hải Vực, nam tử thanh mai trúc mã vì cứu nàng mà chết, sau đó nàng liền chịu đựng đau đớn, tay không đánh bại mười bảy cao thủ lừng lẫy giang hồ, cuộc đại chiến đó oanh động toàn bộ Lăng Thiên đại lục “

“Điều này đúng là đáng giá để chú ý, nữ tử có khả năng này rất hiếm gặp, có lẽ cũng là nữ tử kiêu hùng. Nhưng nữ tử như nàng, lại là Vực chủ Thiên Hải Vực cực kỳ giàu có, người cầu thân cũng nhiều đếm không xuể chứ?”, Hỏa Liễn Túy có chút tò mò nói, tuy nói nữ tử cường hãn ở Di Thất đại lục cũng rất nhiều, nhưng giống như nàng là cực nhỏ, nữ tử như vậy phải là đối tượng mọi người truy đuổi chứ?

“Ngươi nói sai rồi, vị Vực chủ này căn bản là không ai dám đến cầu thân. Bởi vì nàng từng đánh trọng thương một nam nhân theo đuổi nàng, danh hiệu người đàn bà chanh chua cũng từ đó mà ra, tăng thêm danh tiếng cùng thủ đoạn của nàng.”, U Tà không khỏi nhíu nhíu mày, từ trên bàn cầm lấy thiệp mời vừa nhận được, nhưng nhắc tới Thương Hải Minh Nguyệt, cũng hợp ý nàng, lần trước đến Thiên Hải Vực là ba năm trước, nhưng vẫn chưa nhìn thấy nàng ta.

Hỏa Liễn Túy nhìn thiệp mời trong tay U Tà không khỏi mở miệng, “Vì sao ta cùng với Tử mao quái đều không có?”

“Hai người các ngươi là người Di Thất đại lục, phần lớn người Lăng Thiên đại lục cũng đều không biết có Di Thất đại lục, tất nhiên không có của ngươi”, thanh âm U Tà trong trẻo nhưng lạnh lùng hờ hững, thiệp mời bị Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan đoạt đi.

Chỉ thấy thiệp mời viết: “Nhân di tích thượng cổ xuất hiện, cho nên bản Vực chủ mượn cơ hội này, ném tú cầu chọn rể, mời Ma Vực Ma chủ – Minh Thiên Tầm cùng với Ma phi – Ám U cung Cung chủ đến dự!”

“A, ta thích nữ tử mạnh mẽ như vậy, lần này đi Thiên Hải Vực nhất định phải mở mang kiến thức, nói không chừng ta có thể đem nàng cưới về Di Thất đại lục, đó cũng là việc rất may mắn, tránh cho lão nhân mỗi ngày buộc ta đón dâu!”, Hỏa Liễn Túy hai mắt tỏa sáng nói.

“Vậy ngươi thật đúng là tìm được cơ hội tốt, bởi vì nghe nói lần này do vấn đề di tích thượng cổ ở Thiên Hải Vực, các thế lực lớn đều tranh đi trước, Thương Hải Minh Nguyệt phát ra thiệp mời, sẽ ném tú cầu chọn rể, người lấy được tú cầu cho dù là ai, đều có thể làm vị hôn phu của nàng!”, Liệt Hỏa Kình Thương nhìn bộ dáng phu nhân nhà mình đang cảm thấy hứng thú, không khỏi lại mở miệng nói.

“Ha ha, thực tốt! Biểu ca biểu tẩu, các ngươi liền xem ta như thế nào cướp tú cầu, cho các ngươi thêm một biểu đệ muội!”, nghe được lời Liệt Hỏa Kình Thương, Hỏa Liễn Túy lại kích động ra tiếng, cưới một nữ tử Lăng Thiên đại lục, ừ. . . cũng không tệ.

“Điều này vô cùng tốt, muốn đến di tích thương cổ ở hòn đảo đơn độc trên biển kia, đầu tiên phải thông qua Thương Hải Minh Nguyệt, nếu không có mệnh lệnh của nàng, căn bản không có thuyền đưa ngươi vượt biển, bởi vì những người đi Thiên Hải Vực đều lấy lòng nàng, để có thể ngồi trên đệ nhất chiến thuyền, ngươi nếu cưới nàng, chúng ta tự nhiên có thể đi cửa sau!”, U Tà sờ sờ cằm, rất đồng ý nói.

“Khoan đã, giống như tiểu tử Hỏa Liễn Túy này nói, ta cũng thích nữ tử mạnh mẽ, vì sao không phải ta thú về? Vừa vặn ta cưới chúng ta cùng nhau đi cửa sau!”, Mộc Thương Lan không vui, một tiểu tử sao có thể thành thân trước hắn?

Huống chi ở Trung Quốc nữ tử tính tình mạnh mẽ không thiếu, nhưng đến nơi đây, một đám đều mềm mại dịu dàng, nói chuyện quá chậm, quá ghê tởm, tính tình giống Thương Hải Minh Nguyệt này là cực nhỏ, khó khăn lắm mới gặp một người sao có thể để tiểu tử Hỏa Liễn Túy này được lợi?

“Hừ, ta nói trước đương nhiên là ta cưới!”, Hỏa Liễn Túy hung hăng liếc Mộc Thương Lan một cái.

“Hừ, đây là lý luận cái mông, ngươi càng muốn cưới ta càng muốn tranh!”, Mộc Thương Lan nhìn bộ dáng Hỏa Liễn Túy, lập tức mở miệng.

“Tranh thì tranh, sợ ngươi sao, dù sao từ nhỏ đến lớn đồ chúng ta tranh còn thiếu sao? Đến cuối cùng thì sao?”, Hỏa Liễn Túy mở miệng rít gào, giọng điệu vô lại.

Hai người ngươi một câu ta một câu, hai mắt đối diện, phát ra ra tia lửa điện.

U Tà vừa ăn điểm tâm vừa xem kịch vui, không khỏi lắc lắc đầu, có chút vì Thương Hải Minh Nguyệt kia cầu nguyện, khi nào không ném tú cầu chọn rể, cố tình chọn lúc này, đến lúc đó hai người này không biết sẽ gây ra chuyện gì.

Mà giờ phút này Thương Hải Minh Nguyệt đang ở Vực chủ phủ tại Thiên Hải Vực ăn bữa trưa cũng hắt hơi liên mấy cái, không khỏi lau chóp mũi, rốt cuộc là ai đang tính kế nàng? Tốt nhất đừng để nàng phát hiện, nếu không hắn nhất định đẹp mặt!

« Vy Nhi : Cái nàng Thương Hải Minh Nguyệt này ta thích a, :) »

Thị nữ ở bên thấy Thương Hải Minh Nguyệt hắt hơi, lập tức lo lắng mở miệng nói, “Vực chủ, người không sao chứ? Chẳng lẽ là hôm qua trúng phong hàn? Hay là nô tỳ đi mời đại phu?”

“Không sao, là tiểu phong hàn thôi. Đúng rồi, hiện tại tình huống như thế nào? Tin tức ta ném tú cầu chọn rể truyền ra chưa?”, giọng nữ anh khí tiêu sái làm cho người nghe vô cùng thoải mái, giọng điệu cũng không nhanh không chậm, rất có phong phạm người đứng đầu một vực.

“Thưa Vực chủ, giờ phút này các quán trọ ở Thiên Hải Vực đã sắp đầy, sợ đến lúc đó sẽ không đủ chỗ! Tin tức ngài ném tú cầu chọn rể cũng đã truyền ra, có lẽ giờ phút này các thế lực lớn cũng đều đã nhận được tin tức!”, thị nữ cung kính nói với Thương Hải Minh Nguyệt, trong giọng nói có chút vui sướng, Vực chủ rốt cục muốn gả, đã sắp qua tuổi cập kê, đến nay còn không có người tiến đến cầu hôn, nàng đều lo lắng thay Vực chủ.

“Bọn họ trên đại lục có chút danh vọng, tiến đến Thiên Hải Vực chúng ta tự nhiên phải nghênh đón từ bốn phía, ba ngày sau ném tú cầu chọn rể, đến cuối buổi tiệc, chỉ cần là khách quý thu được thiệp mời đều mời đến Vực chủ phủ nghỉ ngơi!”, Thương Hải Minh Nguyệt vừa ăn trưa, vừa nói với tên thị nữ kia.

“Vâng, Vực chủ!”, thị nữ kia lên tiếng trả lời sau đó đi xuống phân phó.

Thương Hải Minh Nguyệt thấy thị nữ kia rời đi, liền buông đũa, con ngươi bắt đầu suy nghĩ sâu xa, tin tức di tích thượng cổ xuất hiện vốn không dấu được, cho nên nàng mới truyền ra bốn phía, để các thế lực khác đều đến tranh đoạt mà ném tú cầu chọn rể… Nghĩ đến đây Thương Hải Minh Nguyệt sờ sờ cằm, chính mình cũng nên lập gia đình …

Đi hai ngày, Liệt Hỏa Kình Thương cùng U Tà rốt cục tới Thiên Hải Vực, điều này cũng làm cho Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan vẫn ngồi trong xe ngựa nhẹ nhàng thở ra, rốt cục đến.

Xuống xe ngựa, Liệt Hỏa Kình Thương ôm U Tà hướng bên trong Thiên Hải Vực mà đi, mà Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan cũng theo sát phía sau, khi đến cửa thành liền đưa thiếp mời trong tay của Vực chủ.

Thị vệ trông coi cửa thành vừa thấy thiệp mời liền xoay người cung kính nói, “Ma Vực Ma chủ đại giá quang lâm, Vực chủ đã dặn dò thuộc hạ ở đây chờ, mời ngài cùng phu nhân và bằng hữu đến Vực chủ phủ nghỉ ngơi, để tham gia hoặc quan sát Vực chủ cử hành ném tú cầu chọn rể vào ngày mai!”

Nghe vậy Liệt Hỏa Kình Thương thản nhiên gật gật đầu, sau đó đi theo thị vệ kia hướng Vực chủ phủ mà đi, phía sau Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan vốn không chịu nổi tính tình, cho nên đông nhìn tây xem, đối Thiên Hải Vực này rất là tò mò.

Chỉ thấy khi bước vào trong thành, trước mặt là mùi nước biển nhàn nhạt, toàn bộ trong thành đều xuất hiện một loài hoa màu lam, đẹp không sao tả xiết, xung quanh là âm thanh tiểu thương rao hàng, dân chúng nói chuyện với nhau cùng ngoại nhân tò mò ríu ra ríu rít, cá loại thanh âm đan vào nhau, khiến Thiên Hải Vực có một loại không khí náo nhiệt ôn hòa.

“Không biết trong Thiên Hải Vực có nơi nào thú vị không? Chúng ta mới đến, lại không nghĩ sớm như vậy đi nghỉ ngơi, chẳng lẽ muốn chúng ta chờ đến ném tú cầu chọn rể ngày mai, vậy thật đúng là không thú vị!”, nhìn nhìn một chút Hỏa Liễn Túy liền mất đi hứng thú, dù sao cái này ở Di Thất đại lục rất bình thường, căn bản là không có gì để ngắm nghía.

Nghe vậy Mộc Thương Lan cũng đồng ý gật gật đầu, bộ dáng thiếu hứng thú.

Thị vệ dẫn Liệt Hỏa Kình Thương cùng U Tà nghe được lời Hỏa Liễn Túy bước đi chậm lại, cung kính ôm quyền khoanh tay nói, “Vị công tử này, ngươi hỏi đúng người rồi, đơn giản là sau khi Vực chủ ném tú cầu chọn rể sẽ tổ chức đội thuyền đi di tích thượng cổ. Nhưng là di tích thượng cổ đột nhiên xuất hiện kia có chút thần bí cùng nguy hiểm, cho nên đêm nay bán đấu giá các của Thiên Hải Vực chúng ta sẽ bán đấu giá đủ loại kiểu dáng vũ khí hoặc là dược liệu, cho nên người tới Thiên Hải Vực đều tới đó!”

“A? Bán đấu giá các? Cái này mới mẻ! Biểu ca biểu tẩu muốn đi xem một chút hay không?”, Hỏa Liễn Túy nghe vậy lập tức có hứng thú, huống hồ hắn cùng với Mộc Thương Lan vội vàng từ Di Thất đại lục tới, trên người căn bản không có chuẩn bị cái gì dùng được, nếu đến di tích thượng cổ kia gặp nguy hiểm thì phải làm sao, hừm… Quả nhiên là nên đi xem mới đúng.

“Đúng vậy Kình Thương đại ca, U Tà biểu tẩu, hay là chúng ta cùng đi xem đi, dù sao cũng không có việc gì làm!”, Mộc Thương Lan mở miệng khuyên bảo Liệt Hỏa Kình Thương cùng U Tà, muốn cùng họ đến đó.

“Vậy liền đi xem đi…”, U Tà thấy phu quân nhà mình dùng ánh mắt hỏi nhìn về phía chính mình, nhìn lại con ngươi lóe sáng chờ mong của Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan, lập tức mở miệng.

Thị vệ bên cạnh thấy như vậy không khỏi âm thầm cứng lưỡi, thì ra thế nhân đồn đãi là thật, vị bá chủ một phương này thật sự là người sủng thê vô độ, nhưng nhìn bộ dáng vị Ma phi khuynh thành tuyệt sắc này, cũng sẽ không cảm thấy tò mò.

Dù sao bộ dáng Ma phi đúng thật là thế gian hiếm có, cho dù là tuyệt sắc như Vực chủ của bọn họ cũng khó có thể so sánh cùng.

“Nếu các vị đại nhân muốn đến bán đấu giá các, vậy xin hỏi là muốn về Vực chủ phủ dùng bữa tối hay là dùng ở bên ngoài? Có lẽ hai canh giờ nữa đấu giá hội sẽ bắt đầu”, sau khi sửng sốt một lát, thị vệ đó phục hồi tinh thần lại mở miệng hỏi.

“Bên ngoài dùng chút là được, không cần phiền toái vực chủ “, Mộc Thương Lan nghe vậy trực tiếp quyết định, hướng về thị vệ kia phất phất tay, cái gì vực chủ phủ, trực tiếp ăn bên ngoài là được rồi!

“Dạ, thuộc hạ đã biết, như vậy thuộc hạ sẽ trở về bẩm báo cho Vực chủ, phái người của Vực chủ phủ chờ ở bên ngoài bán đấu giá các, chờ sau khi kết thúc liền dẫn chư vị về Vực chủ phủ!”, thị vệ kia cung kính mở miệng, ngữ khí không kiêu ngạo không siểm nịnh, khác với thị vệ các quốc gia khác.

“Được, ngươi đi đi, chúng ta tùy tiện đi dạo”, Hỏa Liễn Túy nói xong hướng về một bên mà đi, không biết hàng hóa Thiên Hải Vực này như thế nào, tuy nhiên ở bên cạnh hải vực, có lẽ là có chút hải sản. Hỏa Liễn Túy nghĩ vậy là sai lầm rồi, Thiên Hải Vực là hải vực lớn nhất cũng là duy nhất tại Lăng Thiên đại lục, hàng hóa của người nơi này làm sao có thể là có chút được?

U Tà nhìn biểu tình Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan liền biết suy nghĩ trong lòng bọn họ, cùng người đang ôm nàng Liệt Hỏa Kình Thương nhìn nhau liếc mắt một cái, trong mắt hai người đều hiện lên ý cười, nhớ ngày đó bọn họ đi vào Thiên Hải Vực này, hàng hóa kia… Không thể khen tặng.

Chỉ là Hồn Thiên, Hàn Mai, Hồn Ảnh cùng Đạm Cúc bốn người đi theo phía sau đều đổi sắc mặt, lúc trước đi theo chủ tử đến Thiên Hải Vực này, gần nửa tháng ăn hải sản, sau khi trở về đến vài năm không dám đụng tới.

Tùy tiện đi dạo, đi ngang qua khách điếm đều tấp nập người, giờ phút này Thiên Hải Vực hiển nhiên đã trở thành một miếng bánh thơm ngon, chỗ dừng chân hoặc dùng bữa đều không đủ.

Không bao lâu, Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan rốt cục chọn được một nơi, nhưng bên trong đã ngồi đầy khách.

“A, các vị khách quan, là muốn ở trọ hay là… ?” Tiểu nhị khách điếm nhìn thấy đoàn người U Tà khi không khỏi sửng sốt, lập tức liền phục hồi tinh thần lại, U Tà thấy vậy, trong mắt xẹt qua một tia suy nghĩ, quả nhiên không hổ là Thiên Hải Vực, chỉ là tiểu nhị một khách điếm cũng phi thường như vậy.

“Dùng bữa, nhưng có còn phòng không?”, Hỏa Liễn Túy phẩy phẩy cây quạt không biết từ đâu lôi ra, có chút lịch sự tao nhã nói.

“A, thật ngại quá, các vị khách quan, phong ở tiểu điếm đã đầy, chỉ còn một bàn cuối cùng trong đại sảnh, không biết khách quan có thể chịu khó một chút?”, bộ dáng tiểu nhị mười phần khó xử, ngữ khí vô cùng thành khẩn.

“Ngồi đó là được rồi”, U Tà thật ra không làm khó tiểu nhị kia, không đợi Hỏa Liễn Túy mở miệng liền cất bước đi qua.

Ngay tại lúc U Tà muốn ngồi xuống, thanh âm phong lưu làm người ta buồn nôn truyền đến, “Đứng lại, đó là vị trí của bản công tử, mấy kẻ ngoại lai các ngươi cút qua một bên đi!”, dứt lời, một nam nhân vẻ mặt dữ tợn, bụng phệ, trên người treo đầy ngọc khí vàng bạc đã đi tới, bởi vì đi quá nhanh, mấy thứ trên người va chạm vào nhau kêu leng keng thùng thùng.

Nghe thanh âm thế, U Tà giống như không nghe thấy, vẫn ngồi xuống như trước, thấy như vậy mọi người đang ngồi tại đại sảnh đều hít một hơi khí lạnh, giữa một mảnh yên tĩnh tiểu nhị vội vàng đi tới nhắc nhở U Tà nói, “Cô… Cô nương, hay là các ngươi đến nhà khác ăn đi, đây là Vương thiếu gia ở Thiên Hải Vực, bình thường liền thích vẽ đường cho hươu chạy, nhưng bởi vì nhà hắn gia tài bạc triệu, họ hàng lại quen biết nhiều, cho nên căn bản không đem ai để vào mắt, các ngươi mới đến Thiên Hải Vực, không cần chọc tới hắn mới tốt!”

Tiểu nhị nói xong có chút do dự lại nhỏ giọng mở miệng, “Cô nương, ngươi vẫn là che mặt đi, Vương thiếu gia thích nhất chính là cường thưởng danh nữ, mấy ngày trước vừa mới đem một nữ tử ngoại lai mới vào Thiên Hải Vực bắt về!”

U Tà nghe vậy lúc này mới ngẩng đầu nhìn lại, Vương thiếu gia đang ngẩng cao đầu giống như cảm giác được ánh mắt U Tà, lập tức khinh thường nhìn qua, nhưng khi nhìn đến dung mạo U Tà, dại ra, không bao lâu, ngay cả khóe miệng đều đã ươn ướt.

Người xem chung quanh thổn thức không thôi, bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.

“Aiz…Không biết lại là cô nương nhà ai, bộ dạng xinh đẹp như vậy, xem ra lại bị Vương thiếu đạp hư, làm bậy a!”

“Suỵt, ngươi nhỏ giọng chút. Vương thiếu gia Vương Đại Dũng này làm chuyện xấu còn thiếu à? Chỉ là đáng tiếc cô nương này, aiz…”

“Ta thật ra cảm thấy cô nương này không giống người bình thường, có dung mạo như vậy, thậm chí bạn bè của nàng đều là nhân trung long phượng, xem nam tử bên người nàng, phiên nếu kinh hồng (Nhẹ như chim nhạn ???) cứng rắn nghiêm nghị, vừa thấy liền không phải người dễ chọc!”

“…”, những dân chúng tại Thiên Hải Vực từng bị ức hiếp đều nghị luận.

Dân chúng có lo lắng, có vui sướng khi người gặp họa, lại có chờ mong, hy vọng lần này Vương thiếu gia đụng phải khối sắt, bị người dạy dỗ, điều này coi như là giúp Thiên Hải Vực trừ bỏ một đại họa.

Liệt Hỏa Kình Thương ngồi ở bên người U Tà, cảm nhận được một ánh mắt không chút che giấu ý chiếm hữu quét về người bên cạnh, lập tức con ngươi màu xanh lạnh lùng hơn, nâng mắt nhìn lại, nhìn thấy một nam nhân ánh mắt dại ra nhìn phu nhân nhà mình.

Mà còn không chờ Liệt Hỏa Kình Thương ra tay, Hỏa Liễn Túy đã đi tới, nhìn đến Vương thiếu gia kia, ghét bỏ mở miệng nói, “Người quái dị này từ đâu chui ra? Ai cho phép ngươi nhìn chằm chằm biểu tẩu của ta?”

Vương thiếu gia thấy có người chặn tầm mắt của mình, lập tức phục hồi tinh thần lại, “Ngươi lại là cái gì vậy? Tiểu nương tử kia bản công tử nhìn trúng rồi, còn không đưa lại đây cho bản công tử? Như vậy bản công tử liền tha các ngươi một con ngựa, cũng không cùng các ngươi tranh chỗ, nếu không… Hừ!”

Vương thiếu gia nhìn Hỏa Liễn Túy che ở trước mặt mình, liền mở miệng, ngữ khí cực kì kiêu ngạo.

Nghe vậy Hỏa Liễn Túy không giận mà lại cười, trực tiếp cầm quạt trong tay cắm vào miệng còn chưa khép kín của Vương Đại Dũng, “Ư… ư ư…”, bị chặn ở yết hầu, lập tức Vương Đại Dũng liền ấp úng, bộ dáng có chút khó chịu, sắc mặt bắt đầu đỏ lên.

Thủ hạ phía sau hắn thấy như vậy nóng nảy, muốn rút quạt ở trong miệng thiếu gia nhà mình ra, nhưng dù làm thế nào cũng không rút được, cũng không quan tâm mở miệng mắng, “Lớn mật, các ngươi biết thiếu gia nhà ta là ai không?”

“Đúng vậy, còn không nhanh rút cây quạt ra, đem tiểu nương tử kia đưa lên giường của thiếu gia nhà ta đi, nếu không lấy mạng các ngươi!”

“Thiếu gia nhà ta đường đường con trai trưởng của Vương gia ở Thiên Hải Vực, nếu là có tổn thương gì, lão gia nhà chúng ta nhất định không tha cho các ngươi! Đừng để trước khi tới di tích thượng cổ kia liền đi gặp Diêm Vương, vậy liền không đáng, nên như thế nào làm, các ngươi suy nghĩ đi”

Thủ hạ phía sau Vương Đại dũng mắng đến mặt đỏ tai hồng, trong lòng lại lo lắng, nếu thiếu gia thực sự ngạt chết, vậy bọn họ cũng phải đền mạng !

Nghe vậy Mộc Thương Lan đi lên cười một tiếng, “Vương gia ở Thiên Hải Vực? Chưa từng nghe qua, còn không mang theo đầu heo này cút? Lần sau nếu lại để chúng ta nhìn thấy, vậy liền đưa các ngươi đi xuống gặp tổ tông!”

Khí thế thiếu chủ một nhà nhìn một cái không xót gì, khiến tên thủ hạ kia sắc mặt trắng bệch ngã xuống đất, sau đó nhanh chóng nâng thiếu gia nhà mình đi ra ngoài, còn không quên nói vài câu ác độc, “Ngươi… Các ngươi chờ, ta… Lão gia nhà chúng ta khẳng định sẽ không bỏ qua các ngươi! Các ngươi chờ chết đi!”

Mãi đến khi bọn họ đi rồi, tiểu nhị kia mới sắc mặt trắng bệch đi tới, “Các ngươi chạy nhanh đi, lát nữa muốn đi cũng muộn! Thế lực Vương gia ở Thiên Hải Vực chúng ta không hề nhỏ! Đừng vì một cái di tích thượng cổ không biết là tròn hay méo mà mất mạng! Chỉ cần ra khỏi Thiên Hải Vực, tay của Vương gia cũng không vươn dài được như vậy!”

“Đúng vậy, cô nương, công tử các ngươi chạy nhanh đi thôi, yên tâm đi, chúng ta tất nhiên sẽ không nói cho bọn họ các ngươi đi đâu!”, dân chúng ngồi ở đại sảnh ăn cơm nhìn bộ dáng Vương thiếu gia Vương Đại Dũng kia người người đều hưng phấn, bộ dáng như báo được thù lớn, nhưng lập tức lại lo lắng cho đoàn người Liệt Hỏa Kình Thương cùng U Tà, không khỏi mở miệng khuyên.

“Đúng vậy, công tử, ngươi đem Vương thiếu gia biến thành bộ dạng đó, nếu là hắn trở về bị cha hắn nhìn đến, tất nhiên sẽ không cho ngươi sống, tuy rằng Vương thiếu gia không được việc gì, nhưng Vương lão gia chỉ có một đứa con trai này, bình thường liền sủng như trân bảo, hiện tại cũng khẳng định sẽ không để cho hắn chịu thiệt, các ngươi vẫn là nhanh rời đi!”

Nghe lời nói của dân chúng quanh người, Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan thế này mới xem như hiểu, thì ra chính là thổ bá vương của Thiên Hải Vực!

Mà Liệt Hỏa Kình Thương vẫn lãnh nghiêm mặt như trược, nhìn về phía tiểu nhị một bên, “Các ngươi có đồ ăn nào ngon nhất, toàn bộ bưng lên!”, thanh âm từ tính lạnh lùng làm cho tiểu nhị rùng mình, lập tức không dám nhiều lời nữa, run rẩy mở miệng nói, “Khách… Khách quan ngài chờ, tiểu nhân lập tức đem đồ ăn bưng lên!”

Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan cũng không cần phải nhiều lời nữa, cũng ngồi xuống, không chút khẩn trương sợ hãi.

Mà bốn người Hàn Mai cùng Hồn Thiên cũng ngồi xuống, Đạm Cúc nhìn nhìn U Tà, đem điểm tâm tùy thân mang theo đưa cho Liệt Hỏa Kình Thương, “Cô gia, thân thể tiểu thư nhà ta còn không có dưỡng tốt, không thể bị đói!”

Nghe vậy Liệt Hỏa Kình Thương gật gật đầu, cầm điểm tâm trong tay đút cho U Tà, mà U Tà cũng không nói thêm nữa, há miệng liền ăn. Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan nhìn điểm tâm ngon miệng trong tay Liệt Hỏa Kình Thương, nước miếng không khỏi đều phải chảy xuống.

“Tiểu nha đầu nhà ngươi thật ra rất cẩn thận, chỉ là vì sao không chuẩn bị nhiều một chút!”, Mộc Thương Lan nhìn U Tà ăn ngon như vậy, lập tức nhìn Đạm Cúc hung tợn mở miệng, biểu tình như là vì sao không cho ta một chút.

“Đây là chuẩn bị từ trước, ta lại không biết các ngươi sẽ đến!”, Đạm Cúc cũng không chút nể mặt, nhún vai nói.

Không lâu sau, tiểu nhị liền bưng đồ ăn lên.

“Khách quan, đây đều là đồ ăn tốt nhất của bổn điếm, mời khách quan từ từ thưởng thức!”, tiểu nhị giờ phút này cũng khôi phục thần sắc bình thường, vẻ mặt mang theo ý cười đem đồ ăn đặt ở trên bàn, vui sướng hài lòng mở miệng.

“Tốt lắm tốt lắm, ngươi đi xuống đi, đói chết ta!”, Hỏa Liễn Túy nhìn đồ ăn đầy bàn, phất phất tay phân phó tiểu nhị đi xuống, từ Di Thất đại lục đi vào Lăng Thiên đại lục, liền mỗi ngày đều ăn điểm tâm uống nước trà, tuy điểm tâm này cũng là mỹ vị, nhưng ăn nhiều sẽ ngấy, hiện tại rốt cục có thể dùng chút đồ ăn bình thường!

Nhưng mà vốn dĩ còn muốn có một bữa cơm no đủ Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan nhìn đồ ăn trên bàn, có một loại cảm giác không biết nói gì hỏi gì, chỉ thấy đầy bàn đồ ăn, cá, tôm, cua, hải sâm,… Chỉ cần trong nước có, trên bàn gần như đều có.

Sau đó hai người ngẩng đầu nhìn hướng Liệt Hỏa Kình Thương cùng U Tà, khi nhìn đến biểu tình bình thản của bọn họ, càng khổ không nói nổi. Chẳng lẽ bọn họ muốn ở Thiên Hải Vực ăn đồ biển hai ngày?

Thấy Hồn Thiên, Hàn Mai, Hồn Ảnh cùng Đạm Cúc đều bình tĩnh động đũa, lập tức hai người cũng không rối rắm nữa, mấy người cùng nhau ăn.

Mà Vực chủ phủ ở nơi nào đó cũng là một mảnh kinh ngạc.

“Vực chủ, Vực chủ, Ma Vực Ma chủ – Minh Thiên Tầm cùng Ma phi đã đến Thiên Hải Vực!”, thị vệ ban đầu ở cửa thành sau khi mấy người U Tà rời đi, liền chạy vội tới Vực chủ phủ bẩm báo.

“A? Ma chủ Minh Thiên Tầm thật sự đến? Vì sao không mời đến Vực chủ phủ?”, Thương Hải Minh Nguyệt dựa vào cửa sổ, trong tay bưng một ly nước trà hương khí bốn phía, khi nghe đến Liệt Hỏa Kình Thương cùng U Tà đến tay liền ngừng lại một chút, sau đó liền mở miệng hỏi.

“Thưa Vực chủ, thuộc hạ vốn dĩ đã mời đến, nhưng Ma chủ cùng Ma phi dẫn theo hai vị công tử đến cũng muốn đi tham gia đại hội bán đấu giá, cho nên ở bên ngoài ăn, thuộc hạ đã phái một gã sai vặt, để hắn đi theo mấy người, hảo hảo chiêu đãi!”, thị vệ kia quỳ trên mặt đất, mặt cung kính nói.

“Tham gia đại hội bán đấu giá? Thú vị như thế…”, Thương Hải Minh Nguyệt lời còn chưa dứt, liền là bị người đánh gãy .

“Vực chủ, Vực chủ không tốt! Vị khách đến Thiên Hải Vực kia trêu chọc Vương gia, giờ phút này Vương lão gia đã mang theo người nổi giận đùng đùng tiến đến tìm phiền toái, người xem…”, gã sai vặt bị thị vệ kia phái đi sắc mặt kinh hãi chạy trở về, giờ phút này có chút vội vàng hấp tấp.

“Vương gia? Sao lại thế này?”, nghe vậy Thương Hải Minh Nguyệt cũng kinh ngạc, mấy người này vì sao vừa tới Thiên Hải Vực liền cùng Vương gia kết thù?

“Thưa Vực chủ, là con trai duy nhất của Vương lão gia – Vương Đại Dũng, hắn…hắn nhìn trúng vị phu nhân kia! Ăn nói bậy bạ, chọc giận hai vị công tử đi theo, khiến hắn bị thương, sợ là sau này cũng không thể mở miệng nói chuyện!”, gã sai vặt có chút lắp bắp nói, trong thanh âm đều mang theo nhè nhẹ run rẩy.

“Cái gì? Nhìn trúng Ma phi?”, giờ phút này cho dù là Thương Hải Minh Nguyệt cũng không bình tĩnh nổi, giang hồ đồn đại Ma chủ Minh Thiên Tầm đối với Ma phi kia quả thực chính là sủng nịch tận xương, màn đại hôn khiếp sợ Lăng Thiên đại lục kia đến nay vẫn chưa từng bị lãng quên…

Nếu là như thế, Vương gia kia quả thực quá mức lớn mật, chọc tới cái vị giết người không chớp mắt kia, huống chi lại còn muốn nhúng chàm phu nhân hắn, nếu là… Vậy Thiên Hải Vực…

“Mau mang ta đi!”, nghĩ đến đây Thương Hải Minh Nguyệt đứng dậy, nhanh đi theo gã sai vặt hướng phía ngoài đi đến.

Mà mấy người U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương chưa ăn bao lâu, liền có một đám người hùng hổ đi tới khách điếm này, “Rốt cuộc là ai, rốt cuộc là ai làm con ta bị thương?”, một nam tử trung niên bộ dáng cực kỳ nhỏ gầy, trên mép để hai phiết ria mép lửa giận tận trời đi đến.

“Lão gia, là mấy người bọn họ, là bọn họ khiến thiếu gia bị thương thành như vậy!”, thủ hạ Vương gia vốn sợ tới mức vội vàng đào tẩu giờ phút này đều ưỡn ngực, lại lấy tay thẳng tắp chỉ vào đoàn người Liệt Hỏa Kình Thương, ngữ khí hung hăng nói.

“Là các ngươi làm con ta bị thương? Vương gia ta cùng các ngươi không oán không cừu, vì sao phải đem con ta đánh thành bộ dáng kia?”, Vương gia gia chủ nhìn đến đoàn người Liệt Hỏa Kình Thương vẫn chưa ngoan lệ mở miệng, mà là nghĩ cặn kẽ sau đó thâm trầm mở miệng, dù sao nhìn đồ mấy người U Tà mặc cũng không giống người bình thường.

“U Tà tẩu tử, trở lại Vực chủ phủ kêu tiểu nha đầu này làm đồ ăn ngon đi? !”, Mộc Thương Lan ăn mấy khẩu liền đã muốn thực chi vô vị, gia vị ở cổ đại này thật sự quá ít, làm ra hải sản cũng bình thường như vậy.

“Được”, U Tà ăn mấy miếng, nghe được lời nói của Mộc Thương Lan lập tức đáp ứng.

Vương lão gia thấy mấy người U Tà căn bản không để ý tới hắn, lập tức không nhường nhịn nữa, nổi giận quát ra tiếng, “Các ngươi quả thực là to gan! Ở Thiên Hải Vực thế mà cũng dám làm càn như vậy, hôm nay ta nếu không cho các ngươi một bài học, thực là uổng làm gia chủ Vương gia ở Thiên Hải Vực!”

Nói xong một đạo nội lực liền hướng tới mấy người mà đi, không có chút ý thủ hạ lưu tình, xuống tay tàn nhẫn, đạo nội lực kia đi qua, nếu là người bình thường, tất nhiên là thương đến ngũ tạng lục phủ, thất khổng đổ máu mà chết.

Nhưng mà hướng về phía mấy người U Tà xuống tay, hết thảy liền có vẻ buồn cười. Nội lực kia đánh qua, bị Liệt Hỏa Kình Thương nhẹ nhàng bâng quơ hóa giải tiêu tán, hắn thậm chí động cũng không động một chút, giờ phút này Vương gia gia chủ giống như một thằng hề, múa búa trước cửa Lỗ Ban thật là buồn cười!

Thấy vậy dân chúng chung quanh không chịu rời đi đều bắt đầu chỉ trỏ, tíu tít thầm thì.

“Ngươi… Các ngươi…”, Vương lão gia giờ phút này quá sợ hãi, vừa rồi hắn đã dùng tám phần công lực, tại sao có thể như vậy? Lực đạo này trong mắt nam tử kia dĩ nhiên chỉ là nhỏ bé như vậy, bọn họ rốt cuộc là loại người nào?

Nhưng mà giờ phút này không ai có thể trả lời vấn đề của hắn, một đám thủ hạ của Vương thiếu gia ban đầu đầy tự tin mãnh liệt cũng đều choáng váng, này… Những người này sao lại lợi hại như vậy?

Nhưng mà Vương lão gia sau khi hoảng sợ qua đi liền khôi phục thần sắc, ngoan lệ mở miệng nói, “Các ngươi tốt nhất đừng đắc ý, đắc tội Vương gia ta, ta liền khiến các ngươi không ra khỏi Thiên Hải Vực này được, cái gì di tích thượng cổ, muốn đến tìm báu vật, quả thực là người mơ nói mộng, đừng mơ!”

Một thanh âm lạnh lùng tàn nhẫn vang lên “Các ngươi quấy rầy đến phu nhân ta dùng bữa…”

« Vy Nhi : hahaha Kình Thương ca ca tức giận rồi đó nha.  »