Nghe Tạp Tạp nói vậy, Dạ Nhiễm nhẹ gật đầu, bất luận cổ sức mạnh trong Thương Khung bảo tháp kia tột cùng vì sao mà đến, bây giờ quan trọng hơn cả là giải trừ độc hoa mạn châu sa.
Như vậy thì nếu sức mạnh trong Thương Khung bảo tháp có xuất hiện đột biến, nàng cũng có thể tìm được phương pháp giải quyết.
“Đợi buổi tối đi, ta chuẩn bị một chút vật dùng để giải độc.” Dạ Nhiễm nghĩ nghĩ, trước khi rời đi, nàng có để xông hương lại trong gian phòng của Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu, bây giờ có lẽ bọn họ đã ngủ say rồi, đợi buổi tối bọn họ tỉnh dậy sẽ chuẩn bị giải độc.
Mười lăm năm nay, Dạ Nhiễm đã đem giải dược của độc hoa mạn châu sa điều phối tốt rồi, chỉ cần một vị thuốc dẫn cuối cùng là có thể giải trừ triệt để độc trong cơ thể.
“Nhiễm Nhiễm, có cần bổn đại gia giúp ngươi không?” Tròng mắt đen bóng của Tạp Tạp đảo quanh, độc tra tấn Dạ Nhiễm mười lăm năm, rốt cuộc cũng có thể giải rồi! Thật tốt quá!
Dạ Nhiễm lắc đầu: “Không cần, gần như đã chuẩn bị xong cả rồi.”
Sau khi kiểm tra lại đồ đạc và đan dược buổi tối cần dùng, Dạ Nhiễm đưa tay vuốt ve đóa hoa mạn châu trên xương quai xanh, trong mắt là một vòng u ám sâu kín, những năm này, chịu khổ chính là Vũ Nhược Phiêu.
Buổi tối, đúng giờ đi tới.
Dạ Nhiễm gõ cửa gian phòng của cha mẹ, sau khi Dạ Huyền Diệp mở cửa, mang thức ăn đi vào.
“Cha, mẹ, trước ăn ít đồ đi.” Đem thức ăn đặt ở trên bàn, Dạ Nhiễm quay đầu nói với Vũ Nhược Phiêu cùng Dạ Huyền Diệp.
Khóe miệng Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu nhịn không được kéo lên, sau khi tỉnh lại trong gian phòng xa lạ này, chuyện xảy ra ngày hôm qua và sáng nay giống như đang mơ.
Con gái của bọn họ, con gái mất tích mười lăm năm trở về rồi.
Hơn nữa còn mang thân thể khỏe mạnh, thiên phú thực lực cường đại trở về.
Hôm nay, nhìn thấy con gái của mình vì mình chuẩn bị thức ăn, hồng y phác họa dáng người thiếu nữ lung linh, hốc mắt hai người có chút ẩm ướt.
Trong nháy mắt mười lăm năm đi qua, con gái lúc trước nhỏ bé của bọn họ, bây giờ đã trưởng thành thành một thiếu nữ tuyệt sắc.
Mà bọn họ, tuổi trẻ lông bông mười lăm năm trước, cũng chỉ là một cuộc bể dâu.
“Tốt, ăn cơm, cùng ăn cơm.” Vũ Nhược Phiêu kéo tay Dạ Nhiễm, ngồi lên ghế.
Dạ Huyền Diệp cũng theo đó ngồi xuống, một nhà ba người, ngồi vây quanh một cái bàn không lớn không nhỏ, thức ăn đơn giản nhưng ấm áp.
Nhìn cha mẹ ở kiếp này, Dạ Nhiễm cuối đầu xuống, nhớ tới vẫn còn Tiểu Vũ ở Trung Hoa. Khi còn bé tâm nguyện lớn nhất của mình và Tiểu Vũ chính là cùng cha mẹ ăn một bữa cơm, được làm nũng trong lòng cha mẹ như bao đứa trẻ khác, buổi tối có thể nghe cha mẹ kể chuyện mà chìm vào giấc ngủ, nhưng một lần cũng khống thể đạt được.
Tiểu Vũ, ở Trung Hoa, có hạnh phúc không? Người đàn ông kia nhất định không để Tiểu Vũ chịu một chút thương tổn nào.
Tiểu Vũ, tỷ tỷ cũng đang sống rất tốt.
Xong bữa tối, Dạ Nhiễm thu thập thức ăn xong, đưa cho người hầu ở ngoài cửa, sau đó khép cửa phòng lại.
Dạ Nhiễm nhìn về phía Dạ Huyền Diệp cùng Vũ Nhược Phiêu đang ngồi uống trà, nghiêng đầu nói: “Mẹ, tối nay trước tiên giải độc hoa mạn châu sa đi.”
Phốc. . .
Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu lập tức đem trà trong miệng phun ra, ánh mắt hai người khiếp sợ nhìn Dạ Nhiễm.
Con gái bảo bối của bọn họ vừa nói cái gì? Giải tử mẫu song độc đi? Hơn nữa nghe ngữ khí của Dạ Nhiễm giống như là tối nay lại ăn một bữa đi?
Khóe miệng Dạ Nhiễm co lại, đây là lí do vì sao lúc này ăn cơm nàng không nói, nếu lúc nãy nói ra, chẳng phải là phun cả cơm ra sao.
“Vâng, dùng y thuật của bổn cô nương, độc hoa mạn châu sa nhỏ bé này còn chưa làm khó được con.” Dạ Nhiễm có chút đắc ý ngẩng đầu, giống như trẻ con bình thường muốn được cha mẹ khen ngợi.
Lúc này lại đến phiên khóe miệng Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu co rút, đứa nhỏ này có thể hay không đừng dọa người như vậy? Độc hoa mạn châu sa nhỏ bé? Lời này ngay cả đan dược công hội cũng không dám nói ra.
“Tạp Tạp, Tiểu Khung.” Dạ Nhiễm phất tay gọi Tạp Tạp cùng Tiểu Khung.
Trước mặt Dạ Huyền Diệp cùng Vũ Nhược Phiêu bỗng nhiên xuất hiện tiểu thiếu niên cùng tiểu oa nhi, ánh mắt có chút ngơ ngẩn.
Sáng nay bọn họ có nhìn thấy tiểu mao cầu trắng bóc trong lòng Dạ Nhiễm, nhưng mà hai cái tiểu thiếu niên cùng tiểu oa nhi xinh đẹp trước mặt này là ai?
Rất rõ ràng, một tóc bạc con ngươi màu đen, một tóc tím song đồng, hai tiểu gia hỏa này đều không phải là con người, chẳng lẽ là ————-
Hai người nghĩ tới Tạp Tạp và Tiểu Khung tối hôm qua Dạ Nhiễm kể với bọn họ, hơn nữa vừa rồi Dạ Nhiễm gọi tên, Vũ Nhược Phiêu lập tức vọt tới, hai tay ôm hai tiểu gia hỏa vô cùng xinh đẹp vào lòng, dùng sức cọ cọ, thật đáng yêu, hai tiểu gia hỏa này thật đáng yêu.
Vũ Nhược Phiêu người này, kiên định xinh đẹp lại dịu dàng, chỉ là đối với đồ vật đáng yêu không có chút sức chống cự nào, giống như bây giờ.
Dạ Huyền Diệp nhìn động tác của nương tử nhà mình, trên trán là ba vạch đen, nhớ ngày đó lúc con gái bảo bối vừa mới sinh ra, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn rất non nớt, lại một mực bị Nhược Phiêu nựng nựng.
Dạ Nhiễm nhìn thấy ánh mắt Dạ Huyền Diệp mang theo sủng nịnh cùng một chút bất đắc dĩ, trên khóe miệng giương lên một độ cong hoàn mỹ, quả nhiên, mẹ của nàng và phụ thân, chỉ cần trừ đi ưu thương cùng lo lắng giữa chân mày, bọn họ liền làm cho người khác không thể dời mắt như vậy.
Tiểu Khung và Tạp Tạp bị Vũ Nhược Phiêu ôm vào lòng, hai tên gia hỏa này cũng không đẩy ra, chỉ là sau đầu đổ mồ hôi hột.
Nữ nhân này, bọn họ đương nhiên nhận thức, mẫu thân của Dạ Nhiễm, một nữ nhân đáng để bọn họ yêu thích kính nể, cho nên ————–
Cho nên căn bản là trong tương lai hai tên gia hỏa này sẽ được đặt trong tay mỹ nữ một bụng phúc hắc Vũ Nhược Phiêu chà đạp rồi!
“Mẹ. . .” Tiếp thu ánh mắt cầu cứu của Tiểu Khung và Tạp Tạp, Dạ Nhiễm bất đắc dĩ bước lên phía trước, đưa tay kéo kéo mẫu thân xinh đẹp của mình.
Vũ Nhược Phiêu bỗng dưng nhớ tới, con gái bảo bối nhà mình vẫn còn ở đây!
Sau đó chỉ thấy Vũ Nhược Phiêu dùng tốc độ nhanh nhất buông Tiểu Khung và Tạp Tạp ra, đưa tay vuốt vuốt lại quần áo của hai tiểu gia hỏa, đứng lên nhìn con gái bảo bối nhà mình, sau đó nhào tới ôm con gái bảo bối nhà mình vào lòng: “Con gái bảo bối, kỳ thật mẫu thân vẫn thấy ngươi là đáng yêu nhất, ừ ừ, đúng vậy.”
Sau khi nói xong Vũ Nhược Phiêu còn vì chứng mình là mình đang nói thật, dốc sức liều mạng gật đầu.
Khóe miệng Dạ Nhiễm co giật, thì ra đây mới là tính cách thật sự của mẫu thân nhà mình sao? Nhưng mà, vui vẻ trên khuôn mặt Dạ Nhiễm vẫn không giảm, mẫu thân như vậy, thật đúng là rất đáng yêu.
“Được rồi, Nhược Phiêu.” Dạ Huyền Diệp nhìn thấy con gái nhà mình bỗng dưng cười nguy hiểm, liền vội vươn tay xoa đầu thê tử nhà mình, tiếp theo nói với Dạ Nhiễm, “Con gái, độc này, thật có thể giải sao?”
Không đợi Dạ Nhiễm nói chuyện, Tạp Tạp liền ngẩng đầu kiêu ngạo nói: “Độc hoa mạn châu sa cỏn con này, làm sao có thể làm khó Nhiễm Nhiễm của bổn đại gia.”
Tiểu Khung cười nhạt gật đầu, kiếp trước y thuật của Dạ Nhiễm ở Trung Hoa đã thần kỳ rồi, bây giờ trải qua mười lăm ở đây, chỉ biết rằng y thuật của Dạ Nhiễm so với lúc trước ngày càng tiến bộ hơn.
Ánh mắt Vũ Nhược Phiêu nhìn Tạp Tạp và Tiểu Khung, lấp lánh tỏa sáng, thật đáng yêu, tại sao lại có tiểu gia hỏa đáng yêu như vậy.
Tạp Tạp và Tiểu Khung rụt cổ lại, mẫu thân đại nhân, ngài có thể đừng nhìn người khác như vậy được không?
“Tạp Tạp, bố trí kết giới; Tiểu Khung, hộ pháp cho chúng ta.” Vẻ mặt của Dạ Nhiễm thay đổi, chuẩn bị giải độc, Dạ Nhiễm cần phải tập trung tinh thần.
Cảm giác được Dạ Nhiễm trở nên nghiêm túc, Tạp Tạp và Tiểu Khung bắt đầu chấp hành nhiệm vụ của mình.
Thần sắc của Vũ Nhược Phiêu cũng nghiêm túc lên, nhìn Dạ Nhiễm, “Cần mẹ làm gì?”
“Một giọt máu.” Dạ Nhiễm lấy ra một cái chén ngọc, trong chén ngọc có linh dịch đặc chế, bên trong linh dịch có hai viên đan dược, Dạ Nhiễm đầu tiên dùng nội lực rạch đầu ngón tay, một giọt máu tươi dung nhập vào trong linh dịch.
Dạ Nhiễm ra hiệu cho Vũ Nhược Phiêu làm theo, Vũ Nhược Phiêu gật gật đầu, một giọt máu tươi nhỏ vào bên trong linh dịch.
Dạ Nhiễm nhìn tốc độ dung hợp của linh dịch, có chút nhíu mày: “E là phải dung hợp nửa canh giờ, mẹ, mẹ trước khoanh chân đem trạng thái của mình điều chỉnh đến mức tốt nhất.”
Vũ Nhược Phiêu gật đầu đáp ứng, đến đầu giường khoanh chân ngồi xuống, muốn giải độc hoa mạn châu sa không phải dễ, Vũ Nhược Phiêu không hiểu về độc dược, cho nên lúc này Dạ Nhiễm bảo bà làm gì, bà đều làm tốt hết sức.
Sau khi Vũ Nhược Phiêu tiến vào trạng thái, Dạ Nhiễm lấy bình ngọc chứa Tuyết Thần đan từ trong nhẫn trữ đồ ra, đổ ra một viên đưa cho Dạ Huyền Diệp: “Cha, viên đan dược này cha ăn vào trước đi, mấy ngày này cẩn thận chăm sóc đan điền, sau Hồng Môn Yến ba ngày sau, bắt đầu khôi phục đan điền của chai.”
Dạ Huyền Diệp nhìn đan dược trên tay, trợn to mắt!
“Đây là đan dược luyện chế từ nội đan của Tuyết Thần giao long lấy được từ hội đấu giá trước kia sao?” Hành động vĩ đại của Vô Địch tiểu đội trong hội đấu giá trước kia ai cũng biết, hôm nay viên đan dược trắng muốt trên tay này, Dạ Huyền Diệp cảm nhận được đan dược này ẩn chứa năng lượng, chỉ có thể là nội đan của Tuyết Thần giao long.
“Đúng vậy ạ.” Dạ Nhiễm gật đầu, bốn viên đan dược, một viên cho Mặc Hoàng, hai viên cho cha mẹ, còn một viên không nhất định phải là nàng dùng.
“Con gái, đan dược này sau khi giải độc con dùng đi, cha không cần.” Dạ Huyền Diệp nghe thấy Dạ Nhiễm thừa nhận, đem đan dược đặt trong tay Dạ Nhiễm, lắc đầu, đan điền của ông bị phế nghiêm trọng bao nhiêu ông tự mình biết rõ, con gái của ông chỉ cần giải độc, thiên phú so với bây giờ tuyệt đối cao hơn nhiều, cho nên ông không thể dùng.
Dạ Nhiễm lắc đầu: “Nội đan của Tuyết Thần giao long này, con tổng cộng luyện được hai mươi viên, tiểu đội chúng con năm người, mỗi người bốn viên, một viên đan dược này chính là giữ lại cho cha.”
Dạ Huyền Diệp một lần nữa trợn to mắt, con gái bảo bối nhà mình, là biến thái sao? Là biến thái đúng không?!
Hắn vừa mới nghe thấy cái gì? Luyện đan? Lại còn là luyện chế nội đan của Tuyết Thần giao long? Lại còn luyện được hai mươi viên? Dạ Huyền Diệp lần đầu tiên cảm thấy đầu óc của mình không hoạt động nổi.
“Chẳng lẽ cha muốn phụ tâm ý của con gái sao?” Dạ Nhiễm nháy mắt, ủy khuất nhìn Dạ Huyền Diệp.
Khóe miệng Dạ Huyền Diệp co rút, con gái bảo bối, thời điểm ủy khuất có thể thu tinh quang trong mắt lại không? Nhưng ông vẫn nhận lấy đan dược trong tay Dạ Nhiễm, vỗ vỗ đầu Dạ Nhiễm: “Vi phụ nhận.”
Dạ Nhiễm thở dài, trực tiếp bỏ đan dược vào miệng Dạ Huyền Diệp, phụ thân nhà mình sao lại bướng bỉnh như vậy.
Đan dược vào trong miệng liền biến hóa, Dạ Huyền Diệp trừng mắt nhìn Dạ Nhiễm rồi khoanh chân ngồi tại chỗ, bắt đầu hấp thu dược lực.
Nửa canh giờ, dần dần trôi qua.
Dạ Nhiễm nhìn trong chén ngọc đã dung hợp hoàn tất, sau đó chỉ còn lại hai viên đan dược màu vàng, trong ánh mắt lấp lánh vui vẻ.
Đan dược giải độc hình thành rồi!