Edit: Tiểu Linh
Beta: Nhã Vy
Chỉ thấy, tờ giấy trên tay Dạ Nhiễm, bay múa một hàng chữ to: lẻn vào Học Viện Hoàng Gia, ở tầng thứ chín Tàng Thư Các lấy được một phong văn kiện mật.
Thật sự là ————- nó quá XX đi!
Dạ Nhiễm cưỡng chế cảm xúc muốn đập chén lật bàn của mình, trên mu bàn tay cầm bút lông nổi gân xanh, trước mắt đem nhiệm vụ trên bàn đăng ký tốt, vẻ ngoài cười nhưng trong không cười đối với nữ tử gật đầu: “Đã đăng ký xong rồi.”
Nữ tử phất phất tay, ra hiệu cho Dạ Nhiễm có thể đi ra. Dạ Nhiễm trong tay nắm lấy tờ giấy, sau khi đối với nữ tử cáo biệt, từng bước ra khỏi gian phòng.
Dạ Nhiễm cũng không thấy được sự lãnh đạm bị thay đổi, nữ tử vẻ mặt tươi cười, nhìn bóng lưng Dạ Nhiễm cười trộm, nha đầu kia nóng giận, thật đúng là biểu cảm thú vị a.
Đây là lần đầu tiên Thiên Tứ bà bà trực tiếp gặp Dạ Nhiễm, hơn một tháng qua này, Thiên Tứ bà bà mỗi ngày đều chú ý sự trưởng thành của Dạ Nhiễm, thật sự là càng xem càng thỏa mãn, hận không thể lập tức để cho nha đầu kia làm lễ bái sư.
Dạ Nhiễm ra khỏi phòng, Thanh Mị nhìn sắc mặt xanh trắng của Dạ Nhiễm, ho nhẹ một tiếng, ôn nhu nói: “Không cần phẫn nộ, mười cái nhiệm vụ đó độ khó đều giống nhau.”
Dạ Nhiễm gật gật đầu, tờ giấy nắm chặt trong tay đã bị vân vê hành hạ không còn hình dáng.
Trở lại bên trong căn nhà trệt nhỏ kia, Dạ Nhiễm cắn răng một cái, đem tờ giấy ném lên bàn.
Liều Phi Tiếu lắc đầu khẽ cười một tiếng, một tháng qua, lần đầu nhìn thấy biểu cảm trẻ con như thế của Dạ Nhiễm, cầm lấy tờ giấy trên bàn tiến hành xem xét, Liễu Phi Tiếu bộ dáng tươi cười nhất thời cứng ngắc.
Khúc Thừa Trạch tùy tiện cười: “Rốt cuộc là nhiệm vụ gì vậy, lại làm cho vẻ mặt Phi Tiếu cũng co quắp rồi.”
Khúc Thừa Trạch nói xong cầm lấy tờ giấy trên bàn, đỉnh đạc đọc lên: “Lẻn vào Học Viện Hoàng Gia, ở Tàng Thư Các lấy được …” Khúc thiếu niên đọc đến phân nửa, tay cầm tờ giấy cũng ngốc ngay tại chỗ.
“Ở tầng thứ chín Tàng Thư Các lấy được một phong văn kiện mật? Nói … Nói đùa gì vậy?” Tập Diệt Nguyệt đem tờ giấy túm lấy, lập tức nổi giận.
Học Viện Hoàng Gia, Học Viện Quân Sự, Học Viện Hắc Trạch, ba đại học viện tồn tại mạnh nhất ở Thương Minh đại lục, trong đó Học Viện Quân Sự lực công kích cường hãn nhất, Học Viện Hắc Trạch Ngũ Hành trận pháp cường hãn nhất, mà Học Viện Hoàng Gia cường hãn nhất là hệ thống phòng ngự!
Lại để cho bọn họ năm người thực lực cao nhất là Ngũ Giai Võ Giả… người mới đi lấy cắp văn kiện mật của Học Viện Hoàng Gia với hệ thống phòng ngự cường hãn nhất, lại còn đi Tàng Thư Các tối trọng yếu nhất của Học Viện Hoàng Gia, hơn nữa còn là tầng có lớp phòng vệ mạnh nhất cao cấp nhất!
Nhiệm vụ này, sao không để bọn họ trực tiếp đi nhảy từ vách núi xuống a?!
Tư Mạt Tiêu xem như là người trấn định nhất, hoặc là nói mặt hắn co quắp đến người khác cũng nhìn không ra là hắn chấn kính, sau một lúc lâu, Tư Mạt Tiêu là người đầu tiên mở miệng: “Viện trưởng của Học Viện Hoàng Gia cùng Học Viện Quân Sự lại đánh cuộc rồi?”
“Khẳng định! Nếu bọn họ không có đánh cuộc, làm sao có thể có loại nhiệm vụ này!” Tập Diệt Nguyệt oán hận cắn ngón tay, thật sự là hai cái lão đầu tử đáng giận.
Viện trưởng của Học Viện Hoàng Gia cùng Học Viện Quân Sự thường xuyên đánh cuộc, cái này cả Thương Minh đại lục ai cũng biết sự tình, hơn nữa hai cái lão đầu tử này thích nhất là lấy đệ tử ra đánh cuộc!
Đánh bạc thắng, trên mặt bọn họ có vẻ vang, thua cuộc, chịu khổ chính là những học sinh bọn họ đây này!
Cái này Dạ Nhiễm ngược lại cũng đã được nghe nói, chỉ là vẻn vẹn trong giới hạn thấy người khác làm để giải trí cho hai lão đầu này, nhưng không nghĩ tới lại rơi trên đầu của tiểu đội mình a.
“Nếu đã rút thăm được nhiệm vụ này, chúng ta chỉ có thể đem hết toàn lực làm tốt nó.” Liễu Phi Tiếu đã khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, Học Viện Hoàng Gia sao? Trái lại không sai chính là một nhiệm vụ thử thách.
“Không phải hết sức, mà là nhất định phải!” Dạ Nhiễm nhìn mọi người, mở miệng nói từng câu từng chữ.
Dạ Nhiễm có lý do phải tiến vào cấm địa, mà đội nhóm của nàng thực lực đồng đạng cần phải tăng lên.
“Đúng, là nhất định phải.” Tập Diệt Nguyệt kiên định gật đầu, nàng đã đến đỉnh phong Tứ Giai Võ Giả, cấm địa tu luyện tuyệt đối có thể làm cho nàng đột phá Ngũ Giai Võ Giả, cho nên vì toàn đội cũng vì chính nàng, bọn họ đều phải hoàn thành nhiệm vụ.
“Không thành vấn đề.” Khúc Thừa Trạch, Liễu Phi Tiếu cùng Tư Mạt Tiêu ba người mỉm cười cùng hồi đáp, lợi ích của cấm địa, chỉ riêng nghe truyền thuyết đã như vậy sống động, không đi nhận thức một phen quả là có lỗi với cơ hội này.
“Theo chúng ta bắt được lệnh bài liền bắt đầu tính thời gian, tổng cộng có thời gian một tháng, thu thập một chút đồ đạc, chúng ta lập tức xuất phát.” Đã cùng chung nhận thức, Dạ Nhiễm nhìn mọi người truyền đạt mệnh lệnh của đội trưởng.
Bốn người ngay ngắn gật đầu, từng người đi thu thập một phen đồ đạc muốn mang theo, năm người nhìn thoáng qua Học Viện Quân Sự, dựa vào lệnh bài trên tay của Học Viện Quân Sự, một đường hướng Học Viện Hoàng Gia mà đi.
Thiên Sĩ thành của Học Viện Quân Sự, cùng Nhạc thành của Học Viện Hoàng Gia, lộ trình đi về tốn ít nhất thời gian mười ngày, cho nên có thể không trì hoãn liền không cần trì hoãn.
Ở cửa lớn Học Viện Quân Sự, Quân Mặc Hoàng nhếch môi mỏng, nhìn bóng lưng Dạ Nhiễm dần dần biến mất trong tầm mắt.
Thanh Mị khoanh tay đứng sau lưng Quân Mặc Hoàng, có chút cười khẽ, giữa chủ tử cùng Vương phi có ăn ý cùng tín nhiệm, thật đúng là làm cho người ta hâm mộ, lại đố kỵ.
Sau khi năm người Dạ Nhiễm ra khỏi học viện, Khúc thiếu niên liền lập tức vỗ cái bụng dẹp xuống của mình ngao kêu: “Đi ăn cơm ăn cơm, ta mời khách!”
Bốn người Dạ Nhiễm không thể không nhún nhún vai, Tạp Tạp đã ở một khắc ra khỏi Học Viện Quân Sự biến thành hình người, hai bàn tay nhỏ bé hưng phấn đập một cái ngồi dậy, nhảy lên ngực Khúc thiếu niên, bẹp một ngụm hôn lên khuôn mặt Khúc Thừa Trạch: “Bổn đại gia muốn ăn thịt nướng sắp chết rồi, Khúc béo, ngươi nhất định phải bao no ha!”
Liễu Phi Tiếu cùng Tư Mạt Tiêu hai người bị bộ dáng của tiểu Tạp Tạp làm cho vui vẻ, lúc trước bọn họ thấy chứng kiến Tạp Tạp hóa thành hình người, khi đó liền trợn tròn mắt, linh thú có thể hóa thành hình người, thực lực ít nhất phải là Bát Giai linh thú, thực lực của Bát Giai linh thú có thể tương đương với nhân loại Tiên Thiên cao thủ rồi.
Hơn nữa sau khi tiểu tử Tạp Tạp này hóa thành bé cưng, quả thực đáng yêu, tóc dài màu tím bạc, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo anh tuấn, tiểu sa y màu trắng, nụ cười ngọt ngào vừa nở, sợ là không có người nào không bị nảy sinh sát.
Tập Diệt Nguyệt đã từng nghi vấn qua, lúc Tạp Tạp là cục lông mao tròn vo, bộ lông là màu trắng, hóa thành hình người lại là màu bạc tím rồi?
Đắc chí Tạp Tạp đáng yêu hai tay chống nạnh, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận bĩu môi: “Tóc của bổn đại gia đương nhiên phải là màu sắc xinh đẹp nhất.”
Đến tận bây giờ, về vấn đề màu lông của Tạp Tạp, liền không giải quyết được gì.
“Bổn thiếu gia cái gì cũng thiếu, nhưng không thiếu tiền, quản Tạp Tạp đại gia ngươi được ăn đủ!” Khúc thiếu niên bị cục cưng Tạp Tạp hôn một cái, mặt em bé lập tức đỏ lên, giơ cái cằm hừ hừ nói.
Tạp Tạp trộm cười một tiếng, di chuyển trận địa ngồi trên bờ vai Tư Mạt Tiêu, Tư Mạt Tiêu cảm giác được trọng lượng trên vai, vừa bất đắt dĩ vừa buồn cười: “Tạp Tạp, ngươi vì cái gì không để cho Dạ Nhiễm ôm?”
Cái miệng nhỏ nhắn của Tạp Tạp vểnh lên trợn mắt trừng một cái, nói một câu làm người qua đường cũng phải ngã ngửa: “Bổn đại gia nặng như vậy, đè hư Nhiễm Nhiễm của bổn đại gia thì làm sao bây giờ.”
… Cái kia không sợ sẽ ép hư lão tử sao, Tư Mạt Tiêu âm thầm chảy xuống hai hàng nước mắt.
Tạp Tạp quay tròn tròng mắt chuyển lại chuyển, chợt phát hiện, phong cảnh sau khi đã đi ra khỏi Học Viện Quân Sự, là cỡ nào mỹ hảo nha, đại gia hắn nhìn ai cũng đều thấy thuận mắt rồi.
Liễu Phi Tiếu cười nhạt không nói, hợp tác trong tiểu đội, Liễu Phi Tiếu vĩnh viễn là người lý trí nhất, càng giống như con sói tùy thời điểm sẽ động, tại lúc đối thủ không chú ý, mỉm cười cho một kích trí mạng.
Dạ Nhiễm ngẫu nhiên trò chuyện cùng Quân Mặc Hoàng lúc tiểu đội của nàng rời khỏi, nàng từng nói qua, trong bọn họ người nguy hiểm nhất, tuyệt đối là Liễu Phi Tiếu.
Trong lúc cười cười nói nói, năm người cùng một cục cưng đi tới một khách điếm có chút xa hoa.
“Tiểu nhị, một gian ghế lô, đem toàn bộ chiêu bài đồ ăn trong tiệm các ngươi đem lên một lần.” Khúc Thừa Trạch sau khi đi vào khách điếm, đại gia bước chân vừa đi vừa đối với tiểu nhị đang nghênh đón cất giọng nói.
Tiểu nhị hoan hỷ nghe thấy được giọng điệu này sợ là kẻ có tiền rồi, lập tức mặt mày hớn hở: “Được rồi, khách quan mấy vị đi theo ta, vừa vặn còn có một gian ghế lô cuối cùng.”
Tiểu nhị nghiêng người xoay người mang theo mấy người Khúc Thừa Trạch hướng phía ghế lô trên lầu ba đi đến.
Đúng lúc đó, tiểu nhị bị một đạo thanh âm kiêu ngạo ngăn lại: “Tiểu nhị, một cái ghê lô cuối cùng này bổn tiểu thư muốn.”
Tiểu nhị vốn là đang cười khai mở mặt mày, thời điểm nghe được một tiếng này nhất thời cũng có chút như đám tang, ngẩng đầu ấp a ấp úng nhìn người mới tới: “Mộc tiểu thư, ghế lô xác thực đã bị mấy vị khách nhân này bao rồi …”
“Một trăm lượng bạc, để lại cho chúng ta.” Vị thiếu nữ ăn mặc hoa lệ kia cao ngạo nhìn năm người Khúc Thừa Trạch một cục cưng, xuất ra một bao bạc để trước mặt năm người.
Tập Diệt Nguyệt, Liễu Phi Tiếu cùng Tư Mạt Tiêu ba người nguy hiểm nheo mắt lại, còn chưa bao giờ có người dám ở trước mặt bọn họ ra vẻ phung phí tiền của như vậy, Mộc tiểu thư này, thật sự đã phạm vào kiêng kị của bọn họ.
Thiếu niên Khúc Thừa Trạch tính tình cũng không phải tốt, một trăm lượng bạc? Nàng đi XX đi, tiền tiêu vặt một ngày của hắn cũng ít nhất một ngàn lượng bạc, ở trước mặt Khúc thiếu gia hắn tỏ vẻ là người giàu có? Khúc thiếu niên trực tiếp muốn vung nắm đấm đánh lên rồi.
Dạ Nhiễm đem tay Khúc Thừa Trạch ngăn lại, trên gương mặt tuyệt mỹ chậm rãi hiện ra một tia lạnh lùng vui vẻ, đảo đôi mắt dễ thương, mấy chữ thanh thúy theo trong môi đỏ phát ra: “Thừa Trạch, cầm một ngàn lượng nện vào mặt nàng đi.”
Quần áo đỏ rực, dung nhan tuyệt mỹ, đôi mắt đen nhánh, dáng tươi cười tà mị, ngữ khí cuồng ngạo rầm rĩ, không làm cho một ai trong tửu điếm là không mê muội say đắm.
Thậm chí càng nhiều người bắt đầu nghe ngóng, thiếu nữ tuyệt mỹ như vậy, đến tột cùng là ai? Đại tiểu thư của gia tộc nào?
Tập Diệt Nguyệt cùng vị Mộc tiểu thư kiêu ngạo kia, dung mạo đều là cực kì xuất sắc, lại cùng so sánh với Dạ Nhiễm, cứ thế mà bị đoạt đi hào quang vốn có.
Tập Diệt Nguyệt đã sớm bị Dạ Nhiễm làm cho cảm phục, Dạ Nhiễm càng xuất sắc, nàng càng cảm thấy kiêu ngạo, người xuất sắc như vậy, là bằng hữu của Tập Diệt Nguyệt nàng. Hơn nữa nàng tin tưởng, trong tương lai Dạ Nhiễm tuyệt đối sẽ càng ngày càng xuất sắc, cho đến khi vang vọng cả đại lục.
Mà mặt mũi Mộc tiểu thư đã tràn đầy vẻ ghen ghét, nàng sở dĩ đến bới móc, nguyên nhân chủ yếu là nhìn thấy hồng y thiếu nữ này so với nàng còn đẹp hơn. Hiện tại lại nghe thấy Dạ Nhiễm muốn cầm một ngàn lượng nện lên mặt nàng, vẻ mặt Mộc tiểu thư thoáng một cái liền méo mó.
Chỉ là còn không đợi vị Mộc tiểu thư này phát tiết, Khúc Thừa Trạch từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một ngàn lượng, tà tà cười, liền đập vào khuôn mặt đang vặn vẹo của Mộc tiểu thư, một ngàn lượng bạc từ trên đầu Mộc tiểu thư rơi xuống.
Toàn bộ người trong tửu điếm, đều mở to hai mắt nhìn, vậy mà thật sự dám cầm một ngàn lượng bạc nện Mộc tiểu thư?
“Ngươi dám …” Mộc tiểu thư lập tức khí nộ đến khuôn mặt đỏ bừng, thanh âm run rẩy vừa tức vừa nóng giận.
Dạ Nhiễm nhướn mày nhàn nhạt một tiếng: “Vị Mộc tiểu thư này đã thiếu tiền, chúng ta đầy liền đưa ngươi một ngàn lượng.”