Tà Y Độc Phi

Chương 34




Edit: Bạch Miêu Tử

Beta: Nhã Vy

Cửa lớn vừa mở ra, âm thanh giòn tan của Thanh Mị liền vang từng hồi bên tai mọi người: “Ừm, ta là nên chúc mừng các ngươi nhỉ, hay là nên thương cảm các ngươi đây?”

Dạ Nhiễm khiêu mi, nhảy xuống từ đại thụ, ánh mắt cùng mọi người đặt tại nữ tử yêu mị dưới ánh mặt trời kia.

Đó là trợ lý giáo quan cách đây năm ngày của bọn họ, Thanh Mị.

Thanh Mị dựa lưng vào vách tường, toàn thân dường như không có xương tựa hồ là một mỹ nhân xà yêu, không cười không giận cũng tản ra mị lực nữ tính mãnh liệt, khóe môi kia rõ ràng dáng nét mỉa mai như vậy: “Bọn họ bị loại bỏ, có thể nói các ngươi may mắn.”

Lời nói của Thanh Mị, không ai phản bác.

Bởi vì bọn họ biết rõ, hiện tại những gì đã trải qua, chẳng qua là Học Viện Quân Sự dùng dao mổ trâu đi cắt tiết gà, địa ngục chính thức, còn chưa đến.

“Các ngươi rất có giác ngộ, những người lấy được lệnh bài, hiện tại ra ngoài chạy cự li dài 50km!” Thanh Mị cười lạnh nhìn 50 mặt người trước mắt, nghiêng người chỉ vào đường lớn phía sau lưng, âm thanh lạnh lùng nói.

“Cái gì?!”

Liên tục năm ngày năm đêm, bọn họ cũng không dám nhắm mắt, không dám ngủ, càng không có ăn qua chút gì, hôm nay, tại thời điểm bọn họ sắp đói đến chóng mặt, mệt mỏi đến muốn xỉu cho xong, còn phải chạy 50km?

50 người choáng váng, cũng nổi giận.

“Năm giây nữa ai còn ở trong đó, không chịu chạy ra, lập tức đào thải!” Thanh Mị chớp đôi mắt đẹp lạnh lẽo, trực tiếp hạ tối hậu thư!

Đào thải! Đào thải! Lại là đào thải!

Đối với sức chịu đừng ban đầu của thể năng cùng nhẫn nại bị đã kích mạnh (cái vụ đeo lực khấu chạy 50km đó) lại sống qua năm ngày năm đêm trong kinh hãi chạy trốn, nay lại đối mặt với 50km này, bọn họ không thể bỏ đi, càng không thể từ bỏ!

Chạy! Một người nối tiếp một người chạy ra ngoài.

Tập Diệt Nguyệt được đan dược của Dạ Nhiễm trị liệu xong, nhưng vẫn còn chút nội thương, hôm nay lại chạy 50km nữa, đối với nàng mà nói tuyệt đối rất gian nan, nhưng nàng không từ bỏ, nhìn Dạ Nhiễm mỉm cười gật đầu, chạy ra ngoài.

Khúc Thừa Trạch theo sát Tập Diệt Nguyệt, đề phòng nha đầu này giữa đường té ngã.

Dạ Nhiễm với Tạp Tạp ngồi trên vai, cuối cùng một đường chạy ra ngoài, lúc ngang qua Thanh Mị, Thanh Mị cười nhạt, gật đầu với nàng.

Dạ Nhiễm cũng mỉm cười hồi đáp, không nhanh không chậm đuổi kịp đoàn đội, trên chân lực khấu vẫn còn, cũng không trói buộc được bước chân Dạ Nhiễm nữa rồi.

50km lộ trình sau khi chạy xong, bọn người Dạ Nhiễm vừa mệt vừa đói, tinh thần thể lực lẫn nội lực, đã dạt tới giới hạn chịu đựng rồi.

Đến điểm cuối, không có người nào ngã ngồi dưới dất thở dốc, ngược lại nguyên một đám tinh thần hồi phục đứng tại chỗ, hai mắt mở to nhìn vào một chỗ.

Dạ Nhiễm nhìn theo ánh mắt mọi người, lọt vào tầm mắt chính là một tòa tửu điếm bảy tầng xa hoa, mà cửa chính tửu điếm lúc này là hai hàng mỹ nữ phục vụ a.

“Đi rửa mặt, ăn uống no nê đi” Thân ảnh Thanh Mị chẳng biết lúc nào đứng trước cửa tửu điếm, một câu nói của nàng, lọt vào tai mọi người lúc này chẳng khác nào thiên âm.

Thanh Mị vừa nói nghỉ ngơi, mọi người liền thoát khỏi cái cao ngạo hay rụt rè lúc mới tới, cả bọn vui vẻ hét lớn một tiếng, nhanh chóng hướng tửu điếm mà phóng như bay.

Dạ Nhiễm thở dài một hơi, năm ngày nay, cái bụng của nàng củng Tạp Tạp đã sớm đói meo rồi.

Trong phòng rừng, suối không có cá, cây không có hoa quả gì, tất cả mọi người lấy nước suối làm cơm, ăn cũng như uống…

“Mau mau, thật là đói chết bổn thiếu gia rồi” Khúc thiếu niên tay trái kéo Dạ Nhiễm, tay phải kéo Tập Diệt Nguyệt, hướng phía tửu điếm mà chạy, thiệt là, hai nữ nhân này đến lúc nào rồi mà còn rụt rè nữa.

Có trời mới biết Dạ Nhiễm cùng Tập Diệt Nguyệt, kia không phải là rụt rè, chẳng lẽ khúc thiếu niên không nhìn thấy cái cửa tửu điếm kia đã lắm người chen chúc chồng chất lên nhau sao?

Trong tửu điếm vì mọi người mà an bài vô cùng xa hoa, phòng ở xa hoa, món ăn cũng xa hoa, tất cả đều thật sự cảm thấy từ địa ngục mà bò tới thiên đường rồi.

Một ngày một đêm, tại tửu điếm xa hoa ấy ăn ngủ thoải mái một đêm, vừa sáng sớm, một hồi pháo rung trời vang lên, đem mọi người đang say giấc nồng từ trên giường té xuống dưới nền.

Dạ Nhiễm ôm chăn, ngồi dưới dất, ngáp một cái, nửa híp mắt: “Tạp Tạp, đây là chuyện gì vậy?”

Tạp Tạp trong ngực Nhiễm Nhiễm, ục ục thì thầm: “Trợ lí giáo quan rắn rết lệnh rời giường.”

Tạp Tạp giọng điệu cứng rắn vừa dứt, âm thanh mị hoặc lại băng lãnh của Thanh Mị trực tiếp rơi vào tai mọi người: “Từ giờ trở đi, mười giây đồng hồ không có mặt ở cửa lớn tập hợp,liền đào thải!”

Dạ Nhiễm dùng một giây bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, ba giây sửa sang quần áo, năm giây rửa mặt, một giây cuối cùng nhảy từ cửa số xuống sân.

Thời gian vừa đến, thân ảnh Dạ Nhiễm đúng giờ xuất hiện trong đội ngũ.

Tạp Tạp còn đang mơ mơ màng màng, dạo đầu xem xét,bụm lấy miệng nhỏ thiếu chút cười ra tiếng.

Nhìn xem, những người chung quanh này, không có mấy người tươm tất, lại nhìn Nhiễm Nhiễm của nó một thân nhẹ nhàng khoan khoái, chậc chậc, không khỏi cảm thán, quả nhiên vẫn là Nhiễm Nhiễm của nó giỏi nhất.

Khúc Thừa Trạch quần áo trên người dây lưng còn chưa kịp buộc, mà Tập Diệt Nguyệt thì một đầu tóc rối ngáp dài, tóm lại 50 người ở đây toàn bộ đều xuất hiện đúng mười giây, nhưng mà…..

“Nhìn bộ dạng của các ngươi đi! Còn thể thống gì nữa?” Thanh Mị cùng bọn họ ở cùng một tuần lễ, lần đầu tiên dung nhan nổi lên vẻ lạnh lùng, mỉa mai mị hoặc bình thường nay không thấy, chỉ là có chút thất vọng.

Mọi người cúi xuống nhìn chính mình, lại nhìn nhìn đồng bạn bên cạnh, nguyên một đám rủ mặt xuống.

Năm trong mười người, có mấy ai là từ nhỏ không được huấn luyện lễ nghi cơ bản? Mà hôm nay, nguyên một đám quần áo không chỉnh tề, nếu không nhờ Thanh Mị nói, bọn họ có lẽ còn không có cảm giác chính mình dung nhan cùng bộ dạng thấy ghê đến mức này. Trong phòng rừng nhiệt đới suốt năm ngày năm đêm, thời thời khắc khắc bọn họ đều trong tâm trạng khẩn trương, không có đồ ăn lại không dám ngủ, hơn nữa đồ ăn lại là thực vật, muốn sống sót chỉ có thể không ngừng trốn tránh.

Trốn trong bụi cây, bụi cỏ thậm chí có chỗ thật bẩn thật khó chịu, hết thảy lễ nghi, hết thảy phong độ, so với tánh mạng đương nhiên đều là thứ nhỏ bé, có thể vứt đi.

“Mười giây đồng hồ sửa sang lại mình.” Thanh Mị mắt lạnh nhìn mọi người, cảm thấy lại có vui vẻ, những thiếu gia tiểu thư này, chính bọn họ cũng không phát hiện ra, những tính khí cao ngạo kia dần dần mờ nhạt đi.

Nhìn 50 học viên đã sửa sang tốt bộ dạng từng người, Thanh Mị giương giọng nói: “Từ hôm nay trở đi, địa ngục thuộc vời các ngươi, mới chính thức bắt đầu.”

“Hiện tại, đi theo ta!” Thanh Mị vung tay ên, quay người hướng bên trái phía trước nhanh chóng đi.

Mọi người theo sát sau Thanh Mị, đi vào một lối nhỏ trong rừng, giữa đường đi yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng hít thở.

Không biết rẽ vào bao nhiêu cái ngoặt, tránh bao nhiêu cái cơ quan, qua mấy cái ám đạo, Thanh Mị rốt cục cũng ngừng lại.

Dạ Nhiễm dừng bước, ngẩng đầu, nhìn cảnh tượng đập vào mắt, một cỗ nhiệt huyết phóng khoáng tự nhiên sinh ra!

Học Viện Quân Sự!

Bốn chữ to uy vũ dựng đứng trên không trung, trái phải tám cột Thông Thiên chi trụ, uy nghiêm đứng sừng sững! Một đại môn đơn giản như thế, lại đơn giản đốt lên trong tâm đám người Dạ Nhiễm một cỗ nhiệt huyết!

Dạ Nhiễm chăm chú nhìn thật lâu bốn chữ trong không trung ấy, cỗ phóng khoáng cùng nhiệt huyết này, đúng là bị bốn chữ này kích thích.

Tại bên trong bốn chữ này, bọn họ có thể phảng phất thấy Nhân Ma chi thiến thảm liệt, chiến trường hào khí anh hùng, nhuộm máu tươi tàn nhẫn giết chóc, hai tộc bất động đái thiên!

(*bất động đái thiên: không đội trời chung, một mối thâm thù)

Chẳng biết lúc nào, bên cạnh Thanh Mị có một vị thanh niên có phần anh tuấn hiên ngang, nhìn mọi người liếc mắt, cười nhạt nói: “Từ hôm nay trở đi, các người, chính là chim non mới nở của Học Viện Quân Sự!”