Tà Y Độc Phi

Chương 166




La Lỵ nghe được lời nói của Dạ Nhiễm, cắn răng, hung hăng gật đầu một cái, tiếp nhận thích khách chi kiếm trên tay Dạ Nhiễm, nàng nhất định sẽ trở thành thích khách ưu tú nhất

Vòng quanh tại phố đổi đồ này một phen, không có phát hiện đồ vật bọn họ cảm thấy hứng thú nữa, mấy người liền đi ra phố đổi đồ.

Ngay lúc này, nữ tử lúc trước lên tiếng nhắc nhở bọn họ, đi tới bên người mấy người Dạ Nhiễm, dịu dàng cười cười với Dạ Nhiễm “Vị cô nương này có thể đi theo ta một chuyến, chủ tử của tiểu nữ muốn gặp cô nương một lần.”

Dạ Nhiễm nhíu mày, nhìn ánh mắt của cô gái vài giây, chợt quay người nói với năm người Liễu Phi Tiếu: “Đến khách sạn buổi tối hôm qua chờ ta.”

Năm người Liễu Phi Tiếu nhíu mày mang theo chút lo lắng nhìn Dạ Nhiễm, nhưng lại không có mở miệng nghi vấn lời nói của Dạ Nhiễm, sẽ lo lắng nhưng đáy lòng có tin tưởng tuyệt đối với Dạ Nhiễm, nhìn Dạ Nhiễm gật đầu năm người mới liếc nhau, quay người rời khỏi.

Dạ Nhiễm đi theo nữ tử một đường hướng phía trước, trong đầu thì nhanh chóng suy nghĩ, trực giác nói cho nàng biết, vị chủ tử theo lời nói của nữ tử, thiếu nữ lúc trước bên trên phòng đấu giá cùng với chủ tử trong miệng thiếu nữ kia là một.

Về phần ở đâu ra trực giác và khẳng định, Dạ Nhiễm cũng không rõ.

Nữ tử cảm giác được cảm xúc Dạ Nhiễm, có chút nghi hoặc quay đầu lại nhìn Dạ Nhiễm: “Ngươi không ngạc nhiên và sợ hãi sao? Dù sao trong mắt thực lực của ngươi ta không đáng giá nhắc tới.”

Dạ Nhiễm cười khẽ một tiếng cũng không nói nhiều lời, một giây sau bóng người đã xuất hiện ở bên người nữ tử, lúc nữ tử còn chưa hoàn hồn ngón tay đã giữ cổ họng của nàng, chỉ cần nhẹ nhàng khẽ động người này nữ tử có thể lập tức hương tiêu ngọc vẫn.

Trên mặt Dạ Nhiễm tươi cười như hoa, hai con mắt nhẹ nháy: “Bổn cô nương cũng không phải người thương hương tiếc ngọc.”

Nữ tử cười nhạt một tiếng, giống như hoàn toàn không có để ý thiếu nữ trước mắt đã giữ tánh mạng của mình trong tay, ngữ khí của nữ tử khẳng định mà tự tin “Ngươi sẽ không giết ta.”

Dạ Nhiễm nhẹ câu khóe môi, buông tay: “Còn không dẫn đường?”

Đích thật Dạ Nhiễm sẽ không giết nữ nừ, này không có sát tâm với nàng, huống hồ đối với chủ tử trong miệng nàng lại hiếu kỳ.

Nữ tử dịu dàng cười cười, quay người dẫn đường nhưng vừa quay sang, nguyên bản đôi má hồng nhuận phơn phớt đã trắng nhợt nhạt như tờ giấy, mồ hôi lạnh sau lưng nhỏ giọt, quá mạnh mẽ, thậm chí thực lực thất giai mộng cấp võ giả của nàng cũng không nhìn rõ ràng động tác Dạ Nhiễm, thậm chí lúc nàng chế trụ cổ họng của mình đều hậu tri hậu giác mới phát hiện.

Thực lực vị thiếu nữ này nhìn như tam giai mộng cấp võ giả, đến rốt cuộc thực lực như thế nào, nữ tử càng nghĩ sợ hãi ở đáy mắt càng nhiều, quả nhiên không thể nàỏ khinh thường đại lục bị phong ấn này

Ngay lúc trong nội tâm nữ tử sợ hãi, nàng ta lại nghe được trong miệng Dạ Nhiễm nhàn nhạt nhả ra một câu khiến cho nàng ta càng thêm sợ hãi.

“Chủ tử của các ngươi, là Huyền Ngũ Tông Chi Nhân?” Dạ Nhiễm nhìn bóng lưng nữ từ bỗng dưng cứng đờ, mỉm cười xem như khẳng định nghi vấn của mình.

“Cô nương gặp chủ tử nhà ta, sao không tự mình hỏi hắn?” Nữ tử không quay đầu lại, miễn cưỡng cười cười, nhưng giọng nói lại có chút run rẩy.

Một đường đi qua từng đạo cửa ngầm, đi vào trong một gian trang trí xa hoa, sau rèm cửa màn trướng mơ hồ có thể thấy được một thiếu niên lười biếng nằm cùng bốn nữ tử xinh đẹp, trong tai truyền đến chính là tiếng năm người nhẹ nhàng linh hoạt cười cười nói nói.

Lúc này nữ tử dẫn Dạ Nhiễm tới cũng đã rời khỏi gian phòng, không thông báo hộ Dạ Nhiễm cũng không chào hỏi Dạ Nhiễm.

Dạ Nhiễm nheo nửa mắt lại, mỉm cười, khóe môi nhếch lên một đường cong, đi đến một cái ghế ngồi xuống, tay phải nắm tay chống đỡ lấy cái cằm, mặt mày lóe ra vài phần vui vẻ lại không đạt đáy mắt, chỉ là đặt ánh mắt ở trên người thiếu niên sau rèm.

Mấy phút sau, sau rèm cửa màn trướng truyền đến một giọng nói lười biếng thanh thúy: “Trúc nhi, khách nhân đã đến sao không gọi bản thiếu gia.”

Tiếp theo giọng nói Trúc nhi xinh đẹp vang lên: “Trúc nhi chỉ sợ quấy rầy nhã hứng của chủ tử, là Trúc nhi sai.”

Ngay sau đó, hai cái tay trắng một trái một phải mở rèn cửa màn trướng ra, thiếu niên lười biếng và bốn vị thiếu nữ sau màn liền hiện ra ở trước mắt Dạ Nhiễm.

Cho dù Dạ Nhiễm đã nhìn quen tuấn nam mỹ nữ nhưng lúc này cũng không khỏi khinh diễm hiện lên tầm mắt.

Thiếu niên nửa ngồi nửa nằm, con mắt thanh tịnh lười biếng nửa đóng lại, khuôn mặt không phân biệt nam nữ tuấn mĩ trắng nõn, so với bờ môi mỏng của nam tử càng phấn nộn thêm vài phần, lười biếng lại tuấn tú thấu đáo, tuyệt mỹ lại trắng nõn đáng yêu.

Lười biếng, tà tứ, thanh tịnh, đáng yêu, rõ ràng là mấy từ ngữ mâu thuẫn lại hiện ra ở trên người thiếu niên là đương nhiên.

Đương nhiên, hắn là một người như vậy.

“Lan nhi, châm trà giúp khách nhân.” Thiếu niên mỉm cười, mở con mắt màu đen lóe ra vài phần giảo hoạt làm động lòng người.

Dạ Nhiễm khoát tay áo, lắc đầu cười cười với thiếu nữ thanh lệ đang chào đón kia: “Cám ơn, chỉ có điều ta không khát.”

Thanh lệ thiếu nữ cũng không nhiều lời, chỉ cười cười đứng ở sau lưng Dạ Nhiễm, tùy thời chờ Dạ Nhiễm phân phó.

“Huyền Ngũ Tông?” Dạ Nhiễm nhìn thiếu niên kia, nheo nửa mắt lại, lạnh nhạt mở miệng.

Thiếu niên nghe vậy khanh khách nở nụ cười: “Khanh khách, so bản thiếu gia tưởng tượng tin tức của ngươi còn muốn lớn hơn, hoặc là…”

Thiếu niên vuốt ve cằm của mình, chớp chớp đôi mắt đen, loé lên sự giảo hoạt: “Là Quân Mặc Hoàng nói cho ngươi?”

“Đã đoán đúng, chỉ có điều…” Dạ Nhiễm nằm về phía sau, tay phải khoác lên ghế dựa, thi thoảng gõ một vài cái: “Không có thưởng.”

“Ha ha ha, Dạ Nhiễm, ngươi quả nhiên thiếu khẩu vị.” Hai tay của thiếu niên vung về phía sau, miễn cưỡng ngáp một cái đứng lên đi về phá Dạ Nhiễm.

Người thiếu niên cao cũng không cao, bộ dáng mười bảy mười tám tuổi, thoạt nhìn chỉ cao một mét bảy năm, một bộ áo trắng tôn lên dáng người thiếu niên thon dài hoàn mỹ, thiếu niên đi từng bước một ngồi xuống đối diện Dạ Nhiễm, một đôi trắng nõn tinh thấu ngón tay khinh động, không có nhìn ra hắn động tay như thế nàobcũng đã rót hai chén trà cho đầy, trong đó một ly đặt ở trước mặtbDạ Nhiễm: “Đến địa bàn của bản thiếu gia, cũng không thể đến chén trà cũng không uống.”

“Có chuyện gì cứ việc nói thẳng.” Dạ Nhiễm uống xong một chén trà, có chút nhíu mày.

Thiếu niên cười cười hì hì, nghiêng đầu, khóe môi hiển hiện một độ cong mĩ lệ “Nếu như ta nói bản thiếu gia ta vừa ý ngươi rồi?”

Dạ Nhiễm nhìn thoáng qua bốn thiếu nữ xinh đẹp, nhưng cười không nói.

Đáy mắt thiếu niên hiện lên một vòng tinh quang, phất phất tay với bốn vị nữ tử Mai Lan Trúc Cúc xinh đẹp, bốn người cười cười quay người rời khỏi phòng.

Dạ Nhiễm cầm lấy một ly trà, đứng lên đi đến bên cửa sổ, mới quay đầu khẽ cười với thiếu niên kia: “Đã là thân nữ tử, lại giả trang nam nhi, là vì sao?”

Tay thiếu niên lười biếng mạnh mẽ siết chặt chén trà, chớp mắt một cái đồng tử co rút lại, giương mắt, một vòng nguy hiểm hiện lên: “Bản thiếu gia cũng không biết ngươi nói gì.”

Nhưng Dạ Nhiễm lại cười, quay người nghiêng tựa bên cửa sổ: “Không rõ cũng tốt.”

“Ngươi quá thông minh, Dạ Nhiễm.” Thiếu niên đặt chén trà trong tay xuống, đáy mắt sớm đã không lười biếng như lúc mới gặp, chỉ lóe ra nồng đậm tàn khốc.

Nếu người thông minh không phải hiểu được thu liễm, thường thường toàn bộ đều bị chết rất thảm.

“Nói ra ý đồ của ngươi.” Dạ Nhiễm đứng thẳng thân thể đi đến ngồi xuống đối diện thiếu niên, nàng không thích nói vòng vo có chuyện cứ việc nói thẳng.

“Hợp tác, ta muốn hợp tác với ngươi.” Thần sắc ánh mắt thiếu niên nhìn chằm chằm vào Dạ Nhiễm, không có giảo hoạt không có tàn khốc mà có rất nhiều cái gì đó mà chính Dạ Nhiễm và thiếu niên đều không thể nói rõ ràng.

“Hợp tác làm gì?” Dạ Nhiễm khiêu khích nhìn về phía thiếu niên.

“Huyền Cửu Nguyệt, tên của ta. Huyền Năm Tông đệ tử đời 3700, con thứ ba của tông chủ.” Giọng nói của thiếu niên mang theo một chút không thể phân biệt nam nữ.

Mặc dù Dạ Nhiễm không biết thiếu niên dùng thủ pháp gì để che dấu đặc thù nữ tử, cải biến tiếng nói nữ tử, nếu không nhờ trực giác và thăm dò, cho dù là Dạ Nhiễm cũng không nhận ra được anh khí lộ ra là của thiếu niên tuyệt mỹ lười biếng mà đây là một thiếu nữ.

Nghe được thân phận thiếu niên, không, là thân phận thiếu nữ, Dạ Nhiễm cũng không ngoài ý muốn.

“Lúc đi tới đại lục bị phong ấn lưu đày này, ta phải tìm một người để hợp tác, mà ngươi cho dù là thân phận hay là tính tình, thủ đoạn đều hợp tâm ý của ta.”

“Ta giúp ngươi đánh vỡ phong ấn, ngươi giúp ta…” biểu lộ của thiếu niên lập tức trở nên âm tàn: “Lật đổ Huyền Ngũ Tông!”

Dạ Nhiễm nghe vậy, bất động thanh sắc ngồi trên mặt ghế, không có một chút giật mình, chỉ nhàn nhạt nhìn thiếu niên, cũng không nói chuyện.

“Mười bảy năm, mười bảy năm qua ta không thể khôi phục thân phận nữ nhi, mười bảy năm qua biết rõ tung tích của mẫu thân, cuối cùng không thể tìm kiếm, mười bảy năm, đã đủ rồi, Dạ Nhiễm, ta đã đủ rồi.”

Sau khi nói xong thiếu niên nhắm mắt lại, che lại một thân đầy khí tức cuồng bạo, thu lại ngoan lệ thống khổ trong mắt, nữ giả nam trang, như thế nào là nàng muốn…

“Ngươi muốn giết tất cả mọi người của Huyền Ngũ Tông.” Dạ Nhiễm đứng lên, lẳng lặng nhìn thiếu niên áo trắng, lạnh nhạt nói ra điều mà nội tâm thiếu niên ẩn núp không biết bao nhiêu năm.

“Ừ, chỉ cần Huyền Cửu Nguyệt ta bất tử, ta nhất định sẽ giết tất cả mọi người!” Thiếu niên mở mắt, đẹp và tĩnh mịch trong mắt hiện lên hàn quang lạnh như băng, vạch phá bầu trời, thẳng kích ngôi sao!

“Chúc ngươi thành công.” Dạ Nhiễm mỉm cười, đi đổi chén trà thành chén rượu, đổ một ly xuống đất.

Sắc mặt Huyền Cửu Nguyệt phức tạp nhìn Dạ Nhiễm, sau nửa ngày mới lắc đầu: “Ta cần trợ giúp của ngươi.”

“Ta chỉ là một tam giai mộng cấp võ giả mà thôi.” Dạ Nhiễm đặt chén rượu xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm Huyền Cửu Nguyệt, vì sao nàng cố chấp như vậy, hai người cũng không phải người quen?

“Không, chỉ có ngươi mới có thể trợ giúp ta.” Huyền Cửu Nguyệt kiên định nhìn Dạ Nhiễm, dưới ánh mắt này thần sắc Dạ Nhiễm thoáng hoảng hốt, mới nói ra ý đồ chính “Không phải ngươi là kẻ có được hai con mắt yêu dị sao? Ta đi tới nơi bị phong ấn lưu đày này là vì ngươi.”

Ánh mắt Dạ Nhiễm dần dần lạnh xuống, hai con mắt yêu dị, quả nhiên lại là ánh mắt của nàng.

Nhưng, không phải Vũ Thánh trưởng lão nói có lẽ chỉ có Dạ gia mới biết được bí mật của hai con mắt yêu dị sao? Mà trước mắt rõ ràng Huyền Cửu Nguyệt đã biết rõ một ít gì đó.

“Nếu như ta cự tuyệt?” Một Đại tông phái truyền thừa hơn ba nghìn đời, nói lật đổ liền lật đổ, nói chém liền chém làm như rau cải trắng? Trong nội tâm Dạ Nhiễm có chút bực bội không chịu nổi, Dạ Nhiễm ưa thích nắm giữ hết thảy sự vật đều ở trên tay, Dạ Nhiễm cảm giác không phải? Bởi vì một đôi con mắt yêu dị này, Vũ Thánh trưởng lão nói một ít lời nói không hiểu, trước mắt Huyền Cửu Nguyệt lại nói về hai con mắt yêu dị này, làm cho nàng không có cách nào nắm giữ.

Nàng không biết còn có bao nhiêu người biết rõ bí mật này, còn có bao nhiêu người mong muốn đôi mắt của nàng.

“Bí mật về ánh mắt ngươi cũng không có bao nhiêu người biết rõ, cứ yên tâm đi.” Huyền Cửu Nguyệt giống như đã khôi phục thần thái bình thường, lười biếng ngồi trên mặt ghế, nửa quan sát nói với Dạ Nhiễm.

Dạ Nhiễm không có nhìn Huyền Cửu Nguyệt, đối với nàng không cách nào để không để ý, không có bao nhiêu người là bao nhiêu người?

“Huyền Cửu Nguyệt, đừng nói vòng vo.” Dạ Nhiễm bực bội giơ mắt nhìn Huyền Cửu Nguyệt, hiện tại tâm tình nàng thật sự không tốt, quá nhiều việc thoát ly khống chế, quá nhiều thứ không biết lại xảy ra từng chút một

Dạ Nhiễm cảm thấy giống như có một lưới lớn đầy trời vây quanh nàng từng chút một nàng, bao vây thẳng đến khi nàng trốn không thoát ra, thậm chí… không muốn trốn.

“Bí mật về ánh mắt ngươi có lẽ chắc hẳn chính ngươĩ cũng rõ ràng, trong toàn bộ tam tộc ban thú nhân là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, nhưng lại không có người nào không muốn khống chế một cổ thế lực này, mà có thể khống chế bọn họ chỉ có kẻ có được hai con mắt yêu dị, có lẽ điểm nàỹ chính ngươi cũng nghiệm chứng qua. Dạ Nhiễm, thế lực ban thú nhân toàn bộ Thương Minh đại lục ngươi hoàn toàn không cách nào tưởng tượng, nếu đem cổ thế lực này nắm giữ ở trong tay, nghiêng trời lệch đất, xưng vương xưng bá, ở trong tầm tay!”

Ánh mắt Huyền Cửu Nguyệt sáng quắc nhìn Dạ Nhiễm, loại ánh mắt này đã bao hàm quá nhiều kỳ vọng và chờ mong, chỗ sâu nhất của con mắt là bướng bỉnh và điên cuồng, thậm chí mang theo uy hiếp.

Nhưng Dạ Nhiễm lại không cam chịu, nàng chán ghét người khác uy hiếp nàng.

“Huyền Cửu Nguyệt, lúc này ta nói, tương lai là Vương là khấu, đều do Dạ Nhiễm ta đi từng bước một, cổ thế lực này ta nắm giữ hay không nắm giữ, không có người có thể làm chủ. Đừng mưu toan uy hiếp ta, đến lúc đó cá chết lưới rách ai cũng không sống khá giả.” Dạ Nhiễm hất ống tay áo, ánh mắt lạnh như băng nhìn Huyền Cửu Nguyệt, nàng có cừu oán cừu hận không có nghĩa là Dạ Nhiễm phải trợ giúp nàng trêu chọc phải một địch nhân như vậy

Dù sao, Huyền Cửu Nguyệt và Dạ Nhiễm chỉ là người xa lạ mà thôi.

Huyền Cửu Nguyệt nghe Dạ Nhiễm nói, không có tức giận nhưng lại phá lên cười, con mắt màu đen linh động lóe ra giảo hoạt và thanh tịnh, như là lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên lười biếng: “Dạ Nhiễm, ngươi quả nhiên là người đúng khẩu vị của ta, ta thật sự có cầm bí mật này uy hiếp ngươi, nhưng ngươi không biết Huyền Cửu Nguyệt ta có thể hèn hạ nhưng tuyệt đối không hạ lưu, hơn nữa bí mật như vậy, không phải càng ít người biết rõ càng tốt phải không nào? Ta sẽ không làm bất cứ việc gì nguy hiểm đến chuyện của mình.”

Dạ Nhiễm nguy hiểm nheo mắt lại nhìn về phía Huyền Cửu Nguyệt, nội tâm người thiếu nữ này quá mức âm trầm phức tạp, coi như thái độ đã sáng tỏ cũng không lộ ra chút thẳng thắn nào. Lúc này hai người giống như bạn không phải địch, nhưng hai người Dạ Nhiễm đều rõ ràng, một khi hai người xảy ra bất đồng sợ rằng chỉ có vô tình trở mặt.

Đối với việc không thể nắm lấy tâm tư Huyền Cửu Nguyệt, Dạ Nhiễm không có bất kỳ ýnghĩ hợp tác, chỉ có điều lúc này không nói chuyện quả thực giống cách nghĩ ngây thơ ngây thơ

Nàng đã biết Huyền Cửu Nguyệt vẫn dấu kín bí mật, mà đồng dạng Huyền Cửu Nguyệt biết được bí mật của nàng, hai người đều quyết không thể truyền bí mật đi, ít nhất hiện tại thời điểm này là tuyệt đối không thể.

Hoặc là giết chết một người vĩnh viễn diệt khẩu.

Hoặc là buộc cùng một chỗ làm châu chấu cùng thuyền.

Dạ Nhiễm và Huyền Cửu Nguyệt đối mặt như thế nhưng trong nội tâm đều có tính toán của mình.

“Dạ Nhiễm, ngươi cảm thấy tâm tư bản thiếu gia thâm trầm, mà ngươi thấy ngươi không phải sao? Ngươi hợp tác cùng bản thiếu gia đương nhiên nhất định mạo hiểm, bản thiếu gia hợp tác cùng ngươi không phải như vậy sao?” Huyền Cửu Nguyệt thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng thản nhiên nói.

Ngược lại Dạ Nhiễm lại dương môi nở nụ cười, đứng lên, đi từng bước một đến bên người Huyền Cửu Nguyệt, cúi hạ thân nhìn Huyền Cửu Nguyệt, đáy mắt lóe ra băng hàn vui vẻ: “Huyền Cửu Nguyệt, chỉ bằng ngươi biết được một bí mật của ta, muốn bổn cô nương là địch một như thế lực khổng lồ như vậy, ngươi cảm thấy ta ngốc sao?”

Huyền Cửu Nguyệt lắc đầu, nhìn thẳng con mắt màu đen gần trong gang tấc, thanh tịnh và đơn thuần che dấu con mắt màu đen chứa ngọn nguồn điên cuồng hắc ám: “Không, chỉ cần ngươi giúp ta lật đổ Huyền Ngũ Tông, ta toàn quyền giao cho ngươi sở hữu tất cả thế lực Huyền Năm Tông. Là toàn bộ thế lực.”

“Không có thực lực không thể nói dã tâm, thiếu nữ ngươi quá ngây thơ rồi!” Dạ Nhiễm khinh thường giương lên khóe môi, một con kiến nhỏ yếu cũng mưu toan nuốt vào một con voi lớn.

“Không, chỉ cần ngươi đáp ứng giúp ta sau khi đã nắm giữ bán thú nhân, ta có trăm phần trăm nắm chắc đưa Huyền Ngũ Tông cho người cầm quyền, toàn bộ giết sạch!” Lúc này bên trong con mắt của Huyền Cửu Nguyệt hiển thị rõ điên cuồng và âm tàn, Dạ Nhiễm biết rõ Huyền Cửu Nguyệt chỉ muốn nói cho Dạ Nhiễm nàng biết rõ Huyền Cửu Nguyệt không phải một thiếu niên như bên ngoài.

“Hiện tại nói mấy cái này ngươi không thấy quá sớm sao?” Dạ Nhiễm ngồi thẳng lên, con mắt màu đen lạnh nhạt nhìn Huyền Cửu Nguyệt, người thiếu nữ này là một tên điên! Một tên điên vì báo thù mà cái gì cũng không để ý, cùng người như vậy hợp tác, muốn gánh vác mạo hiểm, Dạ Nhiễm rất rõ ràng.

“Không còn sớm, Tu La chi tháp mở ra gần ngay trước mắt, ta muốn cho tất cả hậu bối Huyền Năm Tông có đến mà không có về!” Huyền Cửu Nguyệt lộ ra dáng tươi cười lười biếng, tay nắm ghế dựa trong nháy mắt cũng hóa thành mảnh vỡ.

Dạ Nhiễm nhíu mày nhìn Huyền Cửu Nguyệt, trong nội tâm hiện ra không biết là bi thương buồn bã hay là đồng tình, là vì thiếu nữ này bi ai, hay là đồng tình vì Huyền Ngũ Tông kia.

Thật không biết rốt cuộc Huyền Ngũ Tông đã làm gì mà lại để cho thiếu nữ vốn nên được hưởng hết yêu thương hoa quý biến thành bộ dáng như thế.

“Nói thật, một chút ta cũng không muốn hợp tác cùng ngươi.” Dạ Nhiễm nheo mắt lại, thanh âm mang theo lạnh như băng.

“Nhưng hiện tại chúng ta chỉ có thể hợp tác, không phải sao?” Huyền Cửu Nguyệt trở lại dùng dáng điệu tươi cười, con mắt màu đen đơn thuần thanh tịnh nhìn không ra bất kỳ sự điên cuồng và bướng bỉnh lúc trước.

“Huyền Cửu Nguyệt, ta chán ghét phản bội.” Dạ Nhiễm xoay người đưa lưng về phía Huyền Cửu Nguyệt, hai tay để sau lưng thản nhiên nói.

“Bản thiếu gia cũng chán ghét phản bội, huống hồ ta rất ưa thích đối tượng hợp tác như ngươi” Huyền Cửu Nguyệt nói như thế, nhưng ở sâu trong nội tâm đã gần như điên cuồng cười phá lên, hắc ám điên cuồng bóp méo con mắt thanh tịnh, Huyền Ngũ Tông ta sẽ nhìn ngày tận thế thuộc về các ngươi đang từng bước một đến.

Nàng Huyền Cửu Nguyệt sẽ để cho tất cả mọi người vì việc ba năm trước đây mà trả một giá máu lớn, trả một cái giá huỷ diệt lớn.

“Việc Tu La chi tháp chính ngươi xử lý, ta sẽ không ra tay.” Con mắt Dạ Nhiễm khôi phục nhìn Huyền Cửu Nguyệt, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấu rồi lại nhìn không thấu một thiếu nữ.

“Không cần ngươi ra tay, bây giờ ngươi chống lại Huyền Ngũ Tông quả thực là tự tìm đường chết.” Huyền Cửu Nguyệt cười cười với Dạ Nhiễm, dáng tươi cười thanh tịnh giảo hoạt, nói ra lời nói nầy mặc dù khó nghe nhưng cũng là lời nói thật.

Mắt Dạ Nhiễm liếc Huyền Cửu Nguyệt: “Nếu không có chuyện gì khác để nói, bổn cô nương đi trước một bước, Huyền Cửu Nguyệt, ta rất chờ mong ngươi có thể mang đồ đạc cho ta.”Truyện được dịc.h trực tiếp tại. iREAD..Huyền Cửu Nguyệt nở nụ cười, đưa tay ngăn Dạ Nhiễm lại, hô một tiếng ra cửa bên ngoài: “Trúc nhi, lấy đồ đạc mang vào.”

Thiếu nữ thanh lệ đẩy cửa vào, cầm trong tay một phần tư liệu, cung kính đưa cho Dạ Nhiễm.

Dạ Nhiễm tiếp nhận tư liệu trong tay, triển khai nhìn lướt qua mang theo chút ít kinh ngạc nhìn về phía Huyền Cửu Nguyệt.

Huyền Cửu Nguyệt nhướng mày cười cười, nghịch ngợm mà giảo hoạt: “Đây chính là lễ gặp mặt bản thiếu gia đưa cho ngươi, không cần cảm tạ bản thiếu gia.”

“Cám ơn.” Dạ Nhiễm thu tư liệu về, lộ ra một vòng tà mị bộ dáng tươi cười với Huyền Cửu Nguyệt.

Dạ Nhiễm theo nữ tử mang nàng đến trước kia đi ra khỏi cái nơi rắc rối phức tạp tràn đầy cơ quan ám đạo khí.

Trong phòng Huyền Cửu Nguyệt nhìn chằm chằm vào bóng lưng Dạ Nhiễm rời đi, con mắt thanh tịnh hiện lên một chút phức tạp, nàng đã đem toàn thân quý giá đặt toàn bộ ở trên người Dạ Nhiễm, nàng không thể thua cũng thua không nổi.

“Chủ tử, nàng cứ như vậy đã biết bí mật chủ tử, thật sự không sao chứ?” Mai Lan Trúc Cúc đứng bên người Huyền Cửu Nguyệt, nhìn về phía Huyền Cửu Nguyệt, ánh mắt mang theo lo lắng và sự tín nhiệm với Dạ Nhiễm.

Sau một hồi Huyền Cửu Nguyệt sợ run, mới quay người cười cười với bốn thiếu nữ Mai Lan Trúc Cúc: “Ta không thể nói tín nhiệm nàng nhưng đối tượng hợp tác chỉ có nàng, ta cũng chỉ có thể tín nhiệm nàng. Hơn nữa, nàng vừa từ chỗ bản thiếu gia lấy đi bao nhiêu tin tức rồi hả?”

Mai Lan Trúc Cúc cười nhưng không nói, đúng vậy đối với việc của chủ tử không có người nào hiểu rõ hơn các nàng, chủ tử của các nàng chưa bao giờ là một người chịu thiệt thòi.

Dạ Nhiễm rời khỏi nơi này, đi trên đường đến khách sạn trước kia, lông mày thủy chung cau lại, nửa thật nửa giả có thực sự giả, lời nói của Huyền Cửu Nguyệt Dạ Nhiễm nàng sẽ tin lại cũng sẽ không tin hoàn toàn, Huyền Cửu Nguyệt một thiếu nữ như vậy cũngkhông thể nào không để đường rút lui vì mình.

Mà thôi mà thôi, Dạ Nhiễm lắc lắc đầu cười khổ một cái, nàng đi dạo phố đổi đồ cũng có thể dẫn đến một thân phiền toái.

Chỉ có điều…

Dạ Nhiễm nhìn một cuốn tư liệu trong nhẫn trữ vật kia, ngược lại ánh mắt lại hơi sáng thêm vài phần, bên trong viết chính là tư liệu cụ thể bảy người Vô Mệnh dong binh đoàn còn có địa điểm mấy bọn họ ẩn thân, thậm chí bên trên một tơ ̀ cuối cùng ghi tư liệu về vị cao thủ thần bí của Vô Mệnh dong binh đoàn, cho dù chỉ có rải rác vài nét bút, lại đủ để cho Dạ Nhiễm tinh tường nhận ra thân phận và thực lực người nọ.

Đã có cái này, độ khó nhiệm vụ lần này ít nhất giảm bớt một nửa.

Dạ Nhiễm sẽ không hoài nghi phần này tư liệu thiệt giả, mặc dù nói Huyền Cửu Nguyệt đưa cho thật thật giả giả khó có thể phân biệt rõ ràng, nhưng Huyền Cửu Nguyệt muốn hợp tác sẽ tuyệt đối không giở trò.

Khéo môi Dạ Nhiễm không khỏi giơ lên một đường cong, có đôi khi Huyền Cửu Nguyệt vô cùng tự đại, có thể đó không phải là một chuyện tốt gì.

Dạ Nhiễm và Huyền Cửu Nguyệt, hai người giống nhau đều có được địa phương lẫn nhau, có đôi khi Huyền Cửu Nguyệt tự cho là thông minh, trong lúc Dạ Nhiễm và nàng ta nói chuyện với nhau mà bực bội phiền muộn, có lẽ trong mắt đối phương cái này cũng chỉ là một chuyện cười?

Hai người đều quá thông minh, hai người đối với việc đối phương không thừa nhận mình, dường như là không có bất kỳ tín nhiệm. Hai người như vậy cũng khó có thể nhận thức đối phương.

Về tới khách sạn, Dạ Nhiễm đi theo tiểu nhị dẫn đường, đi đến vị trí mấy người Liễu Phi Tiếu ở lầu hai.

Dạ Nhiễm ngồi ở vị trí, đối với sự quan tâm trên mặt mấy người Liễu Phi Tiếu liền mỉm cười: “Không có đại sự gì, ngược lại là có một phần tư liệu đưa lên tay rồi.”

Dạ Nhiễm nhìn lướt qua tình huống chung quanh, đưa tay bố trí xuống một tầng cách âm kết giới, trên mặt ngưng trọng: “Dường như vị trí và thực lực cụ thể của Vô Mệnh dong binh đoàn đã rõ ràng, buổi tối hôm nay chuẩn bị một chút, chúng ta đi trước thăm dò.”

“Thực lực người thần bí kia như thế nào?” Liễu Phi Tiếu đã mơ hồ đã có cảm giác với vị thần bí cao thủ, nhưng lại không thể xác định.

“Nhị phẩm Thiên giai cao thủ, người bên ngoài đại lục.” Dạ Nhiễm nhíu mày, thần sắc ở đáy mắt ngưng trọng vô cùng.

“Cái gì?!” Khúc Thừa Trạch thoáng một phát liền nhảy dựng lên, nhị phẩm Thiên giai cao thủ? Hắn không nghe lầm chứ?

Mắt mấy người Liễu Phi Tiếu cũng lộ vẻ khó tin, nhị phẩm Thiên giai, thực lực như vậy, trong bọn họ không có bất kỳ người có thể ngăn cản.

“Đêm nay đi nhìn kỹ đã…” Dạ Nhiễm vuốt vuốt mi tâm, đây cũng là việc làm tâm phiền, Dạ Nhiễm cũng khó khăn ngăn cản cửu giai mộng cấp võ giả lại càng không nói cao thủ Thiên giai.

Nhiệm vụ lần này, độ gian nan có thể thấy, nếu không chú ý một chút đoán chừng sẽ toàn quân bị diệt.

“Đội trưởng, ta nghĩ ra một cách.” Liễu Phi Tiếu vuốt cằm, lộ ra một nụ cười can đảm: “Chúng ta không thể ngăn cản, trực tiếp công khai vị trí của bọn họ mình lại đục nước béo cò, như thế nào?” Mắt Tập Diệt Nguyệt liếc Liễu Phi Tiếu: “Ngươi cho là ngươi thông minh? Đến lúc đó không chỉ có mấy người chúng ta đục nước béo cò…”

Dạ Nhiễm hơi gật đầu cười: “Phải, chính là như vậy, đục nước béo cò phải xem lẫn nhau. Trước chúng ta thăm dò rõ ràng vị trí của bọn họ.”

“Tốt, việc này không nên chậm trễ bây giờ chúng ta đi luôn.” Khúc Thừa Trạch vuốt cái ót, mắt toả ra tinh quang, Thiên giai võ giả nha, sau khi hắn biết rõ Thiên giai võ giả từ trong miệng Dạ Nhiễm liền một lòng muốn gặp để biết thêm thực lực Thiên giai võ giả, dù sao trước đây người lợi hại nhất mà bọn họ tiếp xúc cũng chỉ là cửu giai mộng cấp võ giả.

Dường như hai người Tập Diệt Nguyệt và Liễu Phi Tiếu đồng thời cong lên ngón tay muốn gõ đầu Khúc Thừa Trạch, chỉ là sau khi hai cánh tay chạm vào nhau trên không trung lại nhanh chóng lui về, để cho Khúc Thừa Trạch đã che đầu sửng sốt một chút, tiếp theo nheo lại mắt nở nụ cười: “Ôi!!! Hai người các ngươi, có con mèo!!! Có con mèo ah…”

Phanh, Đ-A-N-G…G!

Tập Diệt Nguyệt đạp một cước cộng thêm Liễu Phi Tiếu đồng thời bạo lật một cái ở trên người Khúc Thừa Trạch.

Đáng thương nhóc béo ủy khuất trốn đến sau lưng Dạ Nhiễm, túm túm ống tay áo Dạ Nhiễm, hai mắt mở to đầy bọt nước: “Đội trưởng, bọn họ bắt nạt ta.”

Dạ Nhiễm gõ đầu Khúc Thừa Trạch, nhẹ nhàng cười cười, cặp môi đỏ mọng chậm rãi nói ra hai chữ: “Đáng đời.”

Khúc Thừa Trạch nhìn vẻ mặt co quắp không để ý tới hắn của Tư Mạt Tiêu, lại nhìn nhìn La Lỵ đang nháy mắt cười tủm tỉm, mang theo thân thể tròn vo đi đến nơi hẻo lánh trồng cây nấm, quả nhiên hắn là đứa nhỏ bị khi phụ sỉ nhục.

Nhìn Khúc Thừa Trạch ngồi xổm nơi hẻo lánh, Dạ Nhiễm cười cười đưa tay triệt hồi kết giới, cười nói với mấy người Liễu Phi Tiếu: “Đi, trước chúng ta đi tìm một chút.”

Khúc Thừa Trạch là người đầu tiên xông tới từ nơi hẻo lánh, bên trên mặt em bé đã không còn ủy khuất mới nãy, vẻ mặt như ánh mặt trời đi theo sau lưng Dạ Nhiễm.

Dạ Nhiễm, mấy người Liễu Phi Tiếu nhìn Khúc Thừa Trạch, đồng thời hiểu ý cười cười như vậy mới là Khúc Thừa Trạch bọn họ biết.

Ra khách sạn, Dạ Nhiễm một tiếng huýt sáo vang lên, một con Phi Thiên Bằng bay thẳng xuống từ không trung.

Sáu người ngồi trên Phi Thiên Bằng, dừng lại trên không trung cũng không di chuyển.

Thần thức của Dạ Nhiễm đảo qua bốn phía, nửa nheo mắt lại: “Những người này thật đúng là một chút manh mối đều không muốn buông tha.”

Liễu Phi Tiếu nghiêng chân nằm ở trên người Phi Thiên Bằng, nghe vậy cười lạnh một tiếng: “Bây giờ chúng ta có đi không?”

“Trước không đi.” Dạ Nhiễm lắc đầu, nàng không thể để lộ Vô Địch thần đội, Dạ Nhiễm suy tư một phen nói với Liễu Phi Tiếu vàcTập Diệt Nguyệt “Phi Tiếu, Diệt Nguyệt, hai người đi rải tin tức, lộ ra tin tức Vô Mệnh dong binh đoàn ở Thạch Đầu hang động đi.”

Liễu Phi Tiếu và Tập Diệt Nguyệt sững sờ, ngay sau đó nhẹ gật đầu: “Tuyệt đối cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”

“Đừng để lộ chính mình.” Cuối cùng Dạ Nhiễm dặn dò hai người một câu, sau đó Liễu Phi Tiếu và Tập Diệt Nguyệt liền biến mất ở trên lưng Phi Thiên Bằng.

Dạ Nhiễm nhìn lướt qua những người theo dõi ở chỗ tối, khóe môi lộ ra một chút tà tứ vui vẻ, đã muốn biết tin tức, vậy thì cùng biết đi.

La Lỵ tiến đến bên người Dạ Nhiễm kéo kéo cánh tay Dạ Nhiễm, nháy nháy mắt to đáng yêu: “Sư phụ, ta cảm thấy Phi Tiếu và Diệt Nguyệt từ công việc muốn trở thành người yêu.”

Dạ Nhiễm vỗ nhẹ cái ót của La Lỵ, ý hữu sở chỉ nhìn thoáng qua Tư Mạt Tiêu, mập mờ cười cười: “La Lỵ cũng đến cái tuổi này nữa à.”

La Lỵ xấu hổ đỏ mặt, trừng mắt liếc sư phụ của mình, đem đầu chôn ở trên đầu gối không nói thêm gì nữa.

Mặt Tư Mạt Tiêu co quắp thần sắc nhìn không ra vẻ mặt gì, chỉ có điều một đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào La Lỵ, có chút mờ mịt có chút nghi hoặc, giống như có cái gì muốn trút xuống lại phảng phất như vẫn chưa tới thời khắc quan trọng.

Dạ Nhiễm và Khúc Thừa Trạch lắc lắc đầu, đồng thời nằm xuống, khóe môi nhếch lên, đang suy nghĩ gì, không có ai biết.

Nửa giờ sau, đám người ở chỗ tối theo dõi Dạ Nhiễm dường như dùng tốc độ như gió toàn bộ mấy người biến mất không thấy, Dạ Nhiễm biết rõ tin tức đã tràn ra đi, hơn nữa rất thành công.

Tiếp qua chừng mười phút, Liễu Phi Tiếu và Tập Diệt Nguyệt trở về, hai người đánh thủ thế về phía Dạ Nhiễm, lộ ra dáng tươi cười đầy sự thành công vui sướng, chỉ là đang cười cho sau lưng, hơn nữa là ngưng trọng cùng bão tố sắp đến yên lặng.

“Chúng ta lúc nào đi?” Tư Mạt Tiêu nhìn Dạ Nhiễm vẫn bất động thanh sắc bất động thanh sắc như cũ, không khỏi lên tiếng hỏi.

Dạ Nhiễm cười cười: “Gấp cái gì.”

Đại khái lại qua nửa giờ, Dạ Nhiễm mới vỗ vỗ đầu Phi Thiên Bằng: “Đi Thạch Đầu động.”

Phi Thiên Bằng thân mật cọ xát lòng bàn tay Dạ Nhiễm, sau đó kêu to một tiếng dang cánh bay ra ngoài.

Tốc độ Phi Thiên Bằng vốn cực nhanh, Thạch Đầu động khoảng cách thị trấn lính đánh thuê nhỏ vốn không xa, không đến ba phút đã Dạ Nhiễm tay vung lên, Phi Thiên Bằng ngừng lại.

“Trốn đi!” Dạ Nhiễm khẽ quát một tiếng, năm người Liễu Phi Tiếu đồng thời dùng bộ pháp nhanh chóng bay theo Dạ Nhiễm ra khỏi lưng Phi Thiên Bằng, sáu người rơi vào trên một cây đại thụ, lặng yên ẩn nấp thân hình.

Phanh! Oanh!

Theo hai chiêu thức mạnh mẽ rơi xuống đất, toàn bộ thiên địa đột nhiên run rẩy, thậm chí không khí vặn vẹo trước mặt mấy người Dạ Nhiễm.

“Lui về phía sau!” Sắc mặt Dạ Nhiễm ngưng trọng, đưa tay bảo vệ phía sau, đợi năm người Liễu Phi Tiếu lui ra phía sau, sau đó rời khỏi.

Một mực thối lui đến một địa phương an toàn, sáu người mới dừng bước.

Sắc mặt sáu người Dạ Nhiễm, Liễu Phi Tiếu tái nhợt, lòng còn sợ hãi nhìn về phía địa phương bọn họ mới đứng, toàn bộ rừng cây đã hóa thành biển lửa, sau lưng không khỏi mồ hôi lạnh đầm đìa.

“Thật mạnh…” Sắc mặt La Lỵ trắng xanh, ngã ngồi dưới đất cả buổi giọng nói run rẩy mãi mới nói ra hai chữ này.

Dạ Nhiễm dựa lưng vào một thân cây, che ngực, hộc ra một ngụm máu tươi, chỉ có điều lực lượng còn sót lại liền có thể tổn thương nàng đến thổ huyết, đây là thực lực Thiên giai.

Hoàn toàn không cách nào ngăn cản, cũng vô lực đi ngăn cản.

“Đội trưởng, người không sao chứ?” Khúc Thừa Trạch nhìn Dạ Nhiễm thổ huyết, lập tức chạy vội đi qua vội hỏi Dạ Nhiễm.

Mấy người Liễu Phi Tiếu cũng bị tiếng hô của Khúc Thừa Trạch làm càng hoảng sợ, chuyển qua nhìn liền thấy khóe môi Dạ Nhiễm không ngừng chảy máu.

“Không ngại, chỉ bị một nhiễm chút độc.” Dạ Nhiễm lắc đầu, ăn vào một viên đan dược, lau đi máu tươi ở khóe môi: “Trước mọi người cứ ở chỗ này, ta đi phía trước nhìn một chút.”

“Không được.” Tư Mạt Tiêu ngăn trở thân hình Dạ Nhiễm, lực lượng vừa rồi Dạ Nhiễm không thể chống đỡ được.

Mấy người Liễu Phi Tiếu, Tập Diệt Nguyệt cũng giống như vậy không đồng ý nhìn Dạ Nhiễm.

“Yên tâm, ta chỉ đi lên phía trước nhìn tình huống như thế nào. Ngoại trừ vị Thiên giai kia, những người khác không gây thương tổn ta được.” Dạ Nhiễm lên trước vài bước, quay người nói với mấy người Liễu Phi Tiếu, nàng sẽ không cầm mạng của mình nói giỡn.

Mấy người Liễu Phi Tiếu nắm thật chặt nắm đấm, đáng hận mình bây giờ không có đủ thực lực cùng nhau tiến lên phía trước với Dạ Nhiễm.

“Đội trưởng, coi chừng.” Mấy người Liễu Phi Tiếu, Tập Diệt Nguyệt đồng thời nói với Dạ Nhiễm.

Dạ Nhiễm nhẹ gật đầu: “Yên tâm.”

Ngay sau đó bóng người Dạ Nhiễm liền biến mất ở tại chỗ, cho dù Dạ Nhiễm không có thực lực chống lại một chiêu của Thiên giai nhưng lúc hắn không rảnh bận tâm thì nàng ẩn nấp trong bóng tối, vẫn nắm chắc một ít.

Càng đi đến gần nơi chiến đấu trong nội tâm Dạ Nhiễm càng thêm khiếp sợ, trên đường nàng đã thấy thực lực thấp nhất cũng là bát giai mộng cấp võ giả, tương truyền đại lục chỉ có bảy cửu giai mộng cấp võ giả, nhưng mà trên đường đi Dạ Nhiễm thấy chỉ cần cửu giai mộng cấp đã thấy được hơn mười vị!

Hơn nữa, không có một người nào nàng quen thuộc.

Cuối cùng đây thực lực chân chánh của đại lục hay là những người bên ngoài đại lục đi đến?

Tháp Tu La mở ra, thật sự đủ để hấp dẫn nhiều người đến đây như vậy? Hay phải đại lục phong ấn này sắp xảy ra việc gì bọn họ không biết?

Thân hình Dạ Nhiễm kiên trì ở trên không trung, uy áp vô cùng lớn làm cho Dạ Nhiễm hoàn toàn không có cách nào bước về phía trước một bước.

Dạ Nhiễm nhắm mắt lại, hai tay ở trước ngực nhanh chóng kết xuống mấy cái ấn ký, ở trước mắt thoáng một cái đã qua, ngay sau đó Dạ Nhiễm bỗng dưng mở to mắt, một đôi tròng mắt óng ánh sáng Dạ Nhiễm dùng nội lực khai mở rộng toàn bộ ánh mắt.

Dạ Nhiễm vừa mở to mắt liền nhìn thấy một đôi mắt âm lãnh tro tàn mang theo cảnh cáo nhìn nàng.

Dạ Nhiễm mạnh mẽ nhắm mắt lại, lại trợn mắt khai mở, không có, một đôi mắt âm lãnh kia biến mất mà chuyển biến thành một hồi ác chiến ở phía trước.

Một gã nam tử áo xám giao đấu với mười tám cửu giai mộng cấp võ giả!

Thậm chí trừ mười tám tên võ giả kia, ở chỗ tối không biết còn có bao nhiêu ánh mắt, bao nhiêu vị cao thủ đều nhìn chằm chằm vào trận chiến đấu này

Dù cho không có nhìn thấy tướng mạo và con mắt của người áo xám kia nhưng dường như Dạ Nhiễm lại có thể khẳng định, một đôi mắt âm lãnh tro tàn kia chính là đến từ người áo xám kia!

Ánh mắt Dạ Nhiễm chạm đến một điểm bỗng dưng sáng ngời, Thạch Đầu động phủ.

Dạ Nhiễm biết rõ, bảy vị Vô Mệnh dong binh đoàn tuyệt đối ở trong Thạch Đầu động phủ bảo vệ đồ đạc của bọn họ.

Dạ Nhiễm cắn răng, nhắm mắt lại bắt đầu kết nổi động tác càng thêm phức tạp, từng đạo kim quang quanh thân hiện ra Dạ Nhiễm.

““Cửu Tự Chân Ngôn” tầng thứ bảy… liệt! Gia thân!” Theo Dạ Nhiễm quát khẽ một tiếng, một chữ cực lớn kim sắc theo đầu lâu bên trên phủ xuống Dạ Nhiễm, cả người Dạ Nhiễm đều thêm một tầng quang mang màu vàng, nhưng mà trong mắt người ở bên ngoài, nhưng dường như nhìn không ra bóng người Dạ Nhiễm.

Chân ngôn thứ bảy Gia thân, Dạ Nhiễm chỉ cảm thấy giờ phút này toàn thân tràn đầy thánh khiết Thiên Địa Hạo Nhiên Chính Khí, lúc này Dạ Nhiễm xem uy áp cực lớn ra dường như hoàn toàn không đủ gây sợ.

Thân hình Dạ Nhiễm thoáng một cái biến mất ngay tại chỗ, nhưng ngay lúc Dạ Nhiễm muốn đến phụ cận Thạch Đầu động phủ, đột nhiên nghe được một tiếng gào thét thống khổ, Dạ Nhiễm vội dừng bước lại, nhìn về nơi phát ra thanh âm kia, một bộ áo đỏ, nguyên bản thiếu niên kiêu ngạo lúc này người đầy máu đen, tay phải cầm kiếm đã bị đánh gãy gân tay.

Đáy mắt thiếu niên lóe ra điên cuồng quyết tuyệt, muốn xuất một chiêu đồng quy vu tận, ẩn trong không khí Dạ Nhiễm cắn răng một cái, thân hình cực kỳ nhanh chóng đạp một cước lên bên hông thiếu niên kia, đạp thiếu niên sắp ra chiêu thức trở về.

“Mộc Hi Trần, ngươi chưa có chết mà đã muốn buông tha sao! Ngươi như vậy còn muốn làm đối thủ của ta?” Dạ Nhiễm nghiến răng nghiến lợi nhìn áo đỏ thiếu niên Mộc Hi Trần, thiếu niên này, cho dù ánh mắt có chút âm u nhưng là gần một năm đang phát triển đáy mắt thiếu niên Mộc Hi Trần đã thêm âm trầm, thật giống như chính hắn bảo vệ mình giống như kẻ bao che.

Mộc Hi Trần nằm trên mặt đất thân hình run lên bần bật, ngẩng đầu, một đôi con mắt hẹp dài không dám tin nhìn nơi phát ra âm thanh kia.

Giọng nói quanh quẩn bên tai không biết bao nhiêu lần lúc này lại vang lên bên tai hắn.

Gương mặt quanh quẩn trong đầu không biết bao nhiêu lần lúc này lại xuất hiện ngay trước mắt hắn.

Mộc Hi Trần cắn răng, đúng vậy, hắn như vậy còn có tư cách gì muốn đi làm đối thủ của nàng! Đứng lên từng chút một, cũng vào lúc chưa thể đứng dậy đã bị một đạo lực lượng đánh trúng, miệng nhổ ra một ngụm máu tươi ngã về phía trước.

Cuối cùng khi nhìn máu tươi đầy phía dưới, Mộc Hi Trần thấy được Dạ Nhiễm mang theo thần sắc lo lắng, như vậy là đủ rồi, đã đủ rồi.

Thân hình Dạ Nhiễm phi thật nhanh tiếp được thân thể thân Mộc Hi Trần, đồng thời trong nháy mắt toàn thân kim sắc quang mang quanh Dạ Nhiễm mạnh mà hiện ra chặn toàn bộ ánh mắt địch nhân ở bốn phía trong vài giây đồng hồ.

Trong vài giây đồng hồ này, Dạ Nhiễm kéo Mộc Hi Trần, dùng hết khí lực toàn thân chạy vội về bên người mấy người Liễu Phi Tiếu.

Ném Mộc Hi Trần trên tay xuống mặt đất, Dạ Nhiễm xoa xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh, trời biết mới bị một đám bát giai cửu giai vây công tim Dạ Nhiễm đập thật như thế nakò.

Nếu không phải lực lượng cửu tự chân ngôn tràn đầy thần thánh và chói mắt, lúc này đây Dạ Nhiễm muốn ngồi cũng không ngồi được.

Mấy người Liễu Phi Tiếu cao thấp dò xét Dạ Nhiễm một phen, thấy Dạ Nhiễm vô sự mấy người cũng yên lòng rồi, tiếp theo nhìn người đầy máu đen Dạ Nhiễm mang về, đến gần thấy thì giọng nói liền kinh hãi: “Đây là… Mộc Hi Trần?”

Dạ Nhiễm thở hổn hển mấy hơi, đợi sau khi khí tức bình phục mới trực tiếp ngồi dưới đất: “Đúng vậy, cũng không biết vì sao hẳn nổi điên, rõ ràng đấu với một đám bát giai mộng cấp võ giả.”

Mấy người Liễu Phi Tiếu nghe được sững sờ, đấu với một đám bát giai mộng cấp võ giả? Mộc Hi Trần?

Ông trời ơi, rốt cuộc thiên phú của Mộc Hi Trần biến thái đến trình độ nào.

Phải biết, mấy người bọn họ có thể tấn chức nhanh như vậy không có gì ngoài cố gắng của bọn họ, nguyên nhân lớn nhất không ai qua được đan dược và công pháp của Dạ Nhiễm còn có máy gian lận thời gian Thương Khung bảo tháp nghịch thiên.

Chính vì như vậy, bọn họ cũng không dám tuyên bố đối đầu cùng một đám bát giai mộng cấp võ giả.

“Cho hắn một viên đan dược chữa thương.” Dạ Nhiễm nói với mấy người Liễu Phi Tiếu vây quanh Mộc Hi Trần.

Nhét một viên đan dược chữa thương vào miệng, Dạ Nhiễm cũng nghỉ ngơi không khá tốt, đứng lên đi đến trước, rất nhanh điểm mấy cái huyệt vị trên người Mộc Hi Trần, một cổ nội lực trên người lưu chuyển ở Mộc Hi Trần để chữa thương.

Dạ Nhiễm thấy Mộc Hi Trần sắp tỉnh lại, đột nhiên một đạo công kích mạnh mẽ đánh úp về phía Dạ Nhiễm!

---Hết---