Tà Y Độc Phi

Chương 15




“Bổn vương nói với nó, bổn vương là nam nhân của Dạ Nhiễm.” khóe miệng Quân Mặc Hoàng giương lên một nụ cười tà mị, hơi thở ấm áp phun bên vành tai Dạ Nhiễm.

Dạ Nhiễm trở mình, khinh bỉ nhìn Quân Mặc Hoàng, nàng nếu mà tin thì đúng là có quỷ, uy danh của nàng mà có ích như vậy mới kỳ quái.

Đôi con ngươi màu đen của Quân Mặc Hoàng mang theo vài phần thâm ý nhìn thoáng qua ngân mãng(con mãng xà màu bạc), ý vị sâu xa cười cười, sau đó một phen ôm eo Dạ Nhiễm, thấp giọng hỏi: “Dạ Nhiễm, còn cần thuốc dẫn gì nữa?”

Dạ Nhiễm lắc lắc đầu, lấy tuyết lan từ trong tay Quân Mặc Hoàng qua: “Không cần, ba vị thuốc dẫn như vậy đủ rồi, những thứ cần thiết khác ta có.”

Ngân Mãng đáng thương rúc đầu trong túi, cuốn thân thể của mình dậy, nó đường đường là xà vương lại bị một con người cao chỉ tới bảy tấc cố tình đánh nó một cái rồi sau đó cho nó một cây táo ngọt, làm cho nó cam tâm tình nguyện đem tuyết lan dâng lên.

Lão nhân gia nó có dễ dàng không? Nam nhân kia có thực lực như vậy thật là bộ dạng trúng độc nặng sắp chết sao? Làm sao lại thấy giống như là giả bộ yếu đuối lừa tiểu công chúa của Hắc Chỉ núi chúng nó tới.

Ánh mắt Quân Mặc Hoàng nguy hiểm bắn tới chỗ Ngân Mãng, Ngân Mãng rụt đầu, tuyết lan đều cho ngươi được không, hừ, dù sao tiểu công chúa cùng tiểu tai họa Tạp Tạp đi rồi cũng tốt.

Một đôi lục mâu của Tử Liên hơi hơi giơ lên, vẻ thú vị trong mắt lưu chuyển, nam nhân này, tựa hồ thoạt nhìn bên ngoài hoàn toàn không giống trúng độc sâu a.

“Tạp Tạp, theo ta chế thuốc.” Dạ Nhiễm nhìn thoáng qua Tạp Tạp đang hoan hỉ xem kịch trước mắt.

Tạp Tạp nhăn mặt, cau cái mũi nhỏ thanh tú, mắt to ngập nước mang theo vài phần ủy khuất, giương hai tay, hai chân nhỏ chạy tới chỗ Dạ Nhiễm

“Nhiễm Nhiễm, bổn đại gia thật sự không có liên hợp với bọn họ, thật sự không có.” Tạp Tạp bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, biểu tình đáng thương như vậy làm Dạ Nhiễm bất đắc dĩ lại nở nụ cười sủng nịch.

“Ngươi tiểu tử này.” Dạ Nhiễm đưa tay vân vê sợi tóc màu tím bạc mềm mại của Tạp Tạp, lúc này mới cảm thấy thỏa mãn nheo mắt nở nụ cười.

Dạ Nhiễm lướt nhìn Quân Mặc Hoàng, khóe môi khẽ cười: “Mặc Hoàng, độc của chàng rất nhanh có thể giải.”

Quân Mặc Hoàng gật đầu cười khẽ. Nữ nhân của hắn, để ý hắn như thế, làm sao có thể làm hắn mất hứng?

Ngân Vũ nghiến răng nghiến lợi, thật là một nam nhân tỏ vẻ nhu nhược đáng giận, khóe môi hơi hơi giơ lên, Ngân Vũ tiến lên nắm bả vai Quân Mặc Hoàng: “Đi một chút, tiểu tế(con rể) ngươi bồi nhạc phụ ta uống hai chén đi.”

Quân Mặc Hoàng khêu mi, đáy mắt tối đen thâm thúy hiện lên ý cười, nhẹ vung ống tay áo, tiện thể nói tiếp: “Vậy tiểu tế cung kính không bằng tuân mệnh.”

Ngân Vũ thầm nghiến răng, ngoài mặt lại cười đến vân đạm phong kinh, vô cùng thân thiết ôm vai Quân Mặc Hoàng, rời ra phía ngoài Tuyệt Cốc.

Tử Liên một đôi lục mâu mang theo ý cười, Tiểu Tử Ngân Vũ ngạc nhiên đúng là không thường xuyên thấy, không đi theo xem sao được, “Tiểu Dạ Nhiễm, ngoan ngoãn chế thuốc đi, thúc thúc giúp ngươi nhìn xem nam nhân này tửu lượng thế nào.”

Sau khi nói xong, Tử Liên vui tươi hớn hở đi theo hai người Ngân Vũ cùng Quân Mặc Hoàng ra ngoài.

Trên trán Dạ Nhiễm lộ ra mấy đường hắc tuyến, xoay người kéo tiểu tử Tạp Tạp núp sau áo, đi về phía phòng luyện đan mà Ngân lão cha mười lăm năm trước vì nàng mà chuẩn bị.

Tạp Tạp được dẫn theo, mắt to ngập nước lóe ra vẻ đắc ý, hừ, xú nam nhân, cùng đại gia hắn tranh Nhiễm Nhiễm, trước qua cửa của hai lão cáo già kia rồi hẵng nói.

Mà Ngân Mãng bị mọi người xem nhẹ, ánh mắt to như nắm tay lóe ra hung phấn, nó trông coi hoa tuyết lan chính là vì tiến giai, bây giờ có nam nhân kia đổi đan dược, nó lập tức là có thể hóa thành hình người !

Ở giữa phòng luyện đan, ánh mắt Dạ Nhiễm mang theo ngưng trọng và nghiêm túc, Thiên Huyền Đan giải độc của tử tinh ma độc nàng vẫn là lần đầu tiên luyện chế, không được phép có nửa phần qua loa.

Tạp Tạp khoanh chân ngồi bên cạnh Dạ Nhiễm, nhắm mắt lại, cái miệng nhỏ không ngừng nhớ kỹ đoạn chú ngữ tối nghĩa khó hiểu.

Một cây lông đôi phượng hoàng bảy màu, lông bạch hổ vương mười cái, tuyết lan một mảnh, hoàng tham hai lượng, hồng quả một viên, …

Dạ Nhiễm đem toàn bộ dược liệu cần dùng để luyện chế Thiên Huyền Đan chiếu theo tỉ lệ đặt ở đan lô bên cạnh, hết thảy chuẩn bị xong, Dạ Nhiễm cũng không quay đầu lại, mở miệng nói: “Tạp Tạp, lửa.”

Dạ Nhiễm vừa mới nói xong, ba vật hình tròn có màu không giống nhau, nóng như lửa thoáng chốc từ trong miệng Tạp Tạp trước sau phun ra, hồng, hoàng, lam ba màu ngọn lửa thừa thế đem cả đan lô bao vây.

Ngay sau đó, Dạ Nhiễm dựa theo trình tự đem thuốc dẫn cùng dược liệu từng cái để vào đan lô, ngồi khoanh chân, tay phải hiện lên một vòng nội lực trong suốt, tay trái theo sau mà lên, hai tay cao thấp đặt trên không trung, một tiếng quát nhẹ, nắp đan lô bị nội lực đánh mở ra, Dạ Nhiễm hai tay chuyển động, vòng nội lực rơi vào bên trong đan lô, sau đó nắp đan lô hạ xuống, nhắm mắt lại khống chế nội lực bắt đầu luyện đan.

Thân thể nhỏ bé của Tạp Tạp đứng lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo mang theo vài phần mệt mỏi, tâm niệm vừa động, trong tay xuất hiện một chiếc khăn mỏng, đi lên phía trước giơ cánh tay nhỏ thay Dạ Nhiễm lau mồ hôi trên trán.

Dùng nội lực luyện đan đối với thân thể hiện tại của Nhiễm Nhiễm mà nói thật sự quá mức mệt nhọc, mắt to tràn đầy đau lòng nhìn đóa mạn châu sa trên xương quai xanh của Dạ Nhiễm càng lúc càng đẹp, Tạp Tạp khổ sở cắn môi dưới, siết chặt bàn tay nhỏ, hắn thề, nhất định sẽ làm cho những người đã tổn thương Nhiễm Nhiễm phải trả giá!

Dạ Nhiễm trong lúc luyện đan, theo khế ước cảm nhận được nội tâm Tạp Tạp truyền đến tia tức giận cùng hận ý, cảm thấy rất ấm áp, lại có vài phần chua xót, độc hoa mạn châu sa trong cơ thể của nàng, nếu là tìm không thấy chỗ của độc chủ, thì vô luận như thế nào cũng giải không được.

Giải dược của thiên hạ đệ nhất kịch độc, dù là Dạ Nhiễm và Tạp Tạp cùng luyện, cũng đã ở trong phòng luyện đan luyện chế bảy ngày bảy đêm.

Buổi sáng ngày thứ tám, Dạ Nhiễm mới dần dần thu công, phun ra một ngụm khí đục, chậm rãi mở to mắt, đập vào mắt là khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tinh xảo của Tạp Tạp.

Tạp Tạp lấy ra từ không gian giới chỉ viên đan dược bổ sung năng lượng để vào trong miệng Dạ Nhiễm, âm thanh ôn nhu mang theo nồng đậm lo lắng: “Nhiễm Nhiễm, cảm thấy thế nào?”

Đan dược trong miệng bắt đầu tan ra, cảm thụ được thân thể có chút ấm lại, Dạ Nhiễm mệt mỏi cười: “Tạp Tạp, ta không sao, đem đan dược lấy ra đi.”

Tạp Tạp gật gật đầu, lấy ra hai cái bình dược, đem mười viên đan dược đã luyện chế thành công chia làm hai phần, sau đó đi đến bên người Dạ Nhiễm, ngẩng đầu hôn một cái lên gương mặt Dạ Nhiễm, mới nhẹ nhàng mở miệng nói: “Nhiễm Nhiễm trước đừng ngủ, ta đi tìm Mặc Hoàng.”

Mà Dạ Nhiễm, cũng đã mệt mỏi nhắm hai mắt lại, liên tục một tuần không ngủ không nghỉ, thân thể quả thực có chút không chịu nổi.

Tạp Tạp vừa mới mở cửa, Quân Mặc Hoàng liền giống như một trận gió xuất hiện ở bên người Dạ Nhiễm, ánh mắt tối đen thâm thúy nhìn thấy Dạ Nhiễm đã muốn ngủ say, con ngươi lóe ra tia đau lòng, tự trách, kiên định, đem Dạ Nhiễm ôm vào trong ngực, làm cho nàng ngủ thoải mái một chút.

Tạp Tạp thấy vậy thở dài, xuất ra một viên thiên huyền đan đưa cho Quân Mặc Hoàng: “Ăn giải dược vào đi, bổn đại gia cũng không nghĩ muốn lúc Dạ Nhiễm tỉnh lại nhìn thấy ngươi vẫn là bộ dáng nửa sống nửa chết.”

Quân Mặc Hoàng vốn định chờ Dạ Nhiễm tỉnh lại mới dùng giải dược, sau khi nghe Tạp Tạp nói, tiếp nhận đan dược.

Ngân Vũ theo sau vào mỉm cười, từ trong lòng Quân Mặc Hoàng, ôm lấy Dạ Nhiễm, vỗ vỗ bả vai Quân Mặc Hoàng, ra vẻ một người cha hiền tươi cười: “Tiểu tử, con gái bảo bối của bổn tọa ở trên đại lục đã bị một chút tổn thương, nhờ ngươi chăm sóc.”

Quân Mặc Hoàng còn chưa mở miệng, một bên Tạp Tạp không vui, thân hình nhỏ hướng Ngân Vũ đứng trước mặt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tràn đầy kiên định, tay phải vỗ ngực cam đoan: “Xí, Nhiễm Nhiễm mới không cần hắn bảo hộ đâu, bổn đại gia sẽ bảo vệ tốt Nhiễm Nhiễm.”

Quân Mặc Hoàng kiên định mà nghiêm túc đối mặt với Ngân Vũ một phen, sau đó cầm lấy đan dược để vào trong miệng.

Hắn sẽ không khoa trương khoác lác, sẽ không làm ra cam đoan, hắn chỉ biết làm một việc cho Ngân Vũ xem, có lẽ hắn không phải nam nhân ưu tú nhất, nhưng hắn nhất định sẽ hết thảy yêu thương Dạ Nhiễm.