Tà Y Cuồng Thê
Toàn bộ thân thể Kim Ngọc Ngân chắn trước mặt Phượng Vô Tà, hai tay chống nạnh, nâng cao bộ ngực lớn của mình rồi rủ mắt nhìn xuống bộ ngực phẳng lì của Phượng Vô Tà mà cười nhạo.
Chỉ là một con nhóc mười ba, mười bốn tuổi còn chưa phát triển mà dám cướp đoạt nam nhân của nàng?
Phượng Vô Tà đương nhiên nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của nàng ta, cũng chỉ đáp lại nàng ta ánh mắt giễu cợt, không nói gì nhiều.
Phượng Vô Tà nhìn qua Đường Kỳ và Đường Tiểu Tra, việc ta chữa trị ở đâu đều không quan trọng, quan trọng là ý hai người.
Có điều, việc châm cứu này…
Lát sau, Đường Kỳ sẽ phải cởi quần, lại còn ở trước mặt mọi người… Hahaha.
Đường Tiểu Tra vô cùng tức giận.
Khả năng “thính tâm” có thể giúp Đường Tiểu Tra hiểu hơn nhiều so với người khác, cho nên không ai có thể hiểu rõ năng lực của Phượng Vô Tà hơn nàng. Có thể nói chỉ cần Phượng Vô Tà ra tay thì đùi của ca ca nhất định có thể trị khỏi.
Thế nhưng Kim Ngọc Ngân! Đồ ghê tởm Kim Ngọc Ngân kia lại cố tình ở đây khiêu khích, nếu như khiến Vô Tà tức giận rời đi thì đại ca phải làm sao đây!
“Đồ nữ nhân xấu xa!” Đường Tiểu Tra bước lên trước, khuôn mặt nhỏ phẫn nộ.
“Ta thấy ngươi rõ ràng không muốn chân của ca ca ta được chữa khỏi. Ngươi đừng cho rằng ta không biết ngươi đang nghĩ gì trong lòng. Không phải là ngươi thích ca ca ta sao? Ngươi cho rằng chân của ca ca ta không tốt là ngươi có thể thừa cơ làm thiếu phu nhân của Đường gia sao? Đừng có nằm mơ!” Đường Tiểu Tra vô cùng khinh miệt: “Ca ca ta dù bị què chân, bị gãy tay, đầu óc không bình thường, toàn thân tê liệt cũng không có cửa cho loại người không có giáo dục nhà ngươi! Đồ đàn bà đanh đá!”
Vẻ mặt Kim Ngọc Ngân hết trắng lại đỏ, đỏ lại trắng, ngón tay run rẩy chỉ vào Đường Tiểu Tra, trâm vàng, ngân sức trên đầu vang lên leng keng:
“Ngươi, ngươi ngươi ngươi ngươi…Ngươi nói cái gì? Ngươi…Cái đồ…Ta không có! Ta chỉ…ta chỉ…đặc biệt quan tâm…Đúng! Đặc biệt quan tâm biểu ca mà thôi!”
Đường Tiểu Tra chẳng thèm quan tâm đến nàng ta: “Hừ! Nhìn bộ dạng này của ngươi thật sự là làm mất mặt Kim bá bá. Khó trách mỗi lần đến gặp phụ thân ta nói chuyện, bá bá đều than thở. Ngẫm lại Kim Bá Bá cũng thật sự vất vả!”
Nhìn người chung quanh đều có vẻ mặt khinh thường, Kim Ngọc Ngân vô cùng tức giận, quay đầu nhìn thấy Phượng Vô Tà lạnh nhạt đứng cạnh, giống như tiên nữ hạ phàm, trong lòng còn tức giận hơn.
“Các ngươi nhìn ả ta xem!” Kim Ngọc Ngân chỉ Phượng Vô Tà.
“Ả chỉ là một con nhóc xấu xa! Chân của biểu ca ta từ dược sư có kinh nghiệm phong phú, đến cả dược vương ra tay cũng không thể chữa khỏi, một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa như ả thì có bản lĩnh gì để chữa khỏi chứ!” Nói xong lời cuối cùng, Kim Ngọc Ngân đã khản cả giọng.
Phượng Vô Tà chỉ lạnh nhạt nhìn Kim Ngọc Ngân, nói với Đường Tiểu Tra: “Tổn thương của ca ca ngươi cần sử dụng đan dược để loại bỏ băng hồn lực vướng trên kinh mạch, đồng thời áp dụng phương pháp châm cứu kích thích kinh mạch để hồn lực một lần nữa lưu thông trong kinh mạch. Kể từ đó kiên trì một khoảng thời gian chữa trị là không thành vấn đề.” Dứt lời, nhìn qua Đường Kỳ: “Về đan dược, cho dù ta không luyện chế cho hắn thì Đường gia các người cũng không thiếu dược vật. Nhưng cái châm cứu này…nhất định phải để lộ da ra mới được…”
“Cái gì?” Kim Ngọc Ngân nghe xong liền giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, phụ kiện trên người theo động tác giống như từng chuỗi lon nước ong ong rung lên.
“Đồ tiện nữ nhân không biết xấu hổ! Được! Không chỉ có ý đồ với bảo vật Đường gia, mà còn, mà còn…mà còn muốn làm hành động khiếm nhã với biểu ca ta!”
Lần này không chỉ Đường Tiểu Tra, mà đến cả Đường Kỳ cũng cau mày. Cái gì gọi là hành động khiếm nhã?
Hắn quay đầu nhìn Phượng Vô Tà. Cô nương này giống như không hề quan tâm đến Kim Ngọc Ngân, lạnh lùng đứng một chỗ, khóe miệng tươi cười, như lạnh nhạt mà lại như khinh thường.
“Thật như một vị tiên tử.” Đường Kỳ bất chợt nghĩ đến.
“Cô nương, nếu thật sự có thể chữa khỏi chân cho ta, chỉ cần cô nương không từ bỏ, Đường mỗ đều nghe theo cô nương!” Đường Kỳ trầm giọng nói.
Thấy ánh mắt của biểu ca nhìn Phượng Vô Tà, Kim Ngọc Ngân cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung, vội kêu lên: “Tiểu tiện nhân! Ngươi đừng có phát ngôn bừa bãi! Chuyện ngươi khoác lác đừng tưởng không ai biết! Có bản lĩnh thì ngay bây giờ, ở đây chữa trị chân cho biểu ca ta đi. Nếu không trị khỏi, hôm nay ngươi phải quỳ gối biến khỏi thành Ma La cho ta!”
Phượng Vô Tà nghe vậy, ánh mắt lạnh lẽo: “Nếu ta có thể trị khỏi thì sao?”
Kim Ngọc Ngân hừ lạnh, khinh thường nói: “Không thể nào! Chỉ bằng ngươi sao?”
Phượng Vô Tà lạnh lùng nhìn nàng, đột nhiên mỉm cười: “Nếu ngươi đã không tin thì chúng ta sẽ đánh cược. Ta sẽ chữa trị chân của Đường công tử, nếu không có hiệu quả ta sẽ biến khỏi thành Ma La, nhưng nếu có hiệu quả, ta muốn ngươi nằm xuống đất, để ta giẫm lên, làm thảm đỏ để ta rời khỏi Dịch Bảo Trai! Ngươi có dám không?”
Kim Ngọc Ngân nghẹn lời, hơi sững sờ: “Cái này…”
Trong nội tâm nàng ta không khỏi thấp thỏm. Lỡ như thua thì mất mặt lắm, không nói đến việc khác, cha nàng ta nhất định sẽ không tha cho nàng ta.
Đang do dự, đôi mắt to tròn của Đường Tiểu Tra chuyển động, quẹt miệng nói: “Có một vài người lúc nói chuyện thì tỏ ra lợi hại hơn người khác, nhưng đến khi làm thật thì lại sợ hãi. Đúng là buồn cười.”
Kim Ngọc Ngân cảm thấy tức giận bừng bừng, trong đầu trống rỗng, hung hăng giậm chân một cái. Đồ trang sức trên ngươi suýt chút nữa rơi xuống: “Được! Cược thì cược! Tỷ tỷ ta còn sợ tiểu nha đầu như ngươi sao?”
“Tốt!” Phượng Vô Tà khẽ gật đầu, quay người nói với Đường Tiểu Tra: “Để ca ca ngươi nằm thẳng xuống, lột quần ra.”
“Được!” Đường Tiểu Tra lớn tiếng đáp, vội vàng sai hộ vệ tùy thân ôm Đường Kỳ vòng qua ghế dựa. Lúc này, hộ vệ xếp mấy cái bàn trong phòng lại một chỗ để Đường đại thiếu nằm lên.
Nhưng mà.
Đến lúc muốn cởi quần, các tên hộ vệ đều nhìn nhau. Khó xử quá, không thể cởi quần thiếu gia ngay trước mặt bao nhiêu người được.
Như vậy còn ra thể thống gì…
Đường Kỳ lại vô cùng dứt khoát, trực tiếp rút ra dao găm phòng thân, lạnh nhạt ngồi dậy, cắt ống quần xuống.
“Cô nương, vậy đã được chưa?” Đường Kỳ hỏi.
“Được!” Phượng Vô Tà lật tay, một bao ngân châm đã đặt trên tay.
“Lát nữa, ta sẽ dùng ngân châm khơi thông kinh mạch ở chân ngươi, đến lúc đó sẽ hơi ngứa ngáy, ngươi chịu đựng một chút.” Nàng lạnh lùng nói với Đường Kỳ.
Đường Kỳ nghe vậy cười khổ: “Chân của ta suốt ba năm nay đã không có tri giác, nếu cô nương có thể khiến ta ngứa ngáy không chịu nổi, ta còn phải cảm ơn cô nương đấy.”
“A.” Phượng Vô Tà mỉm cười: “Vậy ta không khách khí.”
Bên này, Kim Ngọc Ngân mới phản ứng: “Hả? Ngươi…Ngươi định dùng những cây kim này đâm biểu ca ta? Ngươi điên rồi sao? Trời ơi, ngươi quả nhiên là một kẻ lừa đảo! Còn là một kẻ lừa đảo biến thái!”
Phượng Vô Tà nhíu mày, nói với Đường Tiểu Tra: “Lúc ta hành châm, kiêng kỵ nhất là có người quấy rầy. Nếu ảnh hưởng đến vị trí hạ châm, khả năng sẽ làm bị thương ca ca ngươi.”
Đường Tiểu Tra lập tức gật đầu như gà con mổ thóc, vừa đáng yêu vừa nghiêm túc, nhanh nhẹn nói: “Yên tâm, Vô Tà! Ta có thuật Thính Tâm, bất kể kẻ nào muốn làm loạn…” Nói xong, nàng lườm Kim Ngọc Ngân: “Ta nhất định sẽ khiến kẻ đó yên lặng.”
Kim Ngọc Ngân sao không biết là nàng ta đang nói mình, nhưng về động thủ, nàng chưa chắc đã có thể đánh thắng những hộ vệ của Đường gia. Cộng thêm quan hệ giữa hai nhà Đường Kim, giờ xuống tay với Đường gia thì thật không hay, nàng chỉ có thể hừ một tiếng, đứng qua một bên.
Giải quyết con mồi đáng ghét, Phượng Vô Tà định khí tập trung tinh thần, ngồi ở bên cạnh Đường Kỳ.
Đường Kỳ bị tê liệt ba năm, có rất nhiều dược sư đến khám bệnh cho hắn, trong đó đương nhiên không thiếu nữ nhân.
Nhưng từ trước đến này, hắn không hề có suy nghĩ gì khác. Đầu tiên, hắn chỉ coi bọn họ là dược sự, thứ hai hắn chỉ quan tâm đến vết thương trên cái chân của mình.
Nhưng mà lần này, không hiểu tại sao, Đường Kỳ lại có cảm thấy hơi khác lạ…
Nhìn nữ tử thanh nhã ngồi cạnh mình, duyên dáng mặt đối mặt với hắn, khuôn mặt nghiêm túc chăm chú lộ ra mị lực khó tả khiến Đường Kỳ chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy tim hơi thắt lại, vội vàng nhắm mắt.
Kết quả dù đã nhắm mắt, mùi trà nhàn nhạt vẫn quanh quẩn nơi chóp mũi hắn. Đường Kỳ thề rằng cả đời này, hắn chưa từng căng thẳng như vậy!
Phượng Vô Tà cẩn thận kiểm tra thương thế, kinh mạch héo rút, ở giữa ẩn ẩn khí mang màu lam.
Quả nhiên là hồn lực Hàn Băng.
Nàng đưa tay nhẹ nhàng đặt lên đùi Đường Kỳ, chậm rãi truyền hồn lực vào trong kinh mạch, bắt đầu dò xét.
Mấy người đứng xem đều có phản ứng không giống nhau, Kim Ngọc Ngân thì cắn nát hàm răng, nhìn bàn tay Phượng Vô Tà đặt lên đùi biểu ra, tròng mắt như muốn phun ra lửa.
Nàng ta thực sự muốn xông lên lấy tay Phượng Vô Tà ra, sau đó cho tiểu tiện nhân đó mấy cái tát, nhưng Đường Tiểu Tra ở bên cạnh thỉnh thoảng cứ quan sát nàng, khiến nàng không dám động đậy.
Cho nên nàng chỉ có thể trừng mắt, tức giận nhìn, miệng lầm bẩm: “Sờ chân biểu ca ta…Dám sờ chân biểu ca ta…Ta còn chưa được sờ vào chân biểu ca…”
Đường Kỳ cảm giác như mình sắp điên lên rồi.
Vừa rồi, mùi thơm trên người Phượng Vô Tà đã khiến cho hắn vô cùng căng thẳng, lần này Phượng Vô Tà lại đặt cả bàn tay lên trên đùi hắn, suýt chút nữa là hắn hất tay cô ra.
Đường Kỳ vừa cảm thấy trong lòng ngổn ngang, vừa bất đắc dĩ. Hắn đường đường là đại thiếu gia Đường gia, không nói đến học thức cũng phải nói đến kinh nghiệm sống. Sao lại giống như bị một tiểu cô nương đùa giỡn, mấu chốt là người ta còn đang chữa bệnh cho mình, bản thân mình khẩn trương, hưng phấn như vậy làm gì chứ! Đúng là ngu ngốc!
Đường Tiểu Tra cũng khẩn trương.
Mặc dù thông qua Thính Tâm cũng biết Phượng Vô Tà có y thuật cao siêu, có thể làm những điều mà người bình thường không thể.
Nhưng việc liên quan đến ca ca của mình, nàng cũng không thể không căng thẳng và chờ mong.
Cố lên, Vô Tà.
Lúc này, Phượng Vô Tà lại trở thành tiêu điểm của mọi người!