Tà Y Cuồng Thê
Tuyến Long Lân!
Phượng Vô Tà vừa nghe thấy cái tên này, hai mắt đã lập tức sáng bừng.
Nàng đã từng nghe Đế Thiên Tà nhắc đến loại hồn thú này. Chưa kể đến hồn lực tuyệt đỉnh của nó, mà chỉ nhan sắc thôi nó cũng đã đẹp trai vô cùng.
Đế Thiên Tà đã vẽ cho cô dáng vẻ của loại hồn thú này.
Thân hình như rồng, có ngân quang lóng lánh, vảy rồng giống như tuyết trắng, lộng lẫy vô cùng.
Tuyết Long Lân sống nhờ thôn phệ hồn lực, vừa có thể bay lên trời mà vừa có thể lặn xuống biển, còn có thể triệu hồi ra gió bão, tuyết rơi, được xưng là vua của hồn thú!
Có điều, bất kì loài hồn thú nào cũng vậy, đều phải tiến hóa đến cấp bậc cuối cùng, mới có thể phát huy được sức mạnh lớn nhất.
Quá trình tiến hóa của hồn thú rất chậm, mỗi lần tiến hóa thêm một cấp phải cần đến mấy năm…
Cho nên… quả trứng trước mặt này…
Phượng Vô Tà nhìn quả trứng kia, nghĩ đến việc tiểu Tuyết Long Lân đã ở trong đó suốt hàng trăm năm mà vẫn còn chưa ấp xong.
Nội tâm nàng không khỏi có chút buồn bực.
Nếu như nàng thật sự làm khế ước với quả trứng này, không biết trước khi chết có thể nhìn thấy Tuyết Long Lân ra đời không nữa…
Cái khế ước này có hơi nguy hiểm.
Nhưng mà, Phượng Vô Tà cảm thấy quả trứng rồng Tuyết Long Lân này là một bảo bối vô cùng hiếm thấy. Một bảo bối tốt như vậy ở ngay trước mặt nàng, hơn nữa Tuyết Long Lân cũng muốn nhận nàng làm chủ, sao nàng có thể ném nó trở về được?
“Nha Sát, một Hồn Thuật sư chỉ có thể khế ước với một hồn thú trong cả cuộc đời mình thôi sao?” Phượng Vô Tà hỏi.
“Dĩ nhiên không phải, dựa vào độ cao thấp của hồn lực ở mỗi Hồn Thuật sư, số lượng khế ước với hồn thú không giống nhau. Ví dụ như Tuyết Long Lân, đặc tính của nó là nuốt hồn lực. Cho nên sau khi ngươi khế ước với nó, đại khái là phải dâng hiến cho nó một nửa hồn lực của mình, đương nhiên là không còn hồn lực để làm khế ước với các hồn thú khác. Trừ phi sau này, hồn lực của ngươi đạt được trình độ cao hơn, mới có đủ sức mạnh làm khế ước mới.”
Phượng Vô Tà thông qua ý thức nói chuyện với Nha Sát, cho nên Tuyết Long Lân không hề nghe thấy.
Sau khi nhận được câu trả lời từ Nha Sát, Phượng Vô Tà hạ quyết tâm.
Nàng gõ vào vỏ trứng Tuyết Long Lân: “Ha ha, tên nhóc kia, ngươi muốn ăn hồn lực của ta đúng không?”
Vỏ trứng Tuyết Long Lân vốn đang là màu nâu bỗng nhiên chuyển thành màu lưu ly trong suốt. Nhìn thấu qua vỏ trứng có thể thấy được bên trong là một con tiểu long toàn thân trắng như tuyết.
Quả thật là một con Tuyết Long Lân con.
Tiểu long toàn thân trắng như tuyết kia sở hữu những chiếc vảy rồng cái nào cái nấy đều vô cùng lóa mắt. Sừng rồng và long trảo cũng tinh xảo, đẹp đẽ. Nó duỗi cái đầu, ghé vào phía trên vỏ trứng, đôi mắt màu u lam ngập nước giống như biển sâu lộng lẫy, đẹp đẽ vô cùng, trông rất là khả ái:
“Đúng, ngươi đồng ý nuôi ta sao? Ta có thể khế ước với ngươi! Mặc dù bây giờ ta còn nhỏ, nhưng khi trưởng thành ta nhất định sẽ rất lợi hại!”
Phượng Vô Tà bị ánh mắt của nó làm cho rung động, không khỏi mỉm cười:
“Vậy ngươi nói cho ta biết, phải làm sao mới có thể thành công thực hiện khế ước với ngươi? Sau này, ta sẽ dùng hồn lực của mình, cho ngươi ăn ba bữa mỗi ngày, có được không?”
Tuyết Long Lân nghe thấy vậy, phản ứng đầu tiên là vô cùng vui vẻ, cuộn mình bên trong quả trứng, cười nói:
“Ngươi nhỏ xuống một giọt máu bên trên vỏ trứng, sau đó chúng ta sẽ niệm câu thần chú của khế ước, vậy thì khế ước sẽ được hoàn thành!”
Phượng Vô Tà gật đầu, nhỏ máu lên trên vỏ trứng Tuyết Long Lân.
Sau đó dựa theo những gì mà Nha Sát dạy, đọc thần chú khế ước:
“Ăn máu của ta, tuân lệnh của ta. Lấy linh của ta, khế nhữ suốt đời!”
Tên nhóc bên trong vỏ trứng nhận được giọt máu của Phượng Vô Tà và khế ước xong, cũng bày ra vẻ mặt vô cùng thành kính, dùng giọng nói dễ thương niệm chú:
“Ăn máu của ta, tuân theo lệnh ta. Lấy linh của ta, khế nhữ suốt đời!”
Khế ước được hoàn thành.
Phượng Vô Tà cảm giác được hồn lực của mình bắt đầu xảy ra biến hóa, có một nguồn sức mạnh không phải là hồn lực của cô đang được truyền liên tục vào trong cơ thể cô!
Một nguồn sức mạnh khổng lồ!
Chính là hồn lực của Tuyết Long lân!
Hóa ra, sau khi khế ước thành công, chủ nhân và hồn thú có thể cảm nhận được hồn lực và ý thức lẫn nhau.
Tuyết Long lân rất nhanh đã chui vào bên trong hồn ấn của Phượng Vô Tà.
Bình thường, hồn thú sống nhờ trong hồn ấn của chủ nhân…
Nhưng hồn ấn của Phượng Vô Tà lại là một không gian ý thức rất rộng lớn.
“Wow, chủ nhân, bên trong hồn ấn của ngươi là một thế giới khác! Hồn lực ở đây vô cùng dồi dào. Nếu như ta có thể ngủ ở đây, nhất định sẽ càng nhanh tiến hóa!” Tuyết Long lân nhìn không gian tháp cổ, sợ ngây người: “Hèn chi, ta vừa thấy ngươi đã cảm nhận được hồn lực trên người ngươi thật thơm ngon! Hóa ra là bởi vì không gian này!”
Phượng Vô Tà định mở miệng giải thích.
Tuyết Long lân vẫn chưa hết kinh ngạc và cảm thán.
“Chủ nhân! Không ngờ ngươi còn nuôi một con chim ở đây!”
Nhãn lực của Tuyết Long lân vô cùng tinh anh. Nó có thể nhìn thấy trong sơn động phía xa là Bích Nhãn Huyết Sư, cũng có thể thấy được sự tồn tại của Nha Sát.
“Ta là quạ đen!” Nha Sát nhấn mạnh thân phận của mình.
Trong căn nhà nhỏ bé bằng vỏ trứng của mình, Tuyết Long lân thơ ngây hỏi: “Quạ đen không phải là chim sao?”
Nha Sát: “…”
Tuyết Long lân: “Ôi, ngươi thật là lợi hại, đã tu được thành hình người rồi, trong khi ta vẫn chỉ là một quả trứng! Điểu nhân ca ca, năm nay ta một trăm tuổi, ngươi thì sao? Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Nha Sát: “…”
Tuyết Long lân: “Tại sao Điểu nhân ca ca không nói gì? Tính cách có hơi hướng nội nha.”
Nha Sát: “…”
Tuyết Long lân: “Điều nhân ca ca, ta có thể ăn hồn lực của ngươi không?”
Nha Sát rốt cuộc cũng không chịu đựng được nữa:
“Phượng Vô Tà! Ngươi có thể đuổi tên đáng ghét này ra, để nó ngậm miệng lại được không?”
Tuyết Long lân: “Hu hu hu, điểu nhân ca ca, ngươi không thích ta sao?”
Nha Sát: “…””
Phượng Vô Tà nghe hai con vật nói chuyện với nhau trong không gian, cười ha ha.
Nghĩ lại thì con quạ đen luôn phách lối, kiêu ngạo kia, cuối cùng cũng gặp được khắc tinh rồi!
Phượng Vô Tà cưỡi trên lưng ngựa, tiếp tục đi về phía thành Ma La.
Đây chỉ là một con ngựa bình thường nên đi rất chậm!
Phượng Vô Tà cảm thấy vô cùng chờ mong.
Khi nào Tuyết Long lân được sinh ra, cô có thể cưỡi trên lưng nó, phóng lên thiên nhai, bay xuống biển cả, há lại không thống khoái?
…
Cùng lúc đó.
Ở nước Huyễn Tuyết.
Bạch Nhược Trần và Đế Thiên Tà vẫn đang chơi cờ. Tuyết dưới hiên đã ngớt dần, ánh trăng chiếc vào lò bếp đỏ, giọng nói lạnh lùng và ấm áp hòa hợp một chỗ.
Quân cờ trong tay Bạch Nhược Trần bỗng dừng lại.
Bích Nhãn Huyết Sư là hồn thú mà hắn nuôi nấng, cho nên dù cách nhau xa cả ngàn dặm cũng có thể truyền thông tin cho nhau.
Hắn nhận được thông tin từ Bích Nhãn Huyết Sư.
Ván này, đúng là hắn thua.
Phượng Vô Tà bình yên rời đi.
Phượng Vô Hà thất bại!
Bạch Nhược Trần hơi nhíu mày. Hắn không ngờ chỉ với mình Phượng Vô Tà, cũng có bản lĩnh và vận khí lớn như thế, có thể chạy trốn khỏi Bích Nhãn Huyết Sư.
Đế Thiên Tà và Bạch Nhược Trần quen biết nhiều năm, nên chỉ cần chút biến hóa trong biểu cảm của đối phương, người kia đều có thể hiểu rõ.
Cho nên, khi thấy lông mày của Bạch Nhược Trần nhíu lại, Đế Thiên Tà liền cười đểu một cái, lạnh lùng nói:
“Sao nào? Phượng Vô Hà chết rồi à?”
Bạch Nhược Trần lắc đầu: “Còn sống, bị trọng thương.”
Đế Thiên Tà hiển nhiên không hài lòng với kết quả này: “Chậc chậc, vậy mà lại không chết. Thế thì ngươi tốt nhất nên giấu kỹ nàng ta đi, nếu bị ta thấy được, nàng ta không còn cách cái chết bao xa nữa đâu!”
Bạch Nhược Trần cười lạnh: “Ngươi vẫn ngang ngạnh như vậy. Người ngươi không ưa thì ngươi đều giết chết!”
Đế Thiên Tà liếc xéo hắn: “Cho nên, Bạch Nhược Trần, ngươi hẳn nên cảm thấy may mắn là ta vẫn rất quý ngươi!”
Chính vì thế nên cho dù hắn ta phản bội hắn, hắn vẫn không tổn thương hắn ta một chút nào.
Bạch Nhược Trần đứng dậy, sai người thu dọn bàn cờ, rút khỏi Hồng Lô.
“Giáo chủ, hôm nay dừng ở đây.”
Đế Thiên Tà cũng đứng lên, cười lạnh nhìn thiếu niên mặc áo trắng trước mặt: “Bạch Nhược Trần, ngươi có nghe qua câu, thỉnh quân nhập úng dễ dàng, tống quân xuất úng vô vàn khó khăn chưa?”
Bạch Nhược Trần xoay người, chắp tay, đưa lưng về phía hành lang nơi được ánh trăng chiếu sáng, khuôn mặt như ngọc, như tạc, không chút biểu cảm:
“Sao vậy? Đế đại giáo chủ yêu thích trạch viện của ta nên không muốn rời đi?”
Đế Thiên Tà nhếch môi cười: “Nói cho ta biết, tại sao ngươi lại phản bội ta? Muốn đối đầu với ta?”
Bạch Nhược Trần không lên tiếng.
Nhất thời, bầu không khí rơi vào tĩnh mịch.
Đế Thiên Tà không nhúc nhích, nhìn chằm chằm hắn, giống như hắn không trả lời thì sẽ không chịu bỏ qua.
Đợi một hồi lâu, Bạch Nhược Trần mới chậm rãi mở miệng:
“Đế Thiên Tà, ngươi thật sự muốn biết sao?”
Đế Thiên Tà nghiêm túc gật đầu.
Hắn quá coi trọng Bạch Nhược Trần. Nếu không phải bởi vì năm đó Bạch Nhược Trần giúp hắn, chỉ sợ hắn cũng không thể trở thành giáo chủ Đế Linh Giáo!
Cho nên, hắn không hề muốn mất đi một người bạn tốt như vậy!
Bạch Nhược Trần chầm chậm nói: “Thật ra cũng không phải không thể nói cho ngươi…”
Ánh mắt của hắn xa xăm, giống như đang đắm chìm vào trong dòng ký ức bi thương…