Tà Y Cuồng Thê
Phượng Vô Tà dùng ba ngày để tìm hiểu mọi ngóc ngách trong nhà Phượng gia.
Hiện nay gia chủ của Phượng gia là ông nội của nàng, Phượng Nguyên Cực. Từ giờ đến lúc gia chủ xuất quan còn ba tháng nữa! Phượng Vô Tà vẫn có chút mong chờ ngày được gặp ông nội của nguyên chủ. Dẫu sao trong trí nhớ của nguyên chủ, ông nội rất yêu thương nàng. Còn phụ mẫu nàng thì không rõ tăm tích. Ở trong trí nhớ của nàng, thậm chí còn không biết cả tên lẫn bộ dạng của mẫu thân. Dáng vẻ của phụ thân nàng cũng rất là mơ hồ. Điều duy nhất mà nàng nhớ là tên của phụ thân---Phượng Tử Nhai.
Trong gia tộc, chỉ có nàng là con chính thất, bởi vì cha nàng chỉ lấy một vợ, chính là mẫu thân nàng.
Còn lại, trong nhà Đại bá và Nhị bá nàng, còn có hai thứ tỷ tỷ và một thứ ca ca, gọi là: Phượng Vô Tâm, Phượng Vô Hà, Phượng Vô Lâm
Từ khi Phượng Vô Tà tới nơi này, chỉ mới tiếp xúc chính diện với Phượng Vô Hà, còn Phượng Vô Tâm và Phượng Vô Lâm vẫn chưa xuất hiện.
Trong trí nhớ, Phương Vô Tâm là giỏi nhất trong đám cùng trang lứa. Đồng thời, cũng là người nhốt nguyên chủ vào chuồng heo, tìm cách giết nguyên chủ, là tên cầm đầu có ý muốn giết người diệt khẩu!
Phượng Vô Tà vốn cho rằng, khi Phương Vô Tâm nghe thấy tin tức nàng thoát ra khỏi chuồng heo, nhất định sẽ tò mò mà qua đây kiểm chứng. Thậm chí trước khi gia chủ xuất quan, nàng ta cũng có thể sẽ tìm cách diệt trừ mình. Nhưng đã qua ba ngày rồi, Phượng Vô Tâm lại không có động tĩnh gì…
Phượng Vô Tà cũng không vội đi kiếm kẻ thù. Thân thể của nàng quá yếu, nàng vẫn định sử dụng dược thảo một thời gian, cho đến khi thân thể khỏe cường tráng mới thôi. Ở thế kỷ 21, nàng là bác sỹ Đông y, học thạc sỹ Tây y. Sau khi tốt nghiệp, nhờ thành tích y học vượt trội, nàng được tuyển chọn trở thành bộ đội đặc chủng, làm quân y bảy năm. Mỗi ngày đều cõng theo thùng thuốc xuyên qua chiến trường, né bom, tránh đạn!
Giờ đây sống lại trở thành một tiểu cô nương 13 tuổi, nguy hiểm tứ phía, nàng phải thật thận trọng!
Nhưng trong đầu nàng vẫn còn nghi hoặc, nghĩ mãi không ra…. Cây súng lục kia, rốt cuộc sao lại biến mất?! Mấy đêm liên tiếp, nàng ráng sức suy nghĩ! Nàng đi quanh quẩn mấy nơi có thể bị rơi mất!
Thậm chí còn ráng bịt mũi bịt miệng mà tìm ở chuồng heo, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của súng lục!
Cuối cùng cũng không kiềm chế nổi mà tức giận, quay về phòng lầm bầm lầu bầu:
“Mẹ nó! Chẳng nhẽ có ma quỷ lộng hành? Rốt cuộc là rơi chỗ nào rồi …. Rõ ràng khi ấy nó vẫn đang ở trong tay ta, trong nháy mắt tự dưng lại biến mất?”
“Thật là ngu ngốc---”
Trong phòng không có ai bỗng vang lên tiếng nam tử châm chọc, có chút lười biếng, tự cao.
Hửm? Trong phòng chỉ có mình nàng mà, chẳng nhẽ lại xuất hiện ảo giác?
Không nhẽ là cái tên nói với nàng, “Không được nhìn nam nhân khác! Lại càng không được gả cho nam nhân khác---“ Là mĩ nam trong ảo giác lúc trước?
Phượng Vô Tà cẩn thận nhớ lại một chút, chối bỏ suy đoán của mình
Không! Không phải hắn! Giọng lần này cũng không giống!
Giọng lần này không dễ nghe bằng lần trước.
Cái loại giọng này của mĩ nam trong ảo giác vừa như yêu thương lại vừa bá đạo, còn mang theo một chút tà khí, trong nháy mắt có thể liên tưởng đến một tên hồ ly khẽ nhếch nụ cười mị hoặc!
Mà giọng nói lần này…lại đầy vẻ khinh thường nàng!
Cho nên, chắc chắn không phải cùng một người!
Phượng Vô Tà ngồi thẳng lưng, đáy mắt tỏa ra sát khí, “Ai?”
“A.”
Không có câu trả lời, chỉ có tiếng cười nhạo ban nãy!
Phượng Vô Tà cẩn thận phân biệt một chút, âm thanh này hình như cũng không có địch ý, về phần vị trí phát ra….Có vẻ không phải là ở bên ngoài truyền vào, mà là ngay trong phòng của nàng! Nơi phát ra tiếng cách nàng gần vô cùng! Giống như…. Là phát ra từ trong cơ thể nàng!
Phượng Vô Tà kinh hãi với suy luận của bản thân, cảnh giác mà nắm chặt tay thành nắm đấm
“Ngươi ở đâu?”
“Ngu ngốc.”
Chủ nhân của âm thanh lại miễn cưỡng mà mắng một câu, sau đó từ từ giải thích nói:
“Lòng bàn tay phải của ngươi, có cái kết ấn hình tia chớp, nhìn xem có không?”
Phượng Vô Tà mở hai bàn tay ra, rõ ràng không có kết ấn hình tia chớp.
“Gạt người?”
Phương Vô Tà hướng không khí hừ lạnh, mắng
“Có gan thì ra đây nói chuyện!”
“Ngươi nhìn không thấy, không có nghĩa là nó không tồn tại! Không tin thì ngươi thử tập trung tinh lực, cố gắng tưởng tượng hình dáng kết ấn kia---hình tia chớp màu đỏ, ở giữa lòng bàn tay.”
Phượng Vô Tà cứ cho rằng chủ nhân của giọng nói này là một người mắc bệnh thần kinh, nhưng dựa vào lời hắn miêu tả hình dạng kết ấn, nàng vẫn tập trung vào lòng bàn tay phải tưởng tượng ra hình dáng của kết ấn.
Thật không thể tưởng tượng nối chính là---- Ngay khi nàng tập trung nhìn vào lòng bàn tay phải, lòng bàn tay vốn trống rỗng, nay lại thật sự xuất hiện cái kết ấn kia. Phương Vô Tà không thể tin nổi nhắm mắt lại, rồi lại mở ra--- kết ấn vẫn còn, không biến mất…..
Hình dáng kết ấn kia như hình tia chớp, chia thành hai đoạn cao thấp, nửa trên đỏ tươi như máu, nửa dưới lại trắng như tuyết, lóe lên tia sáng kì dị!
“Trời đất!”
Mắt Phượng Vô Tà trừng lớn, còn không biết sao lại như thế này, giọng nói của nam tử kia lại vang lên---
“Kết ấn này vẫn chỉ có ngươi mới có thể nhìn thấy. Nếu sau này ngươi tu luyện thành hồn thuật sư, kết ấn mới hiện hình và người ngoài mới có thể nhìn thấy. Mà ta đang ở bên trong kết ấn của ngươi. Ngươi thử cảm nhận sức mạnh của kết ấn một chút, là có thể đi vào không gian sức mạnh bên trong, ta đang ở tầng thứ ba của nơi này.”
Đối với lần này Phượng Vô Tà không nghi ngờ gì hắn nữa, bật người ngồi thẳng tắp, nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp, tập trung tinh lực!
Nàng cảm nhận được!