Tà Y Cuồng Thê

Chương 3: Giả Ngốc




Phượng Vô Tà kinh ngạc nhìn bàn tay trống rỗng của mình, nhất thời không nghĩ được gì!

Súng lúc biến mất rồi, soái ca trong ảo ảnh lúc nãy cũng không xuất hiện nữa…..

Đây là tình huống gì vậy trời…

Thôi cứ mặc kệ vậy, chạy ra khỏi đây cái đã!

Nàng gắng chịu đau, đi từng bước từng bước ra ngoài, ra khỏi cái chuồng heo vừa tanh tưởi lại đầy ô nhục.

Dựa vào mớ trí nhớ hỗn độn của nguyên chủ, nàng mơ mơ hồ hồ hiểu được một chút về thế giới này.

Tên của nguyên chủ giống với nàng, đều gọi là Phượng Vô Tà, mà cái thế giới nàng đang ở này không giống với thế giới của thế kỷ 21 mà nàng biết, gọi là Thiên Kỳ Đại lục.

Nơi này tôn thờ “Hồn Thuật”. Hồn thuật tức là trong linh hồn của mỗi người đều mang những tiềm lực khác nhau, có khả năng cảm nhận được năng lực tự nhiên và phi tự nhiên

Năng lực tự nhiên bao gồm: phong, hỏa, thổ, thủy, lôi, khí; những nguyên tố mà mắt thường có thể thấy hoặc cảm nhận được.

Mà năng lực phi tự nhiên là những linh vật không thuộc thế giới này, như: năng lực triệu hồi, năng lực hắc ám, năng lực trị liệu.

Bằng cách thăng cấp cường lực của linh hồn, bản thân có thể kiểm soát được năng lực mạnh mẽ này!

Người có thể tiến hành tu luyện những hồn thuật này, được gọi chung là: Hồn thuật sư.

Sự phân chia địa vị của hồn thuật sư cũng rất đơn giản, hồn lực càng mạnh thì cấp bậc càng cao!

Tầng lớp cao hay thấp của hồn thuật sư, có thể trực tiếp quyết định địa vị cả đời của người này và cả sự vinh quang của gia tộc.

Khi còn sống nguyên chủ này là một đứa ngốc, trong trí nhớ hỗn độn này chỉ có những hình ảnh về cuộc sống hằng ngày ngu ngu ngơ ngơ, cũng chỉ có thể nắm được chút tin tức nhỏ này.

Lấy lại tinh thần, Phượng Vô Tà đi tới tiền viện.

Bọn hạ nhân Phượng phủ thấy bộ dáng hôi hám của nàng, vậy mà không cảm thấy điều gì bất thường, ngược lại trong đáy mắt của mỗi người lại tỏ ra vẻ khinh thường.

Phượng Vô Tà nghe thấy bọn hò thì thầm bàn tán với nhau về nàng:

“Trông kìa, đứa ngốc kia lại không biết chui từ đâu ra, trên người dính cái gì kia, phân heo à? Eo ơi thối gớm!”

“Mẫu thân ta ơi! Ngươi trông mặt nàng ta kìa, có phải bị hủy dung rồi không, bị người nào đánh thành như vậy nhỉ, xấu xí chết đi được!”

Phượng Vô Tà âm thầm kiềm chế cơn tức trong lòng, mặt cứ bình tĩnh mà đi tiếp—

Bây giờ nàng thật sự rất yếu, trong mắt những người này, đều là ỷ mạnh hiếp yếu, nàng sẽ không lãng phí sức lực với cái bọn không bằng con người này.

Ngay lúc này, cách đó không xa có một cô gái khẩn thiết chạy về phía nàng.

Cô gái kia mang y phục màu xanh, trên có họa tiết hình hoa lan, vẻ đẹp tinh xảo, khí chất dịu dàng mà lộ ra vẻ anh khí.

Nàng ấy cũng nhìn thấy Phượng Vô Tà, không giống với hạ nhân đang cười nhạo nàng, ánh mắt nàng nhìn Phượng Vô Tà thật sự dịu dàng, trong mắt vậy mà ngập tràn nước mắt kích động vì phải xa cách lâu ngày:

“Tam muội? Ba năm này muội đi đâu vậy? Đầu ngươi không tốt, lại không thể tu luyện hồn lực, tự nhiên lại biến mất, thật là làm ta lo lắng chết được! Ta còn nghĩ rằng, còn nghĩ rằng…..Ngươi bị đại tỷ…..”

Phượng Vô Tà đứng yên lặng, tìm kiếm thân phận của người này—hóa ra là nhị tiểu thư Phượng phủ, Phượng Vô Hà.

Giọng điệu lo lắng kia, nghe rất chân thật.

Phượng Vô Tà có thể cảm nhận được một tia ý thức còn sót lại của nguyên chủ, khi nhìn đến Phượng Vô Hà, rõ ràng cảm nhận được cảm giác thực sự sợ hãi của nguyên chủ.

Cái cảm giác sợ hãi này, thậm chí so với thời điểm nhìn thấy Đại tiểu thư Phượng Vô Tâm, chỉ có hơn chứ không kém!

Nhưng trí nhớ của nguyên chủ không đầy đủ. Ở trong đó, Phượng Vô Tà tìm mãi cũng không ra vị Nhị tiểu thư này đã đối xử thế nào với nguyên chủ mà nàng lại sợ hãi đến vậy.

“Tam muội, ngươi đây là…”

Phượng Vô Hà vẫn tiếp tục tiến đến, Phượng Vô Tà lấy tay chặn lại, nàng ta đưa mũi tới ngửi ngửi, giật mình nói:

“Không lẽ ngươi… bị Đại tỷ vứt vào chuồng heo?!”

Phượng Vô Tà khinh bỉ trong lòng, nếu nàng ta biết nàng bị nhốt trong chuồng heo, tại sao lại không tới tìm mình?!

Rõ ràng là đang ở đây đóng kịch!

Nghĩ như vậy, nhưng nàng cũng không vạch trần Phượng Vô Hà, ngược lại ngay lập tức nhào vào lòng Phượng Vô Hà, giống như nhìn thấy người thân, xúc động ủy khuất:

“Nhị tỷ tỷ, may mà Vô Tà tìm được đường sống trong chỗ chết mới được gặp lại tỷ. Đại tỷ tỷ bắt nạt muội, tỷ phải giúp muội.”

Nháy mắt, trên người Phượng Vô Tà có bao nhiêu phân heo đều cọ qua cọ lại, cọ hết lên người Phượng Vô Hà, mùi hôi tỏa ra….

Sắc mặt Phượng Vô Hà vốn đang rất dịu dàng, nháy mắt liền thay đổi!

Phượng Vô Tà nhìn thấy bộ dạng này của nàng, đáy lòng cười lạnh---

Bây giờ vẫn phải tiếp tục bản tính ngu dại trước kia của nguyên chủ, tính mạng của nàng người người đều muốn lấy. Tuy rằng hiện tại linh hồn đã bị hoán đổi, nhưng lại càng nguy hiểm hơn trước.

Nếu trước kia, những người bắt nạt ngốc tử này vẫn chưa xuất hết toàn lực, như vậy một khi chúng biết được nàng không còn ngốc nữa, …. Nhất định sẽ không một chút lưu tình mà diệt trừ nàng.

Không bằng án binh bất động, giả ngu giả ngơ, như vậy cũng tốt, sẽ thấy được Phượng phủ này cất giấu cái quỷ quái gì.