Thấy người mẹ già lên tiếng, cô con gái cũng không nhịn được mà xen vào: “Đúng vậy, chuyện này làm sao trách chúng tôi được. Nếu muốn nói, vậy tôi cho cô biết đó là do cô ta, Tống Hiểu Uyển, người đã có chồng, mà lại đi khắp nơi dụ dỗ đàn ông. Nếu không, làm sao sẽ có những chuyện như này. Ô ô đáng thương cho người anh trai đoản mệnh của tôi. Mới vừa đi năm năm, anh ấy đã bị vợ cắm sừng rồi!”
“Đủ rồi!”
Cô y tá nhỏ, cũng chính là Tống Hiểu Uyển, hoàn toàn tức giận, cô ta không nghĩ rằng mình lại lần nữa nhẫn nhịn, lại làm cho bọn họ càng ngày càng không có điểm mấu chốt, đem cô nói không đáng một đồng.
Vì câu nói phải chăm sóc tốt cho mẹ và em chồng trước khi c.h.ế.t của chồng, cô thật sự ngu xuẩn kiếm tiền nuôi những con sói mắt trắng đó suốt năm năm, ngày ngày bị hai mẹ con bọn họ châm chọc mỉa mai, chọc ghẹo thời gian dài như vậy, cũng đã hủy hoại, chà đạp một chút tình cảm cuối cùng của cô dành cho người chồng đã mất của mình rồi!
Không biết vì sao, lúc này khi Tống Hiểu Uyển nhìn hai mẹ con kia, trong lòng không còn một chút xao động nào.
“Các người trở về đi, chuyện hôm nay tôi sẽ xử lý.” Coi như là làm cuối cùng một chuyện, cô y tá nhỏ nhẹ nhàng thở dài một hơi, sau chuyện này, cô và Lục gia sẽ phân rõ giới hạn!
Hai mẹ con kia nghe nói có thể đi trở về, trong lòng không khỏi mừng rỡ, đã có Tống Hiểu Uyển đứng ra giải quyết ổn thỏa, đây cũng là biện pháp tốt nhất.
Cả hai nhanh chân chạy ra khỏi phòng bệnh, sợ rằng chậm một bước là không thể rời đi được nữa.
Tống Hiểu Uyển thấy thế, trong lòng cười khổ, quả nhiên đối với bọn họ không nên ôm hy vọng gì cả, chẳng phải cô đã sớm biết được lòng ích kỷ của hai người này sao!
Giờ phút này, tia hoài niệm cuối cùng trong lòng Tống Hiểu Uyển cũng bị hành động của hai người bọn họ làm cho tan nát.
“Đồng chí Hứa Mỹ Lam, tôi thực sự xin lỗi, cô xem chuyện này cần phải xử lý như thế nào, nếu muốn bồi thường, tôi sẽ hoàn toàn hợp tác!” Tống Hiểu Uyển có chút ngượng ngùng, cô không trải qua Hứa Mỹ Lam cho phép lén đem hai người thả chạy.
“Quên đi, các người đi ra ngoài đi, bác sĩ Thành phiền ông giúp anh ấy băng bó lại vết thương.” Hứa Mỹ Lam xua tay, đối với Tống Hiểu Uyển cô cũng chẳng có ấn tượng tốt gì, chỉ vì vừa nãy bị hai mẹ con kia vu khống mà cô ta lại không phản kháng lại, như vậy làm cho người khác không thích nối.
Tống Hiểu Uyển trầm mặc, trên mặt có chút không nhịn được, muốn mở miệng giải thích một chút nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Thấy bên kia đã bắt đầu xử lý miệng vết thương cho Trương Hùng, căn bản không có người để ý tới cô ta, cô ta hít một hơi thật sâu, rồi xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi băng bó lại vết thương cho Trương Hùng, bác sĩ Thành suy nghĩ, nhịn không được vì Tống Hiểu Uyển nói một câu.
“Tống Hiểu Uyển ở bệnh viện của chúng tôi luôn có danh tiếng rất tốt, cô ấy cũng là một người phụ nữ đáng thương, mới kết hôn có ba tháng mà người chồng lại qua đời. Những năm nay, tiền cô ấy kiếm được đều đưa hết cho mẹ chồng, nhưng mẹ chồng cô ấy vẫn luôn không biết đủ, ngày ngày gây sự với cô ấy!”
Bác sĩ Thành lắc đầu, trên mặt hiện lên một tia thương xót mà đến ông ấy cũng chưa nhận ra.
Hứa Mỹ Lam trong lòng cười nhạo, quả nhiên đàn ông đều thích những người phụ nữ yếu đuối đáng thương, “Chuyện này không liên quan gì đến tôi, nếu nói cô ta đáng thương, cũng không ai bắt cô ta phải ở trong căn nhà đó, không muốn ở thì rời đi, không phải đều là cô ta tự nguyện sao!”
“Này,” bác sĩ Thành bị Hứa Mỹ Lam nói một câu liền không thể nói nên lời, mấu chốt là, trong lòng lại có một cảm giác mơ hồ rằng lời cô nói rất có lý.
Lắc đầu, rũ bỏ những suy nghĩ trong đầu, bác sĩ Thành thu dọn đồ đạc, chào Hứa Mỹ Lam rồi ra khỏi phòng bệnh.
Trong lòng Hứa Mỹ Lam cười lạnh một tiếng, nếu không phải cố đang vội xử lý lại vết thương cho Trương Hùng, cô không ngại cùng bọn họ làm ầm lên một trận.
“Được rồi, em đừng tức giận nữa, tức giận làm hại thân mình anh sẽ cảm thấy rất đau lòng đấy!” Trương Hùng dùng tay phải nắm lấy tay của Hứa Mỹ Lam, đem bàn tay nhỏ bé của cô bao vây trong lòng bàn tay của mình.