“Còn có một kẻ đồng lõa khác ở kia!” Hứa Mỹ Lam nói với Tề Lôi, sợ rằng ông ấy sẽ quên mất đang ở trong mương ruộng Tiết Chí Huy.
Cô còn chưa quên Tiết Chí Huy vừa rồi đã định dùng gậy đập vào đầu cô, nếu thật sự bị đánh, cô thật vất vả sống lại ở nơi này, chỉ sợ lại muốn c.h.ế.t thêm lần nữa!
Hứa Mỹ Lam không phải là người mang thù hận ở trong lòng, bình thường có thù liền báo ngay tại chỗ!
“Chú thấy rồi, chú sẽ không quên đâu!” Tề Lôi nhìn bộ dạng tức giận của cô có chút buồn cười. Không biết đồng bọn của Đông Bắc Hổ này đã đắc tội với cô như thế nào, lại dám bắt nạt cô gái nhỏ này, là không biết có bọn họ chống lưng cho cô đúng không, khi về đồn thẩm vấn, ông sẽ giúp cô gái nhỏ này xả giận!
Nghĩ vậy, liền nháy mắt ra hiệu với hai người đang chuẩn bị nâng Tiết Chí Huy lên, hai người họ lập tức hiểu ý, trả lời lại bằng ánh mắt yên tâm, rồi nhìn về phía Tiết Chí Huy với ánh mắt vui sướng.
Tiết Chí Huy đang trong tình trạng hôn mê, cơ thể không khỏi run rẩy, được sự gợi ý của Tề Lôi, hai người bọn họ đã kéo Tiết Chí Huy ra khỏi mương ruộng, một người nắm một tay, người còn lại nắm chân. Mặc dù Tiết Chí Huy không quá cao so với chiều cao của nam giới nhưng anh ta vẫn cao khoảng 1,7 mét hơn.
Anh ta bị lôi ra khỏi mương ruộng giống hệt như một con ch.ó chết, phía sau lưng còn dư lại cánh tay và chân đều bị tím bầm vì cành cây và bùn dưới mương khể vào. Trên người chỗ không có quần áo bảo vệ đều chảy ra một chút máu.
Chật vật như vậy, nhưng hai người bọn họ dường như không nhìn thấy điều đó, thay vào đó bọn họ đi đi lại lại trong mương ruộng rất nhiều lần, đặc biệt là đi qua những nơi có nhiều đá và bùn, đung đưa người của Tiết Chí Huy như một cái xích đu.
“Được rồi, hai người đừng chơi đùa nữa, chúng ta còn phải đến bệnh viện!” Thấy Tiết Chí Huy bị hành hạ cũng không sai biệt lắm, hơn nữa miệng vết thương của Trương Hùng cũng không thể để lâu được, Tề Lôi mới lên tiếng ngăn cản lại. .
Xe chạy hết tốc độ, Tề Lôi đưa Trương Hùng thẳng đến bệnh viện huyện, mãi đến đưa người đẩy thẳng vào phòng mổ, cả người Hứa Mỹ Lam mới cảm thấy nhẹ nhõm rồi cô ngã quỵ xuống đất.
Tề Lôi nhìn thấy vậy, ông ấy hoảng sợ, vội vàng đỡ Hứa Mỹ Lam đến một chiếc ghế cạnh tường và ngồi xuống. “Mỹ Lam, cháu không sao chứ!”
Hứa Mỹ Lam ngồi trên ghế một lúc lâu mới dần hồi phục lại tinh thần, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Tề Lôi, cô liền cười gượng gạo.
“Chái không sao, chỉ là vừa nãy cháu có hơi sợ hãi, hiện tại đã bình thường lại rồi!”
Chuyện vừa rồi thật sự làm Hứa Mỹ Lam hoảng sợ, phía trước bởi vì sự việc còn chưa được giải quyết, còn đang nghẹn một hơi, hiện tại Trương Hùng đã được đưa vào phòng phẫu thuật để cứu chữa. Cái kia nghẹn khí của cô cũng nhẹ nhàng tan.
Dù đã sống hai kiếp người, nhưng cô vẫn chỉ mới mười tám tuổi, dù trưởng thành đến đâu thì đây cũng là lần đầu tiên cô gặp phải cảnh tượng nguy hiểm như hôm nay, đây là một cuộc chiến sinh tử thực sự.
Nếu Trương Hùng thua, thì cái mạng nhỏ của cô và Trương Hùng hiện tại đã không còn!
Tề Lôi thấy sắc mặt của Hứa Mỹ Lam trắng bệch, biết cô nhất định đang rất sợ hãi nên vỗ vai cô an ủi rồi bước ra ngoài.
Hứa Mỹ Lam ngồi ở hành lang, lặng lẽ hồi tưởng lại tất cả những gì xảy ra hôm nay, trong lòng cô cảm thấy vô cùng rối rắm, nhớ tới lúc chính mình ném con d.a.o đốn củi cho Trương Hùng, anh cầm lấy rồi nhìn cô, hàm ý bên trong thật sự rất phức tạp!
Chắc hẳn Trương Hùng cũng có hoài nghi cô, nhưng cô không hối hận vì những gì mình đã làm ngày hôm nay, nếu có cơ hội làm lại, cô vẫn sẽ đưa ra quyết định như vậy!
Ít nhất vào thời điểm đó, không gì có thể so sánh được với mạng sống của Trương Hùng, cho dù thân phận của cô vì điều này mà bại lộ, cô cũng sẽ không hối tiếc!
Cũng không biết, khi Trương Hùng biết bí mật của cô, còn có thể đối xử với cô được như trước hay không!
Hy vọng rằng, sau khi Trương Hùng tỉnh lại, cô cũng sẽ không hối hận về quyết định khi đó của mình!