Vốn dĩ cha mẹ của Đông Bắc Hổ xuất thân là gia đình giàu có, Đông Bắc Hổ từ nhỏ rất thích tập võ, thấy con mình thích nên cha mẹ anh ta đã bỏ ra rất nhiều tiền để thuê một võ sư đặc biệt giỏi võ thuật về dạy cho anh ta.
Đông Bắc Hổ cũng là một người có thiên phú học võ, chỉ trong 5 năm đã học hết tuyệt kỹ của thầy giáo dạy võ mà gia đình đã bỏ rất nhiều tiền để thuê, thậm chí còn vượt mặt qua cả thầy của mình.
Mà thói hư tật xấu của Đông Bắc Hổ cũng dần được bộc lộ ra ngay sau khi học được khả năng tự bảo vệ mình.
Đầu tiên là một cô bé hàng xóm tầm mười tuổi thường sang nhà anh ta chơi nhưng rồi lại biến mất không rõ tung tích, sau đó là lũ trẻ con hàng xóm trong một con phố cũng lần lượt biến mất.
Những người này đã tìm kiếm những nơi mà bọn trẻ thường chơi, bọn họ cũng báo cảnh sát, nhiều ngày trôi qua, vẫn như cũ không có một chút tin tức gì.
Cuối cùng, khi một người giúp việc của gia đình Đông Bắc Hổ đang dọn dẹp nhà cửa cho thiếu gia, cô ta đã phát hiện ra đâu vết để lại, lúc này mới đem mọi chuyện tiết lộ ra.
Hóa ra, Đông Bắc Hổ đào một cái hầm dưới gầm giường nơi mà anh ta nằm ngủ, những đứa trẻ mất tích kia, tất cả đều bị nhốt ở dưới cái hầm này.
Trên người những đứa trẻ đều có dấu vết bị đánh, vết thương mới cũng như cũ nhiều vô kể. Có thể nói, ngoại trừ khuôn mặt vẫn còn nguyên vẹn, trên người không một chỗ nào còn lành lặn cả!
Khi sự việc nổ ra, mọi người mới biết cậu bé mười sáu mười bảy tuổi tưởng chừng ngoan ngoãn này hóa ra lại là một tên khốn thích hành hạ trẻ em. Anh ta có thói quen ngược đãi trẻ em rất nghiêm trọng, mỗi lần nhìn thấy những đứa trẻ đó khóc lóc van xin dưới tay anh ta, anh ta đều rất thích thú.
Vì vụ ngược đãi trẻ em bị bại lộ, sau khi Đông Bắc Hổ bị bắt, anh ta đã dựa vào tài năng võ thuật và kỹ năng chiến đấu không thua kém gì bộ đội đặc chủng, nên anh ta đã g.i.ế.c hai người lính canh gác và trốn thoát ra ngoài một cách dễ dàng. Điều này kéo dài hơn mười năm, ngay cả khi cha mẹ anh ta gặp chuyện anh ta cũng không trở về nhìn một cái.
Không ngờ bây giờ đã bỏ trốn tới nơi đây. Khi Tiết Chí Huy thấy Đông Bắc Hổ quay đầu lại hỏi mình, anh ta khẽ cắn môi và gật đầu.
“Đại ca là bọn họ, bọn họ chính là người đã đi báo tin cho cảnh sát!” Tiết Chí Huy nhắm mắt lại lớn tiếng hét lên một câu.
Nếu nghe kỹ, có thể nghe thấy sự run rẩy trong giọng nói của anh ta, nếu đã đến mức này, anh ta cũng không còn đường lui nữa.
Thà rằng cứ một mực chắc chắn hai người này, để người đàn ông giống như một tên ác ma này g.i.ế.c chết, như vậy để cuộc sống của anh ta có thể trở lại quỹ đạo.
Trương Hùng nheo mắt lại, trong lòng có suy đoán về người trước mắt, cẩn thận nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, trong mắt anh lộ ra vẻ nghiêm trọng. Đánh giá từ khí thế tỏa ra từ người Đông Bắc Hổ, thân thủ của người này không nên khinh thường, chưa kể, anh ta còn cầm vũ khí, là một đối thủ khó có thể đối phó!
Ánh mắt của Đông Bắc Hổ chợt lóe sáng lên, chiếc rìu trong tay bị anh ta vung loạn xạ, ánh mắt anh ta nhìn Trương Hùng và Hứa Mỹ Lam như là đang xem con kiến vậy.
“Dám phá hoại công việc làm ăn của tao mấy chục năm, chúng mày làm tốt lắm, nếu đã như vậy, vậy thì dùng hai cái mạng của chúng mày bồi thường lại cho tao!” Đông Bắc Hổ vừa nói xong, không cho hai người cơ hội giải thích, lưỡi rìu trong tay hướng về phía bọn họ giơ cao lên, như là đang chuẩn bị vung ra.