Rốt cuộc, nhiều kĩ năng có thể phòng thân.
Hứa Mỹ Lam đã âm thầm đem cách làm điểm tâm học thuộc những thủ pháp khẩu quyết do tiền nhân tự tạo ra, để ngày thường không có việc gì làm cô lấy ra luyện tập một chút.
Lúc này Trương Hùng đã trở lại, Hứa Mỹ Lam thấy tay anh trống không, sắc mặt thoạt nhìn cũng rất tốt, chú Đổng nhất định đã đồng ý cho anh đi theo học y.
Cũng là vì cô, chú Đổng mỗi ngày đều mong chờ Trương Hùng đi theo ông học y, Trương Hùng tự động tìm đến cửa, bây giờ ông ấy vui mừng còn không kịp, nào lại có lý do không chịu đồng ý!
“Chú Đổng đồng ý rồi!” Đôi mắt của Hứa Mỹ Lam lấp lánh nhìn Trương Hùng, sự chắc chắn trong giọng nói rất rõ ràng.
Trương Hùng nghe vậy mỉm cười gật đầu: “Đồng ý rồi, anh đã nói với trưởng thôn sau này anh sẽ không đi làm nữa, mỗi ngày đều sẽ tới chỗ chú Đổng học, bởi vì anh là người học việc, mỗi tháng mức lương chỉ có tám đồng tiền, cộng thêm một ngày mười công điểm.”
Nói đến đây, Trương Hùng có chút bất an và tự hỏi liệu Hứa Mỹ Lam có tức giận khi anh kiếm được ít tiền hơn hay không.
Hứa Mỹ Lam là người nào, từ nhỏ cô đã biết nhìn mặt đoán ý, vừa nhìn thấy bộ dạng của Trương Hùng cô liền biết người đàn ông này lại suy nghĩ lung tung nữa rồi.
Trong lòng vừa buồn cười vừa ấm áp, nếu không phải quá mức để ý, thì làm sao có thể cẩn thận như vầy được!
“Hóa ra học nghề vẫn có thể kiếm tiền, thật là tốt quá. Anh phải đi theo chú Đổng học tập chăm chỉ, cố gắng phấn đấu trở thành một bác sĩ thiên tài trong tương lai, về sau em có bị đau đầu nhức óc cũng không cần phải đến bệnh viện nữa rồi!
Hứa Mỹ Lam trêu chọc, Trương Hùng vô thức nhếch lên khóe môi, “Được rồi, từ giờ em sẽ là vợ của một bác sĩ thiên tài và ở trong thôn em có thể đi ngang.”
“Hừ, cả thôn thì tính là gì, chẳng lẽ anh còn nghĩ cả đời sẽ ở trong cái thôn này sao, em còn muốn đi thi đại học đâu.” Hứa Mỹ Lam khịt mũi một cái, tỏ vẻ kiêu ngạo. Trương Hùng ánh mắt loé lóe, “Em có bao giờ nghĩ tới, nếu như em thật sự thi đậu đại học, anh phải làm sao bây giờ?”
Ánh mắt của Hứa Mỹ Lam như nhìn tên ngốc, liếc nhìn Trương Hùng một cái, “Không phải đã thống nhất là sẽ đi thi cùng nhau sao? Hai chúng ta cùng vào đại học chẳng phải rất tuyệt sao!”
“Anh cũng chỉ mới học hết chương trình tiểu học, ngay cả trung học cũng còn chưa học. Bằng cấp như vậy, em nghĩ xem anh có thể vượt qua kỳ thi sao!”
Trương Hùng cảm thấy Hứa Mỹ Lam đã đánh giá quá cao anh, kêu một người chỉ mới học hết tiểu học đi thi đại học, anh thực sự không có một chút nắm chắc nào.
“Có sao đâu, không vào được đại học cũng không sao, anh đi theo em đi, tiền trong nhà chắc cũng đủ mua một ngôi nhà nhỏ ở Kinh Thị.”
Thấy cô đã tính toán kỹ về kế hoạch tương lai của mình, hơn nữa càng chắc chắn bản thân sẽ có thể đậu đại học, sự nghi ngờ trong lòng anh càng lớn hơn.
Theo như anh được biết, Hứa Mỹ Lam từ nhỏ đã hay bệnh lặt vặt nên cơ thể rất yếu ớt và ốm yếu, tính cách yếu đuối không có chủ kiến, càng là chưa đi học một ngày nào, nhưng cô lại biết chữ, hơn nữa có thể tìm được nhiều tài liệu ôn tập như vậy, nhất định phải có trình độ học vấn không hề thấp.
Không chỉ vậy, cô còn có tầm nhìn xa, nếu muốn mua nhà ở Kinh Thị thì cô cũng phải đến Kinh Thị để thi đại học, giọng điệu quả quyết như thể cô biết chắc rằng bản thân sẽ vượt qua kỳ thi tuyển sinh.
Những ngày nay khi cô nấu ăn, cô cũng rất ít chạm vào những cái đó lương thô, cho dù có chạm vào cũng giống như uống thuốc khó có thể nuốt xuống.
Hoàn cảnh của cô như vậy, cô không được coi trọng một chút nào ở nhà mẹ đẻ, lương thực có chứa tinh bột làm sao sẽ có phần của cô, tóm lại, Hứa Mỹ Lam dường như đã thay đổi thành một con người hoàn toàn khác, trên người đầy bí ẩn.
Đây cũng là chỗ mà Trương Hùng nghĩ cả trăm lần vẫn cảm thấy khó hiểu, tính cách của một người sao lại có thể thay đổi nhiều như vậy.
Là một người yếu đuối, không có chủ kiến, nhưng lại đối với bà Vương và chị dâu thứ hai không khách sáo một chút nào, đánh đến bọn họ không dám đánh trả.