Mỗi tuần nhiều nhất lấy một quả trứng đập bỏ vào canh rau củ để bổ sung dinh dưỡng cho mọi người thôi.
Theo lý thuyết là ngoài việc kiếm được công điểm, mỗi tháng gia đình trưởng thôn còn kiếm được thêm năm đồng tiền lương, vì thế họ không nên nghèo như vậy.
Thật đáng buồn khi phải nói rằng, vài năm trước, Trương Ái Quốc cùng vài người bạn lên núi cũng bởi vì ham chơi, không cẩn thận rơi vào bẫy của thợ săn và bị ngã dẫn đến gãy chân. Vết thương quá nghiêm trọng không thể điều trị ở huyện nên anh ta phải chuyển đến thành phố chữa trị.
Trương Quốc Hưng và Dương Quế Hoa đã lấy hết tiền tiết kiệm của cả gia đình, vay mượn tất cả những người có thể vay, nhưng cuối cùng vẫn không đủ. Bất đắc dĩ, chỉ có thể đem bán ngôi nhà cũ đi.
Hai anh em sinh đôi của nhà họ Trương thấy của cải đều tiêu hết lên người em trai mình, còn nợ nần chồng chất ở bên ngoài nên đã quyết định phân gia. Cuối cùng, bọn họ đem tiền bán nhà chia ra thành bốn phần, một phần cho hai vợ chồng già và một phần cho Trương Ái Quốc.
Phân chia như vậy, hai anh trai của Trương Ái Quốc lúc đó cũng không hài lòng, cuối cùng Trương Quốc Hưng đã trực tiếp đưa ra quyết định, hoặc là theo sự sắp xếp như này, hoặc là không phân gia nữa, như vậy mới đem bọn họ áp xuống.
Không ngờ rằng, nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, Trương Ái Quốc đang phẫu thuật trong thành phố thì ông bà nội của Trương Hùng cũng bởi vì sinh bệnh mà bị người con thứ hai của mình đuổi ra ngoài.
Trong những năm qua, gia đình chú cả đã ăn mặc tiết kiệm để trả nợ, thật vất vả trả hết nợ, thì bọn họ lại vay tiền để xây nhà, mãi đến cuối năm mới trả lại hết nợ, hiện tại lại muốn tiết kiệm tiền để cưới vợ cho Trương Ái Quốc, nên chỉ có thể tiếp tục ủy khuất bụng của mình!
Trương Hùng thực sự không muốn nhìn thấy bộ dạng cay mắt này của Trương Ái Quốc, vì vậy trực tiếp ném cho anh ta ba quả trứng luộc của mình.
“Mau cút đi, nhìn thấy em, anh liền cảm thấy khó chịu!” Trương Hùng cười mắng một câu cầm lấy một củ khoai lang lên gặm. Trương Ái Quốc cười ha hả nhận lấy quả trứng, rồi đứng lên, “Cảm ơn anh Hùng! Em về chỗ cha mẹ trước đây!”
Trương Hùng chỉ vùi đầu ăn đồ ăn của mình, xua xua tay với anh ta, Trương Ái Quốc mím môi, hơi ấm từ quả trứng trong tay sưởi ấm lên trái tim anh ta.
Anh ta biết ý của Trương Hùng, ba quả trứng này, anh ta cùng cha mẹ đều có phần! Sáng sớm hôm sau, Trương Hùng không đi làm, anh phải đi cùng Hứa Mỹ Lam đến đồn cảnh sát ở trấn trên.
Sau một đêm lắng động, Hứa Mỹ Lam không còn trốn tránh khi nhìn thấy Trương Hùng như ngày hôm qua nữa, bây giờ cô có thể bình tĩnh đối mặt với anh.
Sau lần tiếp xúc gần gũi ngày hôm qua, giữa hai người dường như có thêm điều gì đó, nhưng không rõ ràng, giống như càng thêm thân thiết hơn.
Hai người hôm nay không may mắn cho lắm, dọc đường đi lên trấn trên không gặp được xe bò, hai người đi bộ một tiếng đồng hồ mới tới được đồn cảnh sát.
Hứa Mỹ Lam cả người tê liệt ngồi sụp xuống ghế sô pha trong văn phòng, mệt mỏi không muốn nói chuyện. Thực ra đi được nửa đường, Trương Hùng nói muốn cõng cô đi, nhưng cô lại không muốn, sáng sớm đi một quãng đường dài như vậy coi như là tập thể dục.
“Trương Hùng, Mỹ Lam, hai người đến sớm quá!” Tề Lôi vừa vào văn phòng liền thấy một người không hề có hình tượng nằm trên sô pha, ông ấy cảm thấy buồn cười, sống đã ba bốn mươi năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy một cô gái như vậy, không để ý đến lời nói và việc làm của mình, cô chỉ làm những điều cô cảm thấy thoải mái thôi.
Thực ra ông ấy rất thích kiểu tính cách này, ít nhất khi tiếp xúc với loại người này, mọi việc luôn được thể hiện rõ ràng, sẽ không đ.â.m sau lưng.
“Chú Tề Lôi, sao cháu không thấy chú Tề Vũ vậy?” Hứa Mỹ Lam nhìn về phía sau Tề Lôi, thấy chỉ có mình ông ấy ngoài ra không thấy ai khác nữa, nên cô không nhịn được liền mở miệng hỏi một câu.