Nhìn vết thương được băng bó trên tay, Hứa Mỹ Lam luôn cảm thấy có gì đó không ổn, suy nghĩ một hồi cũng không hiểu tại sao, bây giờ đầu cô có chút lâng lâng, không thích hợp sử dụng trí óc, cho nên cô sẽ ngủ một giấc để bình tĩnh lại, rồi có gì nói sau!
Sau khi suy nghĩ lung tung, không biết là ảnh hưởng tâm lý hay là quá mệt mỏi, cô liền lăn ra giường ngủ thiếp đi!
Lần này cô ngủ rất thoải mái, Hứa Mỹ Lam nhìn xem bên ngoài, nắng rất gắt, có chút không rõ ràng lắm bây giờ là năm nào, cô lấy từ trong không gian ra một chiếc đồng hồ để xem. Hứa Mỹ Lam liền ngồi bật dậy.
Không quan tâm đầu tóc đang bù xù, trong lòng ảo não sao mình lại ngủ lâu như vậy, sắp mười hai giờ rồi, Trương Hùng chắc hẳn là đói bụng lắm rồi!
Đi đến phòng bếp, hiện tại cũng không có thời gian xào rau, Hứa Mỹ Lam suy nghĩ một chút, liền trực tiếp luộc vài củ khoai lang và trứng gà, đây là cách tiện lợi nhất!
Ở đây, mọi người đã ăn trưa xong rồi và đang nghỉ ngơi ở hai đầu bờ ruộng, nhưng bóng dáng của Hứa Mỹ Lam vẫn không thấy đâu.
Sắc mặt Trương Hùng nhìn như rất bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng đang uất ức, không biết có phải hay không vợ của anh còn đang tức giận, nên ngay cả cơm cũng không thèm đem đến cho anh.
Trương Hùng trong lòng cười khổ, xem ra Hứa Mỹ Lam nhất thời sẽ không nguôi giận được, buổi chiều chắc phải để bụng đói đi làm!
Anh cầm lấy bình nước uống một ngụm, mùi vị ngọt ngào nhè nhẹ làm cho trái tim có chút phiền não của Trương Hùng chậm rãi bình tĩnh lại. Tuy rằng hôm nay không có ăn cơm, có thể là do uống nước đường tình yêu mà vợ đã chuẩn bị cho anh nên cũng ngọt đến trong lòng!
Có lẽ nụ cười trên mặt Trương Hùng có chút đáng khinh, nên có người không nhìn ra được mà đi lên làm khó anh!
“Anh Hùng, em tới tìm anh!” Trương Ái Quốc từ xa chạy chậm tới, nhìn thấy anh đang nhắm mắt phơi nắng, vẻ mặt thích ý ở phơi nắng, trong lòng rất hâm mộ. Nhìn chiếc bánh bột ngô mặt đen đang trong tay mình, lại nhìn người anh họ đang thoải mái như vậy, Trương Ái Quốc nhất thời cảm thấy hâm mộ, nhìn bánh bột ngô trên tay vừa khô vừa cứng, sắc mặt anh ta có vẻ tức giận!
“Sao vậy, lại bị ai bắt nạt à?” Trương Hùng híp mắt, khóe mắt nhìn thấy cái bánh bột ngô trong tay anh ta, trong lòng liền hiểu rõ ràng.
Có lẽ lại là chuyện liên quan đến hai người anh kia đi.
“Thật là, chuyện gì cũng không thể giấu được anh Hùng,” khẽ thở dài, Trương Ái Quốc liền kể khổ với Trương Hùng.
Chú cả nhà họ Trương có ba người con trai, người con thứ nhất và thứ hai là anh em sinh đôi, bọn họ lớn hơn Trương Ái Quốc mười tuổi, đã xa gia đình và ra ở riêng vài năm trước đó.
Kể từ đó ít liên lạc với gia đình chú Trương hơn, hai năm qua thấy cuộc sống của chú Trương khá hơn một chút, liền trông mong trở về.
Hôm nay, cũng giống như những lần trước, thấy cơm trưa của Trương Ái Quốc là bánh bao có trộn thêm bột mì còn ngon hơn của mình, anh ta liền trắng trợn liền cầm lấy những chiếc bánh ngô mặt đen và dẫn con trai đến trước mặt chú dì kể khổ.
Tuy nói con cái bất hiếu, nhưng dù sao cũng là miếng thịt rơi từ trên người mình xuống, hơn nữa còn nể mặt hai đứa cháu trai tiều tụy xanh xao, cuối cùng cũng không đành lòng, để cho bọn họ lấy những chiếc bánh bột ngô đen đó đổi vài cái bánh bao hấp.
“Anh nói xem cha mẹ em có phải bị ngốc không. Bọn họ chỉ rơi mấy giọt nước mắt liền thỏa hiệp. Mà không nghĩ đến bao nhiêu năm qua, ngày lễ tết bọn họ có từng hiếu kính một miếng thịt nào chưa!”
Trương Ái Quốc đối với cha mẹ mình đã không còn ôm hy vọng nữa, nhiều năm như vậy, mỗi lần đều không đành lòng, sau khi đổi đồ xong lại cảm thấy hối hận, vậy thì còn đổi làm gì!
“Được rồi, dù sao hai người họ cũng là con trai của chú. Tục ngữ có câu, người một nhà, đánh gãy xương cốt lại hợp với gân đâu, có một chút ủy khuất như vậy thì tính cái gì!” Trương Hùng kiên nhẫn khuyên bảo vài câu.