Tối hôm qua cô đã giải thích xong sữa bột từ đâu ra rồi, cho nên uống vào cũng không có gánh nặng, Trương Hùng vốn không muốn uống, muốn để dành lại cho vợ của mình, nhưng anh không thể lay chuyển được sự kiên trì của Hứa Mỹ Lam, cuối cùng bát sữa bột đó vẫn vào trong bụng của Trương Hùng.
Không chỉ như thế, trước khi đi, trong túi còn bị Hứa Mỹ Lam nhét mấy viên kẹo sữa, nghe nói là đội sản xuất nào đó đã tự mình làm rồi lén lấy ra bán, Trương Hùng nếm thử một viên, hương vị thật đúng là rất ngon.
Sau khi tiễn Trương Hùng đi, Hứa Mỹ Lam dọn dẹp phòng và sân một lần, sau đó ngồi trên ghế đá trong sân, vừa phơi nắng vừa tiếp tục may số quần áo còn lại.
Không thể ngờ, vừa mới ngồi yên ổn chưa được bao lâu, cửa sân đã bị người mạnh mẽ vỗ rầm một tiếng.
“Ai vậy?” Hứa Mỹ Lam không nhúc nhích, vừa nghe được lực gõ cửa này, cô liền biết người tới không có ý tốt gì, cô cũng không biết ngoài cửa là ai, vì vậy sẽ không mở cửa.
“Mở cửa, mau mở cửa, ban ngày ban mặt làm gì mà đóng chặt cửa như vậy, có phải làm chuyện gì thất đức nên mới phải trốn trong nhà đi.”
U, giọng nói này nghe khá quen, nếu không phải ngày hôm qua tới quậy phá Đại Lưu thì còn là ai nữa.
Một khi đã biết người đến là ai thì Hứa Mỹ Lam lại càng không thể mở cửa, mặc kệ tiếng gõ cửa, Hứa Mỹ Lam vẫn ung dung ngồi ngoài sân khâu vá quần áo trên tay mình.
Sau khi sợi chỉ trên tay đã được buộc chặt, Hứa Mỹ Lam lúc này mới mở miệng.
“Tôi nói này Đại Lưu, cả ngày bà cứ đến nhà tôi gây sự, không cảm thấy rất phiền phức sao, trên đời này người như bà có hàng vạn người, thêm bà một cái cũng không nhiều lắm. Tôi thật lòng khuyên bà một câu, vì cho đời sau, xin hãy coi lại cách làm người đi!”
Hứa Mỹ Lam cố ý cao giọng, đoạn này đứng ngoài cửa Đại Lưu nghe rõ ràng, tuy rằng bà ta nghe không hiểu, nhưng cũng đủ biết lời cô nói không phải tốt lành gì.
Lần này còn không phải sao, ngày hôm qua vừa trở về liền bị Trương Quốc Khởi đánh một trận, bây giờ lại bị Hứa Mỹ Lam chế nhạo. Ngọn lửa âm ỉ suốt đêm qua, trong nháy mắt lập tức bùng lên, cũng đồng thời quên mất mục đích đến tìm Hứa Mỹ Lam, bà ta đứng ngoài cửa lớn tiếng chửi bới.
“Mày là một con khốn nạn, gà mái không biết đẻ trứng, làm sao lại có thể nói chuyện với mẹ chồng của mày như vậy. Người giống như mày ngang nhiên ngỗ nghịch với mẹ chồng lại không thể sinh con, nên để cho Trương Hùng ly hôn. Đỡ làm mất uy tín của nhà họ Trương chúng tao.”
“Ồ!” Hứa Mỹ Lam cười, không để ý tới bà ta, không nghĩ tới bà ta còn hăng hái, trên đời này làm sao có người không biết xấu hổ như vậy, không muốn cho con trai mình lấy vợ nhưng vì mặt mũi, nên dùng 30 quả trứng đến tìm một người phụ nữ bị đồn là bệnh tật ốm yếu và không thể sinh con làm mai, bây giờ lại đổ lỗi cho cô.
“Cho dù không tốt cũng là do bà cái này người mẹ ruột đi tìm cho Trương Hùng, bà còn có mặt mũi nói, nếu tôi là bà, tôi đã sớm trốn trong nhà không dám nhìn ai, sao dám ra ngoài chạy lung tung như vậy?”
Dù sao ở nhà một mình may quần áo cũng chán, Đại Lưu ở ngoài cửa đúng lúc cho cô giải tỏa sự nhàm chán, cớ sao mà không làm.
Cảm thấy chính mình hơi khát nước, Hứa Mỹ Lam đứng dậy rót cho chính mình một ly nước, vừa uống nước vừa thay quần áo mới, thỉnh thoảng mắng người ngoài cửa hai câu. Quả thật là rất thoải mái!
Đáng tiếc, Hứa Mỹ Lam yên tâm quá sớm, Đại Lưu thấy chính mình không chiếm được chỗ tốt, liền muốn xông vào trong sân quậy phá một trận.
Dù sao hôm nay mục đích của bà ta đến đây cũng chỉ là để trút giận, nếu như ở chỗ này mà lục soát được vài thứ có giá trị thì càng tốt. Nếu không có thì có thể tùy tiện đập bể nồi niêu xoong chảo, bàn ghế cũng làm bà ta thoải mái hơn một chút!
Không nghĩ tới ngàn tính vạn tính, Hứa Mỹ Lam căn bản không làm theo kế hoạch mà bà ta đã nghĩ, gọi nửa ngày cánh cửa cũng không mở ra.
Đại Lưu không còn cách nào, chỉ có thể càng thêm dùng sức gõ cửa, bà ta không tin, người này có thể vẫn luôn trốn ở trong nhà không ra!
“Phanh phanh phanh”
“Mở cửa ra con khốn kia, mày mở cửa ra cho tao, có phải mày đang giấu thằng đàng ông lạ nào trốn trong nhà không mà không dám cho tao vào.”
Khi tiếng đập cửa càng ngày càng lớn, Hứa Mỹ Lam thực sự sợ rằng bà Đại Lưu sẽ đập hỏng cửa nhà mình.