Mua đồ với con nít, Hứa Mỹ Lam sợ mình giải thích không rõ ràng, nên không trêu chọc mà tiếp tục đi về phía trước.
Cô cũng không tin, một cái thôn lớn như vậy cũng không có lấy một người lớn.
Trong lòng mới vừa nghĩ như vậy, phía trước cách đó không xa có giọng nói của một người phụ nữ đang quát mắng một đứa trẻ vang lên từ trong nhà, trong lòng Hứa Mỹ Lam vui vẻ, bước nhanh tới chỗ phát ra tiếng nói đó.
Quả nhiên, cổng đang mở, trong sân có một người phụ nữ đang quay lưng về phía cô giặt quần áo, bên cạnh là một đứa bé hai ba tuổi đứng ở bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ủy khuất, hai tay nhỏ bé ướt sũng, cổ tay áo cũng lấm lem, có dính một chút nước.
Có lẽ lý do vừa rồi đứa trẻ bị mắng phần lớn là do nó không nghe lời và nghịch nước.
Hứa Mỹ Lam đi lên phía trước, nhẹ nhàng gõ vào cửa vài cái, để thể hiện sự có mặt của mình.
Hai người trong sân nghe thấy tiếng gõ cửa thì lần lượt nhìn về phía cô, khi nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ, Hứa Mỹ Lam vô cùng kinh ngạc.
Hóa ra người phụ nữ này không ai khác chính là dì Thúy Phân, người đã gặp Hứa Mỹ Lam một lần.
Dì Thúy Phân cũng nhận ra Hứa Mỹ Lam ngay lập tức, trên mặt lập tức hiện lên một nụ cười.
“Vợ của Trương Hùng à, mau vào đây đi!”
Hứa Mỹ Lam trong lòng thở phào nhẹ nhõm, may mà bà ấy là người quen, nhìn thấy bà nhiệt tình như vậy, hẳn là bà ấy không có chán ghét cô!
“Dì, dì đang giặt quần áo à, cháu không quấy rầy đến dì chứ.”
Dì Thúy Phân lắc đầu, có chút buồn cười nói, “Cô gái nhỏ, cháu cũng khách sáo quá rồi, có gì đâu mà lại quấy rầy.”
Dì Thúy Phân nói xong, đem băng ghế trong sân ra cho cô ngồi, rồi bà đi rót nước.
Hứa Mỹ Lam vội vàng giữ chặt bà ấy lại, có chút không chịu nổi sự nhiệt tình này của bà ấy. “Dì, dì cứ kệ cháu, cháu đã ăn no uống no rồi mới từ trong nhà lại đây.”
Dì Thúy Phân liếc nhìn cái giỏ tre trong tay cô, “Được rồi, dì sẽ không khách sáo với cháu nữa, cháu đến chỗ dì có phải có việc gì không?”
Hứa Mỹ Lam gật đầu, “Nói thật với dì, dì cũng đã biết hoàn cảnh nhà cháu. Rau trong vườn vừa mới được trồng, này không, liền phải đi trong thôn xem nhà ai có rau không để đổi lấy ít rau về nhà ăn.”
Dì Thúy Phân nghe vậy trong lòng vui mừng, bà ấy vỗ đùi rồi kéo cô ra ngoài cửa, vừa đi vừa giải thích.
“Vợ của Trương Hùng à, cháu đến đúng chỗ rồi, vườn rau của dì có đủ loại rau, bây giờ dì dẫn cháu đi xem một chút, cháu muốn ăn gì thì cứ hái đi.”
Hứa Mỹ Lam đi theo dì Thuý Phân đi về phía trước, khi cô chuẩn bị bước ra khỏi cửa, cô dường như nghĩ đến điều gì đó và liếc nhìn lại phía sau, thì bắt gặp phải một đôi mắt sạch sẽ ngây ngô.
Hứa Mỹ Lam vội vàng giữ chặt dì Thúy Phân và chỉ vào đứa trẻ đứng ở trong sân.
“Dì, đứa nhỏ!”
Dì Thúy Phân vỗ đầu, “Ối giời” một tiếng, vội vàng buông tay Hứa Mỹ Lam ra, chạy vào sân bế đứa bé lên.
“Suýt nữa thì quên mất cháu nội bảo bối của bà rồi, bà nội thật là hồ đồ quá!”
Ngược lại bà ấy đối với Hứa Mỹ Lam cười lúng túng, “Vợ của Trương Hùng, làm cháu chê cười rồi!”
Hứa Mỹ Lam nở một nụ cười an ủi với bà ấy, “Có chuyện gì đâu, nếu dì không ngại cứ gọi cháu là Mỹ Lam.”
Lúc nãy cô nhìn sơ qua sân của dì Thúy Phân, có mấy chỗ tường gạch nung nứt toác, như chực chờ có thể đổ xuống bất cứ lúc nào, quần áo bà ấy mặc cũng rách tung toé so với quần áo trên người Trương Hùng cũng không hề thua kém gì nhau.
Mỗi gia đình đều có một hoàn cảnh khác nhau, cuộc sống của người nghèo không mấy dễ chịu, một phân tiền cũng phải bẻ ra chia làm hai. Cho nên, sau khi nghe được ý đồ đến đây của cô, bà ấy phản ứng như vậy cũng là bình thường.
“Cháu lớn lên trông thật xinh đẹp, không ngờ đến tên cũng hay như vậy, được rồi sau này nếu dì gặp cháu dì sẽ gọi cháu là Mỹ Lam!”