“Tiểu Hùng, chị dâu cậu nói cũng có lý, trên đời này người mẹ nào mà không la mắng con, tôi nghĩ cậu nên nhận lỗi với bà ấy rồi bỏ qua mọi chuyện đi.”
Giữa đám đông, một bà mẹ chồng không thể nhịn được nữa mở miệng khuyên bảo, có một người đứng ra, những người còn lại cũng nói theo, hầu hết đều là nói Trương Hùng và Hứa Mỹ Lam nên nhận thua, chỉ có một số ít người trong số họ vẫn không đồng tình với ý kiến đó.
Quả nhiên mọi người đều là đang đồng cảm với kẻ yếu, bất kể trước đó Đại Lưu có nặng lời mắng mỏ như thế nào, không ít người đều đứng về phía Trương Hùng và Hứa Mỹ Lam.
Nhưng chỉ cần Đại Lưu lộ ra một chút yếu thế, những người đó liền sẽ lập tức đứng về phía bà ta, đây cũng chuyện thường tình, ai bảo Đại Lưu là người lớn tuổi, ở thời đại hiếu thuận này, loại chuyện này cũng thật sự rất bình thường.
Khi những người khác đang lên án hai người họ, bọn họ không thấy rằng đôi mắt đang nhắm nghiền của Đại Lưu, người đang bất tỉnh trong vòng tay của Tiểu Dương lặng lẽ hí mắt ra, khóe miệng không ngừng nhếch lên.
Tiểu Dương cũng không ngoại lệ, cô ta cúi đầu cố gắng che giấu nụ cười gần như không thể nhịn được của mình. Càng ngày càng nhiều người lên án, ánh mắt Trương Hùng cũng ngày càng lạnh dần đi.
Ngay lúc anh sắp không nhịn được mà phát điên lên, có một đôi bàn tay nhỏ bé dịu dàng nắm chặt lấy tay của anh, Trương Hùng quay đầu lại, liền thấy Hứa Mỹ Lam vẻ mặt lo lắng nhìn anh.
Trong lòng Trương Hùng cảm thấy ấm áp, cơn giận bị những người này khơi dậy trong nháy mắt đều tan biến hết. Tinh thần của anh tỉnh táo trở lại và có thể suy nghĩ rõ ràng hơn.
Mắt nhìn sắc trời, người anh đợi cũng không lâu nữa sẽ đến, nếu bọn họ đã không biết xấu hổ như vậy. Hôm nay cũng không bằng gỡ bỏ lớp mặt này xuống để cho thiên hạ nhìn xem, vì để sau này có cuộc sống bình yên, hôm nay anh cũng nên phân rõ ranh giới với những người này.
Đột nhiên, từ phía sau đám đông truyền đến một giọng nói vui vẻ. “Mọi người làm gì vậy? Tan làm rồi sao không ở nhà nghỉ ngơi, mà lại vây quanh ở đây thế này!”
Giọng nói rất quen thuộc, mọi người nhao nhao quay đầu lại nhìn, liền thấy hai người có bối phận và lớn tuổi nhất trong thôn tới, cùng với gia đình trưởng thôn và chú Đổng, một nhóm năm sáu người đi tới.
Đám người xem náo nhiệt kia tự động lùi sang hai bên, để nhường đường cho mấy người họ đi vào trong sân.
Thấy vậy Trương Hùng, vội vàng kéo Hứa Mỹ Lam đến gặp họ, với vẻ mặt kính trọng. “Ông cả, ông hai!”
Hai ông lão gật đầu, không thèm nhìn Đại Lưu đang giả vờ hôn mê nằm trên người Tiểu Dương.
“Sự tình trải qua ông và ông hai của con cũng đã biết rõ ràng, cháu trai, cháu đã vất vả rồi!” Ông cả khẽ thở dài, bàn tay to vỗ vào bả vai Trương Hùng, trên khuôn mặt già nua nhăn nheo tràn đầy ân cần!
Dương Quế Hoa đi thẳng đến trước mặt Hứa Mỹ Lam, vẻ mặt khẩn trương, “Mỹ Lam, cháu không sợ chứ hả!”
Hứa Mỹ Lam cười khẽ lắc đầu, ý bảo cô không sao.
“Cô gái nhỏ này nhất định chính là vợ của cháu đúng không!”
“Đúng vậy, ông cả. Mỹ Lam đây là ông cả và ông hai.” Trương Hùng đẩy người Hứa Mỹ Lam đi về phía trước, ý bảo cô gọi hai ông.
Hứa Mỹ Lam rất ngoan ngoãn gọi “Ông cả, ông hai!”
“Này, không tệ, bây giờ hai ông già chúng ta có lời muốn nói. Chờ đến khi chúng ta đi xuống dưới, cũng có mặt mũi gặp ông nội cháu!” . truyện ngôn tình
Ông hai thở dài một tiếng, nhớ tới em ba cả đời vất vả, trong mắt hiện lên một chút buồn bã, thoáng qua rồi biến mất!
“Được rồi, hôm nay chúng ta tới đây là đòi lại công bằng cho đứa nhỏ Tiểu Hùng này, chuyện trước mắt chúng ta giải quyết trước đã.”
Nhìn thoáng qua Đại Lưu, đột nhiên nhìn thấy một bóng người lén lén lút lút ở phía sau đám đông, đang thò đầu vào trong. Ông cả cười nhạo một tiếng, thấy mọi người đều ở đây, vậy thì bắt đầu đi.
“Tiểu Đổng, cháu đi xem giúp ta bà ấy bị bệnh gì, hôn mê lâu như vậy cũng không phải là chuyện tốt, dù sao cháu cũng phải đánh thức bà ấy dậy trước mới được.”