Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người

Chương 228




“Chú Lôi, chú tới nhà của cháu có việc gì sao?” Trương Hùng cùng Hứa Mỹ Lam đứng một bên xem không khí náo nhiệt, nhìn thấy người đáng ghét đã rời đi, liền chuẩn bị vào trong nhà, lại bị bọn họ chặn cửa, không thể đóng cửa lại được, hơn nữa những người này vẫn là cùng huyết thống với Trương Hùng, thật sự có chút khó xử, xem ra cũng chỉ có thể tìm Tề Lôi, chính là muốn đuổi khách!

“Tiểu Hùng, Mỹ Lam, thật tình cờ chúng ta lại gặp lại nhau rồi.” Tề Lôi rất vui khi gặp lại hai người họ. Lúc trước, ông ấy đối với hai người bọn họ cũng rất tốt, lại không nghĩ rằng Trương Hùng là con trai của chị gái mình, chính là cháu ngoại của mình!

“Đều gặp đến trong nhà, cũng không phải là vấn đề.” Hứa Mỹ Lam bĩu môi, không tỏ ý kiến.

“Khụ, đồng chí Trương Hùng, xin lỗi vì đã đột ngột đến làm phiền đồng chí. Nhưng ở đây nhiều người quá, chúng ta có thể vào trong nhà nói chuyện được không.”

Trương Văn Dũng thấy Hứa Mỹ Lam và Trương Hùng giống như không có ý định muốn mời bọn họ vào trong nhà, vì vậy ông ấy nhịn không được mà mở miệng nói, sở dĩ trước đó không tìm đến quấy rầy, chính là để tìm một khoảng thời gian thích hợp để gặp mặt.

Nhưng bây giờ đôi bên đã gặp mặt nhau rồi, cũng không cần lo có hợp hay không nữa.

Ngay khi Trương Văn Dũng vừa dứt lời, trong lúc nhất thời không ai nói gì cả, tất cả đều nhìn về phía Trương Hùng, ngay cả Hứa Mỹ Lam cũng đang chờ đợi câu trả lời của anh.

Dù sao đây cũng đều là người thân của anh, chỉ có anh mới có quyền quyết định có cho họ vào trong hay không.

Đôi mắt sâu thẳm của Trương Hùng đảo qua vài người, khi bắt gặp ánh mắt mong đợi và yêu thương của ông cụ Trương, anh cũng không thể nói ra lời từ chối.

Khẽ thở dài, cảm thấy có chút bất đắc dĩ, anh lui về phía sau mấy bước, để nhường đường cho bọn họ vào trong, “Mọi người vào đi!”

Trương Hùng vừa nói ra, bốn người lập tức vào trong sân, quay người đóng cửa lại, anh sắp xếp cho bọn họ ngồi nghỉ ngơi dưới giàn nho, Hứa Mỹ Lam đi vào bếp pha trà. Trương Văn Dũng nhìn đứa con ruột đã hơn hai mươi năm không gặp này, trong lòng xúc động không lời nào có thể diễn tả được.



“Tiểu Hùng, dạo này con thế nào. Ở trường có ai bắt nạt con không, nếu có khó khăn gì thì hãy tìm đến nhà... chúng ta. Đây, đây là số điện thoại trong nhà.” Ông cụ Trương lấy ra một tờ giấy đã mang theo bên người từ lâu, cẩn thận đưa qua.

Nhìn ông cụ hiền lành trước mặt, trong lòng Trương Hùng có chút chua xót, biểu cảm trên khuôn mặt của ông bà nội khi họ còn sống ở thôn Trương Gia không tự chủ đột nhiên hiện lên trong đầu anh, giống hệt biểu cảm bây giờ trên khuôn mặt của ông cụ Trương.

Anh có thể từ chối lời đề nghị của bất kỳ ai, nhưng Trương Hùng lại không thể nói một lời từ chối với một ông cụ ánh mắt tràn đầy tình yêu thương như vậy.

Thật ra, từ nhỏ anh đã biết mình bị cố ý tráo đổi, không có gì khác, anh cũng đã sớm buông tay, ít nhất không bị người ruột thịt ruồng bỏ.

Ông cụ Trương giơ tay ra một hồi lâu, thấy Trương Hùng vẫn yên lặng ở đó, một chút muốn nhận lấy bộ dáng cũng không có, trong lòng có hơi đau xót, chậm rãi rút tay về.

Nhưng đến khi tay ông cụ vừa rút lại mới được nửa chừng thì một đôi tay thon dài mạnh mẽ kéo lấy tờ giấy ra khỏi tay ông cụ.

Sau khi bỏ tờ giấy vào túi, Trương Hùng chân thành nói “Cảm ơn!”

Thấy biểu hiện của Trương Hùng buông lỏng, khuôn mặt tang thương của ông cụ Trương trong nháy mắt cười tươi như hoa, “Không có việc gì, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, cứ việc tới tìm chúng ta.”

Trương Văn Dũng và Tề Lôi cũng liếc mắt nhìn nhau và thở phào nhẹ nhõm, ít nhất anh đã không từ chối sự tiếp cận của bọn họ, chỉ cần bọn họ chân thành, tin chắc rằng sẽ có một ngày bọn họ sẽ nhận lại nhau!

Khi bầu không khí dần trở nên hòa hợp hơn, Hứa Mỹ Lam bưng trà đã pha đi ra, Trương Hùng thấy vậy liền vội vàng đứng dậy đi về phía trước, trên mặt tràn đầy vẻ không đồng tình.