Cô chuẩn bị ngày mai đi học, hỏi xem có ai muốn mua đồ gì hay không cô sẽ bán chúng với giá rẻ hơn.
Kẻ ghê tởm ấy đã đi rồi, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, Hứa Mỹ Lam và Trương Hùng dọn dẹp lại sân một chút.
Những thứ còn thiếu trong nhà bếp đã được bổ sung vào, bởi vì Trương Hùng đã biết chuyện cô có không gian, Hứa Mỹ Lam không cần phải giấu giếm nữa, chỉ trong chốc lát căn bếp liền trở nên rực rỡ hẳn lên.
Cả hai người đều không muốn nấu ăn nên đã khóa cửa và đến một nhà cửa hàng tư nhân nhỏ để ăn một bữa thịnh soạn, nhân tiện thay ổ khóa ở cổng, chìa khoá ở cổng chú Đổng đã mang đi, tóm lại là bọn họ có chút không yên tâm, thay toàn bộ ổ khoá có lẽ sẽ tốt hơn.
Cuộc sống của hai người thoải mái dễ chịu hơn so với những ngày có chú Đổng còn ở đây, có những chuyện không vui cũng dần quên đi, luôn nghĩ đến những chuyện không vui đó dễ khiến bản thân buồn hơn.
Hứa Mỹ Lam đã tìm được một món canh bồi bổ thân thể cho phụ nữ mang thai và bắt đầu bồi bổ cơ thể, tên món canh này rất bình thường, nó được gọi là “Canh bổ dành cho phụ nữ mang thai”, và nguyên liệu trong đó cũng đều có sẵn trên thị trường.
Chỉ là vật tư thiếu thốn nên hơi khó mua chúng thôi.
Những món như thịt ba chỉ, hạt sen, nhãn nhục, đậu phộng,.. đều là những thứ bổ máu. Hơn nữa, trong không gian còn có nhân sâm thái nhỏ, chậm rãi đun sôi trong thời gian ngắn, mỗi tuần uống ít nhất hai ba lần.
May là trong không gian của cô trồng nhãn nhục và đậu phộng nên không cần phải ra ngoài mua, đặt mua thịt ba chỉ ở lò mổ sớm một chút cũng rất tiện, hạt sen có chút khó mua, nhưng cũng không phải vấn đề lớn, nếu không được, liền đi thành phố H nhìn xem một chút.
Trương Hùng hiệu suất rất nhanh, ngày hôm sau khi cô vẫn còn nằm trên giường ngủ nướng, thì anh đã mang thịt heo và hạt sen trở về nhà. Hứa Mỹ Lam ngáp ngắn ngáp dài từ trong nhà đi ra, thấy anh đang ngồi xổm trong sân rửa sạch bụng heo, anh nghe thấy tiếng động liền quay lại thì thấy là Hứa Mỹ Lam, trên khuôn mặt nở một nụ cười, giọng điệu của anh rất nhẹ nhàng.
“Em dậy rồi sao, đồ ăn trong nồi vẫn còn nóng, em mau rửa mặt đi rồi còn ăn cơm.”
Hứa Mỹ Lam còn có chút hơi mơ màng, nhưng sau khi nghe vậy cô vẫn ngoan ngoãn đi rửa mặt. Sau khi rửa mặt xong, Hứa Mỹ Lam cũng đã tỉnh táo lại, nhớ tới tối qua chính mình mang thai vừa tròn ba tháng đã bị Trương Hùng lăn lộn đến nửa đêm.
Hứa Mỹ Lam tức giận, tuy rằng bởi vì có thai mà anh dịu dàng hơn nhiều nhưng cô vẫn không chịu được, nếu không sao lại ngủ đến gần trưa mới dậy.
Cũng may hiện tại trong nhà này chỉ có cô và Trương Hùng, không ai thèm để ý!
Sau khi vội vàng ăn xong bữa sáng và bữa trưa, Hứa Mỹ Lam mở gói hàng mà Trương Hùng đã mang về ra, bên trong không có nhiều thứ, chỉ có một hộp sữa mạch nha và một gói bánh ngọt, bọc nhỏ còn lại đều là hạt sen.
Cầm lên thử, ít nhất có hai ký, đủ dùng một thời gian, hạt sen rất đắt lại rất khó mua, Hứa Mỹ Lam suy nghĩ một hồi, bốc một nắm hạt sen bỏ vào trong không gian, và rải hạt sen xuống một cái ao cá nhỏ mà cô đã đào trước đó.
Thứ này cô chưa từng trồng qua, sống được hay không còn phải xem may mắn nữa. Thứ bảy và chủ nhật, hai người không có việc gì làm, liền tìm hai cái ghế dựa nằm xuống dưới giàn nho, hưởng thụ không khí mát mẻ, thư thái hiếm có, còn mấy ngày nữa là đến Tết Trung Thu, hơi gió thổi mát lạnh, Hứa Mỹ Lam và Trương Hùng đang thảo luận với nhau về việc mua gì cho Tết Trung Thu, bầu không khí ấm áp và hài hòa.
Cửa sân đột nhiên có tiếng gõ mạnh vang lên, hai người liếc mắt nhìn nhau nhíu mày lại, ai lại tới vào giờ này. Phải biết rằng bọn họ từ khi chuyển nhà đến đây ở, cũng không có tiếp xúc gì với hàng xóm xung quanh, quen biết cũng chỉ có vài người.
Chỉ cần nghe tiếng gõ cửa là biết người đến không có ý tốt lành gì, đây không phải là cách người ta gõ cửa khi có quan hệ tốt đẹp với nhau. Hứa Mỹ Lam nghi ngờ, nếu không phải do cửa nhà cô cứng cáp, chỉ sợ hai cánh cửa này đã bị người bên ngoài trực tiếp phá hủy nó rồi!