Hành động thể hiện tình cảm như không có ai ở đây của đôi vợ chồng này, khiến ba người giống như người vô hình đứng ở một bên như tượng gỗ vô cùng xấu hổ.
Cuối cùng, chú Đổng còn không chê chuyện còn chưa lớn liền ho khan hai tiếng, mới đánh thức hai người đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.
Dương Quế Hoa vội vàng rời khỏi lòng n.g.ự.c của Trương Quốc Hưng, đưa tay vuốt lại mái tóc rối bời, khuôn mặt đỏ bừng như máu.
“Anh Đổng, em làm anh chê cười rồi, chúng ta vào trong phòng ngồi uống chén trà đi!” Trương Quốc Hưng, người đã làm trưởng thôn nhiều năm như vậy, nên có một khuôn mặt tương đối dày, bắt đầu nói chuyện với chú Đổng như không có chuyện gì xảy ra.
Chú Đổng vội vàng xua tay, “Không cần đâu, các người cũng dọn dẹp ở đây đi, có Tiểu Hùng và Mỹ Lam ở đây giúp đỡ tôi cũng không quấy rầy nữa!”
Nói giỡn, ở lại đây là ăn cơm chó không đủ sao! Với thời gian rảnh rỗi đó, còn không bằng đọc thêm nhiều sách y học.
Thấy vậy, Trương Quốc Hưng cũng biết chú Đổng đang cố giữ thể diện cho mình, cũng không cố chấp giữ chú ấy lại, nhà cửa bây giờ rối tung lên, cũng cần phải dọn dẹp, con trai ông vẫn còn đang nằm trên giường, cũng không có thời gian nói chuyện phiếm với chú Đổng.
Sau khi chú Đổng rời đi, Trương Quốc Hưng đối với Hứa Mỹ Lam và Trương Hùng chào hỏi một chút, rồi vội vã đi đến phòng của Trương Ái Quốc.
Vừa bước vào phòng, đôi mắt của ông liền chạm phải đôi mắt của Trương Ái Quốc người nằm trên giường, “Cha, cha đã về rồi!” Trương Ái Quốc cười yếu ớt nhìn Trương Quốc Hưng.
Trương Quốc Hưng nhìn thấy đứa con trai mình trên trán buộc băng gạc, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, không có một tí máu, nằm trên giường không thể động đậy, hai mắt ông ấy có chút chua xót.
Đây vẫn là đứa con trai không sợ trời không sợ đất, tuy rằng gầy nhom nhưng vẫn nhảy nhót lung tung giống như con khỉ sao! Nghĩ đến lúc buổi sáng khi ông ấy gần đi làm, tren tiểu tử thúi này còn cầm một quả trứng luộc cười rạng rỡ với ông, Trương Quốc Hưng liền cảm thấy khó chịu.
“Bây giờ con cảm thấy thế nào, có chóng mặt hay không, còn đau ở chỗ nào nữa không?” Trương Quốc Hưng liên tục hỏi mấy vấn đề, Trương Ái Quốc dở khóc dở cười, tuy nhiên có thể được cha mình quan tâm, trong lòng anh ta cũng rất vui sướng.
“Không sao đâu cha, con là chàng trai trẻ tuổi khỏe mạnh mà, còn không phải chỉ bị chảy m.á.u một chút và khâu vài mũi thôi, với năng lực chữa trị của con, ngày mai con có thể khỏe mạnh tung tăng nhảy nhót!”
“A, ngày mai, con đang nằm mơ sao, cha nghe Tiểu Hùng nói, ngoài vết thương ở trán, con còn bị chấn động não nữa cần phải tĩnh dưỡng, nếu không bảo dưỡng thân thể cho tốt, nó sẽ ảnh hưởng đến việc vào đại học của con thì biết làm sao bây giờ!”
Trương Ái Quốc nghe thấy những lời này liền nhướng mày, vội vàng hứa hẹn sẽ nghỉ ngơi thật tốt, ý nghĩ chuẩn bị nghỉ ngơi một lát liền rời giường giả bộ đã khoẻ hoàn toàn biến mất.
Anh ta thật sự rất vất vả để có thể thi đậu đại học, anh ta không muốn vì sức khỏe mà bị trượt đại học, nếu không anh ta sẽ khóc c.h.ế.t mất!
Trương Quốc Hưng ở lại trong phòng một lúc, nói vài lời quan tâm với Trương Ái Quốc, lúc này mới rời đi.
Trong sân, Dương Quế Hoa dẫn theo Hứa Mỹ Lam và Trương Hùng thu dọn đồ đạc, đồ đạc bị hư hỏng nhiều, Dương Quế Hoa đau lòng đến không được, trong lòng bà ấy càng mắng hai người con trai kia trăm ngàn lần.
“Dì cả, lần này chúng cháu tới Kinh Thành đã nhìn thấy rất nhiều người bán hàng rong đang bán đồ.” Hứa Mỹ Lam đột nhiên mở miệng nói ra những lời này.
Bàn tay đang thu dọn đồ đạc của Dương Quế Hoa rõ ràng đã tạm dừng một lúc, sau đó trở lại bình thường.
“Ồ, đúng rồi, ngày đó dì có đi lên huyện, hình như lại thấy có người lén lút trộm bán đồ.” Dương Quế Hoa cảm khái, nhìn tình hình này, chỉ sợ sau này mọi người đều có thể tự do bán đồ!
Lúc trước khi bà còn trẻ, cũng từng nghĩ đến chuyện lập gia đình và lập nghiệp buôn bán nhỏ để phụ giúp gia đình, nhưng cuộc sống lúc đó không yên ổn, người phụ nữ đi ra ngoài rất dễ dàng xảy ra chuyện.