Giọng nói này nghe rất quen thuộc, giống như là của dì cả, nghĩ đến đây, bước chân của Hứa Mỹ Lam vô thức đi nhanh hơn. Vốn dĩ cũng cách đó không xa, chỉ mười mấy bước là đã đến nơi.
Hứa Mỹ Lam vừa đến cửa đã thấy hai thanh niên cao lớn trông gần giống nhau, trên tay mỗi người ôm một chiếc túi vải, hốt hoảng chạy ra, sắc mặt tái nhợt!
Hứa Mỹ Lam đối mặt với bọn họ, trong đó có một người đàn ông đã đẩy cô sang một bên, với một cử chỉ rất thô lỗ, nếu cô không chuẩn bị trước, chắc chắn cô đã bị người đó đẩy ngã!
Lắc đầu, trong lòng cô chửi thầm hai người này có phải đang vội đầu thai hay không, nhưng khi cô đảo mắt nhìn vào bên trong, liền nhìn thấy mỗi lần gặp mặt đều khí phách hăng hái Dương Quế Hoa, giờ phút này mặt đầy nước mắt, cả người chật vậy, trong nháy mắt như là già đi mấy tuổi, ngay cả đồ đạc trong sân cũng thành một đống hỗn độn như là có một trận cuồng phong vừa đi qua thổi tung lên!
Hứa Mỹ Lam cẩn thận tránh đi chướng ngại vật trên mặt đất và đến chỗ Dương Quế Hoa, nhìn thấy đôi mắt của bà ấy dại ra, quần áo xộc xệch, ngồi bệt dưới đất không còn một chút hình tượng nào, trong n.g.ự.c ôm một người cổ và mặt dính đầy máu, mặt của người đó vùi vào trong n.g.ự.c Dương Quế Hoa, nên nhìn không rõ mặt.
Nhưng ở nhà, ngoại trừ chú Trương Quốc Hưng, người duy nhất có thể được dì ấy bảo vệ chính là em họ Trương Ái Quốc, cô đã đoán được người dì ấy đang ôm trong lòng là ai rồi!
Con ngươi của Hứa Mỹ Lam co rụt lại, cô không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, cô chỉ nhẹ nhàng ghé vào tai bà ấy và nói với bà ấy rằng: “Dì mau đặt Ái Quốc xuống đi, trước tiên chúng ta phải cầm m.á.u cho cậu ấy!”
Quả nhiên vừa nghe nói phải cho Trương Ái Quốc cầm máu, Dương Quế Hoa liền tỉnh lại, thấy người đến là Hứa Mỹ Lam, Dương Quế Hoa bất ngờ nắm lấy tay cô, trong giọng nói còn mang theo nức nở: “Mỹ Lam, cháu nhất định phải cứu Ái Quốc!”
Nghĩ đến chính mình không biết y thuật, Hứa Mỹ Lam tuỳ tiện giúp Trương Ái Quốc băng bó lại vết thương, để ngăn vết thương nứt toạc trở lại. Sau đó vẫn là nên giao cho những người có chuyên môn đến làm! Phải đến nhờ chú Đổng tới đây mới được. Cô đứng dậy, đút tay vào túi, lén lấy từ trong không gian ra mấy viên kẹo cứng, vẫy tay với hai đứa trẻ đang đứng lấp ló ngoài cửa.
Khi hai đứa trẻ nhìn thấy những viên kẹo trên tay Hứa Mỹ Lam, cặp mắt của hai đứa trẻ đang sợ hãi đã thu hồi lại, chạy đến trước mặt Hứa Mỹ Lam, nhìn một cách thèm thuồng… những viên kẹo trên tay cô!
Hứa Mỹ Lam giật giật khóe miệng, nhưng vẫn không quên công việc, “Các bạn nhỏ, các bạn có biết bác sĩ trong thôn của chúng ta đang sống ở nơi nào không?”
Đứa lớn trong hai đứa lập tức nói: “Con biết, con biết, mẹ có nói. Ông Đổng hiện tại đang sống ở nhà chú Hùng!” Đứa bé nói xong ưỡn ngực, nhìn cô với vẻ mặt chờ mong.
Hứa Mỹ Lam cũng không keo kiệt, lấy ra bốn viên kẹo cho đứa trẻ, “Các bạn nhỏ thật lợi hại, chị giao cho em một nhiệm vụ, giúp chị đi gọi ông Đổng đến nhà trưởng thôn để cứu người, nếu kêu người đến, chị sẽ cho các em kẹo!”
Đứa trẻ nghe nói còn có kẹo để lấy, liền gật đầu đồng ý rồi chạy đi trước mặt, không đợi Hứa Mỹ Lam dặn dò thêm vài câu, liền nhanh như chớp chạy đi mất.
Hứa Mỹ Lam bật cười, chuyển sự chú ý sang đứa trẻ còn lại, thấy đứa bé cũng đang nhìn kẹo trên tay cô, đôi mắt còn rưng rưng, cô nhìn thấy vậy liền hiểu rõ, đứa trẻ này nhìn thấy đứa bé kia được cho kẹo, mà mình lại không có cho nên đang tủi thân đâu!
“Nào, cậu bạn nhỏ em cũng có, chị cho em kẹo này, em có thể giúp chị gọi trưởng thôn về nhà cho chị được không. Nếu gọi trưởng thôn về chị sẽ cho em thêm mấy viên kẹo nữa!”
Hứa Mỹ Lam cố gắng dịu giọng để thương lượng với đứa trẻ trước mặt mình! Đứa trẻ tuy còn có chút hơi đề phòng nhưng vẫn gật đầu đồng ý, đứa nhỏ nhìn cũng đã tám chín tuổi, Hứa Mỹ Lam hoàn toàn không lo lắng đứa bé sẽ không tìm được người, ở đây bình thường những đứa trẻ tám chín tuổi đều có thể tự mình lên núi hái nấm. Hứa Mỹ Lam nhìn về hướng cậu bé đang chạy, chính là nơi người lớn đi làm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa quay trở lại trước mặt Dương Quế Hoa.