“Ý em là, nếu anh nhận lại cha mẹ ruột của mình, nhưng cha mẹ ruột của anh vẫn đối xử tốt với con nuôi của họ hơn là anh, vậy anh sẽ làm gì?”
Nói xong, vẻ mặt Hứa Mỹ Lam thấp thỏm chờ câu trả lời của anh, mà phía trước Hứa Bưu vốn đang tập trung lái xe cũng nín thở, vì sợ hơi thở nặng nhọc của mình sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của Trương Hùng.
Ngay cả chú Đổng vừa lên đã xe nhắm mắt dưỡng thần cũng lặng lẽ mở hai mắt ra, hiển nhiên cũng rất quan tâm đến câu trả lời của anh!
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong xe trở nên vô cùng im lặng, không biết sau bao lâu, khi Hứa Mỹ Lam đang suy nghĩ có nên chuyển chủ đề để phá vỡ sự khó xử hiện tại hay không, Trương Hùng đã lên tiếng.
“Từ khi anh có ký ức, anh biết mình là một người không được mọi người yêu thương. Những năm tháng này, những trải nghiệm đã khiến anh cũng đủ dần trưởng thành rồi. Kể từ khi anh cắt đứt quan hệ với gia đình đó, mối quan hệ huyết thống đối với anh cũng không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là, chỉ cần thực sự đối xử tốt với anh, không quan trọng đó có là cha mẹ ruột hay không. Hơn nữa, hiện tại anh cũng không còn cô đơn nữa. Vì anh đã có em, có cả cha nuôi và anh trai nuôi, bây giờ anh thật sự rất hạnh phúc!”
Những lời Trương Hùng vừa nói ra chính là điều thật lòng, nếu trước khi gặp Hứa Mỹ Lam mà biết mình bị tráo đổi cha mẹ, anh nhất định sẽ đi tìm cha mẹ ruột của mình.
Nhưng giờ anh đã có gia đình riêng của chính mình, anh không còn quan tâm đến cha mẹ ruột như trước nữa, dù có biết cha mẹ ruột của mình là ai, anh cũng không vội tùy tiện mà nhận m.á.u mủ huyết thống với họ.
Nếu có duyên thì luôn có cơ hội gặp nhau, còn nếu không có duyên thì coi như không quen biết, chẳng ai làm phiền ai! Trương Hùng nghĩ về điều đó, nhưng anh lại không biết rằng sự tình phát triển đã vượt quá suy đoán của anh, sớm đã có người trước tiên thông báo cho cha mẹ anh về chuyện của anh.
Ngôi nhà cũ của gia đình nhà họ Trương ở Kinh Thành nằm ở hồ nước, có diện tích khoảng hai mươi mẫu, với một bức tường cao khoảng ba mét, khung cảnh bên trong bị đóng kín lại và người ngoài không thể nhìn thấy cảnh vật bên trong dù chỉ một chút.
Ngôi nhà cũ vốn rất náo nhiệt của gia đình nhà họ Trương đã trở nên vắng vẻ và hoang tàn kể từ khi xảy ra chuyện. Bây giờ trong ngôi nhà cũ của gia đình nhà họ Trương, chỉ còn lại ông cụ Trương là Trương Đức Toàn, cha Trương Trương Dũng, mẹ Trương Tề Linh Nhi, còn có hai người vẫn luôn không có rời khỏi nhà cũ của nhà họ Trương là chú Lục và dì Lục, hai người này là trước đây vào thời điểm chạy nạn đã chạy đến Kinh Thành, lúc sắp c.h.ế.t đói thì được ông cụ Trương cứu.
Từ khi sự việc kia xảy ra, tất cả họ hàng có liên quan đến nhà họ Trương đều cắt đứt quan hệ với bọn họ, trừ những người có mối quan hệ đặc biệt thân thiết với ông cụ Trương, ngay cả đứa cháu đích tôn duy nhất cũng phân rõ ranh giới với bọn họ.
Nhưng khi đó, cũng chỉ có một số ít người trong nhà họ Trương biết rằng đứa con cháu quý giá mà họ đã ẵm trong tay bảy tám năm nay hóa ra lại không phải là m.á.u mủ ruột thịt của nhà mình.
Vốn dĩ bọn họ đối với người cháu duy nhất này cũng không có thành kiến gì, thậm chí còn định sau khi tìm được con cháu m.á.u mủ ruột thịt của mình vẫn như cũ giúp đỡ cho anh ta, nhưng không ngờ hành vi của đứa nhỏ này lại khiến bọn họ hoàn toàn đau lòng!
Nhưng vào lúc này, chú Lục và dì Lục đã đứng lên và lập lời thề với ông cụ, thề sống c.h.ế.t cùng nhà họ Trương, sẽ luôn bảo vệ nhà họ Trương, nếu mọi người trong nhà họ Trương gặp chuyện gì bất trắc, bọn họ sẽ cố gắng hết sức đi tìm cậu chủ nhỏ đang lưu lạc ở bên ngoài, chăm sóc cho cậu ấy thật tốt, để cậu ấy trưởng thành! Lý do tại sao bọn họ chắc chắn rằng mọi người trong gia đình nhà họ Trương nếu xảy ra chuyện bọn họ có thể trốn thoát được, là vì bọn họ là người hầu bị nhà họ Trương áp bức.
Sau đó, bọn họ đã thực sự thực hiện lời hứa của mình, sau khi mọi người trong gia đình họ Trương bị buộc phải về quê, bọn họ đã lấy số tiền mà ông cụ nhà họ Trương đưa cho bọn họ, tìm kiếm tung tích của Trương Hùng ở khắp nơi.