Chương 94: Lý Hạnh Chi
Thấy 2 Pokemon của mình nhiệt tình mắng người như thế, Trần nguyên không khỏi bóp trán đau đầu. Chỉ có thể âm thầm bước ra đứng đối diện thanh niên họ Trịnh, tìm cách chống đở 1 màn ngượng ngùng này êm xuôi.
Trịnh Hải lúc này trong lòng có 1 cổ nộ hỏa nho nhỏ, cũng không thể trách hắn. Từ trước đến nay dân trong trấn 1 mực kính nhi viễn chi, dù có hoành hành bá đạo 1 chút khiến người khác tức giận, thì cũng chỉ có thể âm thầm mắng lén hắn vài câu sau lưng. Chưa có ai thực sự trước mặt nhiều người như thế dám chỉ trỏ mắng lấy hắn, quá đáng hơn chỉ trích hắn cũng không phải là người mà là 2 Pokemon hiện tại chỉ đứng ngang tầm đầu gối của hắn.
Thanh niên họ Trịnh 2 mắt nheo lại gằn giọng:
- 2 Pokemon này là của ngươi.
Trần Nguyên lúc này chỉ có thể cười cười gật đầu. Tưởng chừng cuộc ẩ·u đ·ả sẽ bởi vì chuyện này mà phát sinh thêm rắc rối. Chỉ thấy Trịnh Hải lấy ra Pokeball thu hồi Heracross, trước ánh mắt kinh ngạc của người dân trong trấn. Hắn vậy mà lặng lẽ xoay người bước đi, khi đi còn không quên quăng lại 1 câu ngoan thoại:
- Chuyện ngày hôm nay chỉ đến đây, ta nhớ kỷ ngươi rồi, nhà huấn luyện kia.
Trịnh Hải mặc dù có 1 vài điểm điên cuồng và càn rỡ, nhưng hắn không đến mức quá ngu xuẩn. Đối phương vừa có 1 Pokemon Ngự Tam Gia, vừa có 1 Pokemon hệ siêu linh - tiên hiếm có trong tay. Nếu không phải là 1 thiếu gia lắm tiền thì cũng thuộc dạng gia thế khủng bố. Một khi không nắm rõ lai lịch đối phương trong tay, hắn cũng không muốn dể dàng đắc tội 1 huấn luyện gia thuộc thế lực lớn nào đó mà hắn chưa biết.
Họ Trịnh là 1 gia tộc có tiếng nói trong Liên Minh, tuy nhiên 2 anh em Trịnh Hải cũng chỉ thuộc chi thứ trong gia tộc. Nếu không cả 2 cũng sẽ không bị phân công đến 1 trấn nhỏ bé thế này điều hành. Nếu thật sự xung đột nổ ra, với địa vị của 2 anh em họ. Chưa chắc gia tộc sẽ đứng về phía họ để xung đột với các thế lực khác.
Trần Nguyên cũng hiểu rõ mối bận tâm này của Trịnh Hải, nên từ lúc bước ra đến khi mọi việc lắng xuống. Hắn chỉ 1 mực im lặng, hư hư thực thực làm 1 huấn luyện gia trẻ có hậu trường vững chắc đằng sau. Tuy nhiên, lớp vỏ bọc này sẽ không thể giấu được lâu. Chỉ cần đối phương 1 mực cắn chặt việc này. Tìm hiểu kỷ càng thông tin của hắn, sẽ dể dàng phát hiện hắn chỉ là 1 nhà huấn luyện xuất thân từ tầng lớp bình dân.
Đến khi đó, phiền phức thật sự sẽ quấn lấy hắn. Tuy vậy, lùi lại 1 vạn tám nghìn bước, nếu thật sự xung đột nổ ra, với thực lực hắn hiện tại cũng không sợ 1 chút xung đột nhỏ như thế này. Hắn 1 mực bàng quan không tham gia vì không muốn kéo rắc rối vào trong người mà thôi.
Nhìn xuống 2 tiểu chỉ nhỏ bé, vẫn đang 1 mực nhi nhi nha nha không thôi. Hắn cười khổ cúi người xuống thương yêu xoa xoa lấy 2 cái đầu nhỏ bé của chúng.
- Được rồi... được rồi... đừng tức giận, người cũng đi rồi. Đừng mắng chửi nữa nha.
Tiểu Ralts 2 tay chống nạnh, chiếc má phòng lên 1 chút, dường như vẫn còn chút tức giận. Tiểu Froakie thì nhu thuận gật gật đầu tươi cười hưởng thụ cái xoa đầu của hắn.
Lúc này trị liệu cũng hoàn tất, các v·ết t·hương trên người của Raticate mặc dù vẫn còn rỉ máu. tuy nhiên nhịp thở đã ổn định, mọi thứ đã không còn đáng ngại. Chỉ cần mang đến Pokemon Center trị liệu dứt điểm sẽ không có di chứng gì đáng lo.
- Thương thế Raticate bước đầu được làm dịu, bây giờ chỉ cần mang đến Pokemon Center an dưỡng vài tuần rất nhanh nó sẽ sinh long hoạt hổ trở lại.
Cô gái mỉm cười vuốt ve lấy đầu Pokemon chuột, rồi nhẹ nhàng trao nó lại cho nhà huấn luyện. Nhận lấy Raticate từ trong tay thiếu nữ, chủ nhân Pokemon chuột không ngừng cúi người cảm tạ rối rít về phía cô gái và Trần Nguyên rồi vội vã chạy đi về hướng Pokemon Center. Nhìn bộ dáng vội vã, lo lắng của thiếu niên, có vẻ Pokemon kia rất quan trọng đối với cậu.
Mọi người xung quanh cũng bắt đầu giải tán. Cô gái đứng dậy toang nói gì đó với Trần Nguyên thì bất chợt lảo đạo như muốn té ngã. Trần Nguyên theo phản xạ tự nhiên bắt lấy cánh tay của cô, 1 tay khác để hờ phía sau lưng phòng trường hợp cô gái kia té ngã. Lúc này hắn chợt phát hiện gương mặt thanh tú của cô gái đã xanh xao tái nhợt hẳng đi, giống như người bệnh.
- Đa tạ... ta cần nghỉ ngơi 1 chút.
Trần Nguyên gật đầu rồi dìu cô gái bước đến quán cà phê gần đó. Sau khi an bài chổ ngồi cho nàng ta, tiểu Ralts và Froakie lúc này cũng đã nhảy lên bàn ngồi xổm xuống trước mặt cô gái. Cả 2 vừa tò mò vừa có chút lo lắng nhi nhi nha nha nhẹ nhàng hỏi thăm cô gái.
- Ta không sao... chỉ là có chút mệt.
Cô gái mỉm cười trìu mến, nhẹ nhàng vuốt ve lấy đầu 2 tiểu chỉ
- Đây là di chứng khi sử dụng siêu năng lực.
Trần Nguyên tò mò chống cằm ngồi đối diện cô gái hỏi. Thiếu nữ gật đầu
- Khi sử dụng năng lực trị thương, sẽ có chút phản phệ khiến cơ thể có chút suy kiệt. Đối tượng trị liệu thương thế càng nặng, thì phản phệ cho cơ thể càng nghiêm trọng.
Nghe thấy điều này khiến Trần Nguyên có chút tò mò
- Thiếu niên kia có quen biết với cô?
Thiếu nữ đang yêu thích vuốt ve 2 má của Ralts và Froakie, nghe thấy câu hỏi chỉ nhẹ nhàng lắc lắc đầu
- Không thân không quen, tại sao lại bất chấp phản phệ mà giúp đở thiếu niên kia.
Cô gái chợt dừng lại động tác trong tay, mắt mở to nhìn thẳng vào đôi mắt Trần Nguyên
-Giúp đở 1 người còn phải dựa vào mối quan hệ thân sơ hay sao?
Nghe câu trả lời làm Trần Nguyên nhất thời á khẩu. Hắn dời ánh mắt ra nơi khác, như muốn trốn tránh ánh nhìn ngây thơ trong suốt của cô gái rồi đằng hắng tiếp lời
- Nếu không gây hại cho bản thân, việc trong tầm tay thì giúp đở người khác là chuyện bình thường. Nhưng nếu gây ảnh hưởng đến mình, lại không phải người thân quen, vì sao lại cố gắng đến thế?
Cô gái nhẹ nhàng lắc đầu rồi mỉm cười cưng nựng lấy tiểu Ralts, khi tiểu chỉ cố gắng chồm đến dùng 2 bàn tay nhỏ bé xoa xoa huyệt thái dương của cô gái hòng làm cô thoải mái hơn.
- Nếu ta giúp Raticate thì nhận lại chỉ là 1 cơn suy kiệt mệt mỏi, nghỉ ngơi 1 ngày, ngủ 1 giấc sẽ khỏi hẳng. Nhưng nếu ta không giúp, thì sẽ mất đi 1 sinh mạng, 1 nhà huấn luyện sẽ mất đi bạn đồng hành.
Như bất lực trước quyết tâm của tiểu Ralts, cô gái chỉ có thể nhẹ nhàng nhắm mắt tận hưởng sự mát xa nghiệp dư của tiểu chỉ. Froakie lúc này cũng quyết định tham gia, tiểu chỉ chồm tới nhẹ nhàng xoa bóp 2 vai của cô gái.
- Vậy suy đi tính lại, cơn suy kiệt này của ta rất đáng giá, có phải không?
Vừa hỏi, cô gái lại dùng ánh mắt trong suốt không nhóm chút bụi trần nhìn về Trần Nguyên mà mỉm cười.
- Vả lại người giúp cậu thanh niên kia, cũng không chỉ 1 mình ta. Chẳng phải anh cũng đã bất chấp xung đột mà bước đến giúp đở sao?
Nghe thấy lời này Trần Nguyên có chút chột dạ. Tự vấn bản thân mình, Trần Nguyên chưa bao giờ nghĩ mình là 1 người xấu, vì lợi ích mà bất chấp hãm hại người khác. Nhưng để trở thành 1 người tốt như trong lời nói của cô gái thì cũng còn 1 khoảng cách xa 1 vạn tám ngàn dặm. Hắn sở dĩ bước ra cũng chỉ là thuận theo 2 tiểu quỷ nhỏ, việc khiến hắn chủ động tìm phiền phức nếu không phải những người quan trọng đối với hắn, sẽ rất khó xảy ra. Nhìn thấy cô gái vừa đơn thuần lại tốt bụng như thế này, khiến Trần Nguyên không khỏi dâng lên nội tâm có chút ngưỡng mộ và tôn trọng.
- Trời không còn sớm, ta sẽ trở về nghỉ ngơi 1 chút. Tạm biệt 2 em bé dể thương của chị.
Nói rồi cô gái nhẹ nhàng đứng dậy, thương yêu hôn lên má chỉ ếch nhỏ và tiểu Ralts. Nghe vậy Trần Nguyên cũng đứng dậy tiễn biệt.
- Ta tên Trần Nguyên, nếu có duyên sẽ còn gặp lại.
Cô gái mỉm cười, nụ cười như làm sáng bừng cả 1 không gian
- Ta tên Lý Hạnh Chi, hữu duyên gặp lại.