Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Xuyên Không Tặng Kèm Hệ Thống Thương Thành

Chương 8: Siêu võng internet! Ta thật sự là một thiên tài




Chương 8: Siêu võng internet! Ta thật sự là một thiên tài

“Siêu võng internet.” Hai vị công chúa nghe được âm thanh phát từ chiếc smart phone này, đều cực kỳ ngạc nhiên.

“Cửu hoàng đệ, siêu võng internet là gì?” Thất công chúa dường như nghĩ ra được điều gì đó, trầm tư một lúc thì lên tiếng hỏi.

“Thất tỷ bát tỷ đừng ngạc nhiên, đây là một tính năng tuyệt vời của chiếc smart phone. Còn siêu võng internet là một không gian ảo rộng lớn, tất cả các chiếc smart phone đều phải kết nối đến siêu võng internet thì mới có thể liên lạc với nhau được.” Diệp Hàn không nhanh không chậm bình tĩnh giải thích cho hai người hiểu.

“Đúng như suy đoán của tỷ, đệ nói cần hoàn thiện nốt công đoạn cuối cùng chính là thêm siêu võng internet vào smart phone.”

“Vâng.”

“Nếu chiếc smart phone mà không kết nối vào siêu võng internet, thì nó cũng chỉ là một hạ phẩm pháp khí không hơn không kém, không có nhiều giá trị.”

“Vâng.”

“Thiên tài! Chỉ có thiên tài mới làm được điều này a!” Hai vị công chúa cùng kinh hãi và thán phục, khuôn mặt rạng rỡ nhìn xuống màn hình smart phone.

Người thanh niên đứng im một lúc nghe hai tỷ tỷ của mình ca tụng, hắn mỉm cười bắt đầu chương trình giáo dục tri thức khoa học hiện đại cho hai vị hoàng tỷ.

“Biểu tượng hình chiếc điện thoại này cho phép tỷ liên lạc với người khác bằng giọng nói. Biểu tượng cây bút này cho phép gửi và nhận các tin nhắn dạng văn bản. Cuối cùng là biểu tượng bánh răng cho phép mọi người thay đổi tên liên lạc của chiếc smart phone, và một số cài đặt khác.”

“Số điện thoại chính là dãy mã số ký tự mà các tỷ nhìn thấy khi lần đầu tiên đăng nhập vào thiết bị. Hai tỷ cũng có thể đặt tên cho mỗi số điện thoại của người khác trong danh bạ của mình để có thể dễ dàng phân biệt từng người một.”

Càng nghe Diệp Hàn nói hai vị công chúa kích động, dường như hai người họ vừa mới phát hiện ra một tân thế giới mới vậy.

“Thất hoàng tỷ, mau mau cho muội số điện thoại của tỷ, muội muốn thử sử dụng chức năng gọi điện nhắn tin xem nó thật thần kỳ như vậy không.” Bát công chúa vội vàng quay sang nói.



“Hoàng muội, muội lúc nào mới sửa được cái tính hấp tấp của mình vậy, tiểu cửu đã nói chúng ta cần vào cài đặt, đổi cho mình một cái tên liên lạc thật dễ nhớ trước.” Cô ngẩng đầu lên nhìn sang vị muội muội của mình mà nói với giọng điệu mắng yêu.

Bát công chúa╰(*°▽°*)╯

Thấy có cơ hội chọc ghẹo bát tỷ, Diệp Hàn liền như một con cáo già ngoe nguẩy đuôi nhảy vào nói: “Bát hoàng tỷ, tỷ thật là trẻ con, tấm chiếu mới chưa trải sự đời mà.”

Vừa nghe được âm thanh của tiểu cửu, cô lập tức trừng mắt phình má tức giận nói: “Cửu hoàng đệ, đệ nói ai trẻ con, đệ kém tỷ tận bốn tuổi luôn đó.” Cái miệng nhỏ nhắn của nàng cứ như một cái bẫy sắt, muốn nuốt chửng Diệp Hàn vào trong bụng.

Diệp Hàn ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm nói với giọng điệu tự tin: “Tuổi tác không nói lên sự trưởng thành của con người đệ.” Nói xong, anh ta còn cười tươi và nháy mắt tinh nghịch với bát công chúa.

Hai người nữ nhân nghe xong bốn mắt nhìn nhau, rồi lập tức cười to.

“Ha ha ha. Đệ . . .đệ . . .” Bát công chúa vừa cười vừa ôm bụng, một tay chỉ vào Diệp Hàn không nói lên lời. Nàng cười đến nước mắt chảy dài, như thể vừa nghe được câu nói hài hước nhất trên đời.

“Trông đệ thật giống ông cụ non.” Thất công chúa cũng không nhịn nổi phì cười.

Thương Hy ಠ_ಠ: “Ký chủ giống tên trẻ trâu thì đúng hơn.”

“Khụ! Khụ! Khụ!”

Một lúc sau thất công chúa thấy Diệp Hàn đỏ mặt như tôm luộc, liền lên tiếng nói: “Được rồi, hoàng muội đừng cười nữa, muội không phải muốn xem công dụng thần kỳ của smart phone sao.”

“Thất hoàng tỷ, vậy thì tỷ chỉ cho muội cách vào cài đặt và đổi tên liên lạc đi. Muội sẽ làm theo hướng dẫn của tỷ.” Cô cố gắng nhịn cười, gạt đi những giọt nước mắt do cười quá đà chảy ra nói.

Nhìn thấy muội muội của mình nhí nhảnh đáng yêu như vậy, lòng cô lập lức mềm ra như nước. “Được rồi, thất tỷ sẽ chỉ cho muội cách làm. Tỷ sẽ làm trước, muội làm theo sau.” Nói xong cô nhìn lại màn hình đưa tay lên nhấn vào biểu tượng cài đặt và chọn mục tên liên lạc, sau đó nhập vào tên của mình là Diệp Linh rồi nhấn vào biểu tượng lưu.



“Muội thấy không? Tỷ đã đổi tên liên lạc của mình rồi. Muội chỉ cần thao tác đơn giản như vậy là xong.” Nói xong cô ngẩng mặt lên mỉm cười.

Sau một hồi hì hục làm theo hướng dẫn của hoàng tỷ, cuối cùng cô cũng nhập được tên liên lạc của mình là Diệp Linh Hoa. “Cửu hoàng đệ, cửu hoàng đệ, tỷ và thất hoàng tỷ đã đổi tên liên lạc của mình rồi. Bây giờ bọn tỷ có thể sử dụng công năng gọi điện chưa?” Bát công chúa hỏi Diệp Hàn bằng giọng chờ mong.

“Để có thể sử dụng được công năng gọi và nhắn tin, thì hai tỷ chỉ cần nhập số điện thoại của người mình cần gọi là xong. Đệ sẽ cho hai tỷ số điện thoại, hai tỷ nhớ lưu lại số điện thoại của đệ vào danh bạ nhé.” Nói xong hắn liền đọc số điện thoại của mình cho hai vị công chúa: “Số điện thoại của đệ là al2dxxxxxx.”

Bọn họ nghe xong thì vui vẻ lưu lại số điện thoại của Diệp Hàn vào danh bạ của mình.

“Cửu đệ, tỷ đã ghi số điện thoại của đệ vào máy rồi, giờ tỷ chỉ cần chạm vào biểu tượng điện thoại và chọn số của đệ là có thể liên lạc được phải không?” Thất công chúa vừa hỏi vừa nhìn Diệp Hàn với ánh mắt tò mò.

“Vâng, tỷ có thể gọi thử cho đệ bất cứ lúc nào, đệ sẽ nghe máy khi tỷ gọi.”

“Vậy thì chúng ta thử ngay đi.”

Thất công chúa chạm vào số của Diệp Hàn trên màn hình điện thoại và bấm vào nút gọi. Ngay lập tức, chiếc smart phone của Diệp Hàn rung lên và phát ra tiếng chuông vang vọng.

“Chủ nhân có người gọi, Chủ nhân có người gọi, hãy mau mau nghe máy, hãy mau mau nghe máy.”

Nghe được tiếng nói ngọt ngào vang lên thì Diệp Hàn miệng kéo lên nụ cười, hắn phải mất rất nhiều trí lực để nghĩ ra nhạc chuông khi có người gọi đến, hắn nhìn vào điện thoại nhấn vào biểu tượng nghe máy và nói: “Alo, chào hai vị hoàng tỷ xinh đẹp của đệ?”

Âm thanh trong trẻo và trẻ trung từ smart phone vọng lên trong không gian, khiến hai người cùng giật mình và hồi hộp. Bọn họ không dám tin vào tai mình, họ thật sự có thể nghe được giọng nói của Diệp Hàn trực tiếp mà không cần chờ đợi.

“Điều này, điều này, quả là một phép màu không tưởng.”

Diệp Linh vốn là một luyện khí sư thiên tài, cô có niềm đam mê với những pháp bảo kỳ lạ. Cô nắm chặt chiếc smart phone trong tay, nhìn vào màn hình cuộc gọi với ánh mắt lấp lánh, cảm giác như mình đang chạm vào một phép màu kỳ diệu, nó đã vượt qua mọi giới hạn và quy luật của luyện khí sư mà cô biết.



Ở đây không chỉ có thất công chúa cùng bát công chúa phấn khích, mà ngay cả Diệp Hàn cũng cực kỳ hưng phấn trong lòng, nhưng hắn cố kìm nén sự hưng phấn của mình lại, dù sao cũng không thể mất hình tượng trước mặt thất hoàng tỷ cùng bát hoàng tỷ được.

Hắn khẽ ho một tiếng rồi nói: “Công năng đầu tiên của chiếc smart phone này là gọi điện thoại, công năng tiếp theo chính là nhắn tin. Chức năng này cũng là một chức năng liên lạc, nhưng thay vì dùng giọng nói thì dùng dạng viết chữ.”

“Cửu hoàng đệ, smart phone này đã có công năng gọi điện thần kỳ như vậy rồi, chúng ta cần gì nhắn tin nữa cho mất thời gian, gọi điện trực tiếp cho đối phương chẳng phải nhanh hơn sao.” Diệp Linh Hoa ngạc nhiên, cô không hiểu liền nhanh nhảu hỏi.

“Nó không cần thiết.” Diệp Linh ngồi ở một bên cầm chiếc smart phone không ngừng quan sát, cô cũng gật đầu tán thành.

“Haha.”

“Hai tỷ đừng nghĩ rằng chỉ có gọi điện thoại mới có thể liên lạc với người khác. Có những lúc, viết tin nhắn lại là cách thông minh và tiện lợi hơn.”

“Hai tỷ có thể dùng tin nhắn để giao tiếp trong nhiều tình huống khác nhau. Chẳng hạn, khi hai tỷ đang ở nơi đông người hoặc không muốn nói to, hoặc khi hai tỷ muốn nói một điều bí mật mà không cho người khác biết, thì viết tin nhắn là cách thuận tiện nhất.”

“Đệ nói cũng hợp lý.” Bát công chúa lập tức gật đầu phụ họa.

“Ví dụ như khi đang gặp nguy hiểm, không thể phát ra âm thanh hoặc sử dụng linh lực để cầu cứu, thì tin nhắn là cách an toàn nhất. Hai tỷ chỉ cần dùng tinh thần lực để gửi một tin nhắn cầu cứu. Như vậy, một tin nhắn có thể quyết định số phận sống hay c·hết.”

Hai người ngồi nghe đều không khỏi giật mình kinh ngạc, cứ nghĩ viết tin nhắn chỉ là một chức năng vô ích, không có tác dụng gì. Nhưng thật không nghờ trong một số hoàn cảnh nguy hiểm, nó lại có thể là một phương tiện cứu sinh một lá bùa cứu mạng.

“Cửu hoàng đệ, đệ thật là thiên tài a! Smart phone này có nhiều chức năng quá thần kỳ, thất tỷ nghĩ nó sẽ mở ra một kỷ nguyên mới về pháp bảo truyền tin liên lạc.”

Lúc này, Diệp Linh Hoa không thể kìm được sự hứng khởi trong lòng, vội vàng đứng dậy đá văng chiếc ghế ra ngoài khiến nó vỡ tan thành nhiều mảnh vụn. Cô lập tức chống hai tay xuống bàn, đưa mặt gần lại với Diệp Hàn, đôi mắt sáng lên như hai ngọn lửa, miệng cười rạng rỡ. Lên tiếng nói với hai người trước mắt một cách háo hức: “Chúng ta cầm smart phone đi khoe với phụ hoàng đi, chắc chắn người sẽ rất vui mừng khi biết về công năng thần kỳ của nó.”

Diệp Hàn mỉm cười lắc đầu, hắn đi vòng ra sau lưng đặt hai tay lên vai và nhấn cô ngồi xuống ghế. Khuôn mặt lập tức trở lên nghiêm túc, không còn bộ dáng đùa cượt như vừa rồi nữa.

“Thất tỷ, bát tỷ, đệ có một điều xin hai người giúp đỡ. Đệ mong hai người đừng tiết lộ quá sớm về smart phone cho ai biết. Đợi đến lần vào triều tiếp theo, chúng ta sẽ tặng cho phụ hoàng và mọi người một niềm vui bất ngờ.”

“Đệ tin rằng ngày hôm đó sẽ là một ngày đánh dấu mốc lịch sử thời đại mà tất cả mọi người sẽ không bao giờ quên.”