Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Xuyên Không Tặng Kèm Hệ Thống Thương Thành

Chương 50: Đại cơ duyên của Ngũ hoàng tử




Chương 50: Đại cơ duyên của Ngũ hoàng tử

Lúc này, tại tẩm cung của Diệp Hàn, ba tên siêu quậy đang vui vẻ chỉ dẫn đám cung nữ thái dám trang trí phòng ốc cảnh quan bằng đèn lồng và hoa cho đẹp mắt. Họ đang chuẩn bị cho cái tết cổ truyền của Thiên Nguyên Đại Lục, một ngày lễ quan trọng của tất cả người dân nơi đây.

Mỗi bốn năm một lần, không khí phấn khởi lan tỏa khắp nơi, mọi nhà đều háo hức chuẩn bị mọi thứ để đón một cái giao thừa thật vui vẻ và ấm áp cùng với người thân của mình.

Diệp Hàn đứng dưới ánh trăng tròn, cảm nhận sự lạnh lẽo cô đơn của một cái tết xa nhà, xa những người thân yêu dấu. Hắn nhớ lại kiếp trước, khi hắn còn là một đứa trẻ vui vẻ, hắn thường chơi đùa cùng các anh chị vào mỗi dịp lễ tết. Bây giờ, nhìn thấy ba tên siêu quậy đang vui vẻ chạy nhảy khắp nơi, làm ồn ào cả tẩm cung.

Hắn không biết mình nên cảm thấy vui hay buồn nữa.

Bỗng nhiên, một tia sáng chói lọi rơi từ trên trời xuống, lao thẳng về phía quảng trường Càn Nguyên Cung. Một t·iếng n·ổ lớn vang lên, làm rung chuyển cả hoàng cung, Diệp Hàn sợ hãi nhìn theo, hắn thầm nghĩ nếu tia sáng đó đâm vào hắn thì sao. Hắn có thể sống sót không?

“Ực! Rốt cuộc là lên nào to gan lớn mật như vậy?”

Không chần chờ, Diệp Hàn nhanh chóng khởi động tất cả các loại trận pháp phòng ngự, thậm chí còn dùng cả cái mai rùa hắn từng thu được để che giấu khí tức và vận mệnh của mình. Không thể không đề phòng a, kẻ thù đã t·ấn c·ông đến tận hoàng cung rồi, bây giờ trốn mới là thượng sách. Hắn chỉ là một luyện khí kỳ nhỏ nhoi, không đủ sức để can thiệp vào những cuộc chiến như thế này đâu.

Linh Nhi nhìn thấy Diệp Hàn liên tục phóng ra các trận pháp, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Điện hạ, ngài đang làm gì vậy?”

“Diệp Hàn, ngươi đang làm cái quái gì với những trận pháp này? Chẳng phải chúng ta nên mau chóng đến nơi xảy ra v·ụ n·ổ để xem xét tình hình à?” Diệp Ly cũng đứng nhìn Diệp Hàn với ánh mắt hoài nghi.

Liếc mắt nhìn hai người một cái, Diệp Hàn vẻ mặt khinh thường nói: “Các ngươi còn non lắm, ta mở trận pháp là để bảo vệ Hàn Duyên cung. Các ngươi không nhìn thấy có một thứ gì đó rơi xuống quảng trường Càn Nguyên Cung à? Đó có thể là kẻ thù của Vương Triều, nếu chúng bí quá hóa liều muốn bắt chúng ta làm vật tế thì sao?”

“Chẳng phải chúng tá sẽ hy sinh một cách oan uổng? Lên ta không thể để mọi n·gười c·hết một cách oan uổng được.”

Linh Nhi và Diệp Ly nghe vậy cũng thấy có lý, nếu đúng là kẻ địch t·ấn c·ông đến hoàng cung thì chẳng khác nào đặt mình vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Quyết định ẩn nấp trong tẩm cung, chờ xem tình hình rồi mới đưa ra quyết định là lựa chọn sáng suốt.

Chỉ có tên béo tiểu Lý Tử là nén cười khúc khích một mình, hắn theo hầu điện hạ nhà mình từ khi hắn còn mặc tã lót nên biết rõ tính cách của điện hạ như lòng bàn tay. Điện hạ nói là muốn bảo vệ mọi người nhưng thực ra là điện hạ s·ợ c·hết không dám ra mặt mà thôi.

Chính vì vậy mới có một màn kỳ lạ, tất cả mọi người đều dừng tay lại hướng ánh mắt nhìn chăm chăm về phía Càn Nguyên cung, chờ đợi tiếng động của cuộc chiến. Nhưng lạ thay, không có t·iếng n·ổ, không có tiếng gào thét, chỉ có yên lặng.

“Điện hạ hay là bọn họ đang nói chuyện tâm sự với nhau trước khi ra tay nhỉ?”

“Điều này thật kỳ lạ.”

Đột nhiên lúc này, tiếng chuông smart phone của Diệp Hàn vọng lên phá tan bầu không khí yên tĩnh, hắn nhanh chóng lấy máy ra xem, thì ra là mẫu hậu đại nhân gọi.

“Mẫu hậu, kẻ địch có mạnh không, phụ hoàng đang nói chuyện với họ trước khi bắt đầu cuộc chiến sinh tử à?”

“Kẻ thù? Chiến sinh tử? Hàn nhi con đang nói nhảm gì thế, mau mau hủy bỏ tất cả các trận pháp đi cho mẫu hậu?”

Diệp Hàn nghe câu trả lời của mẫu hậu thì ngẩn người, nghe thanh âm của mẫu hậu thì rất vội vàng và lo lắng, nhưng mẫu hậu cũng không biết gì về kẻ thù.

“Nếu không phải là có kẻ địch t·ấn c·ông hoàng cung, thì tại sao sau v·ụ n·ổ kia mẫu hậu lại lo lắng gấp gáp như vậy.”

“Đây là một điều bất thường.”

Mặc dù hắn vẫn còn hoài nghi nhưng vẫn tuân theo lời mẫu hậu, lập tức hủy bỏ tất cả các trận pháp trong tẩm cung. Trận pháp vừa được giải trừ, một t·iếng n·ổ ầm vang lên, cánh cửa bị một lực lớn đập vỡ thành hàng trăm mảnh.

Nhiều người vội vàng xông vào, ngoài tiếng bước chân dồn dập, hắn có thể nghe rõ những tiếng khóc, tiếng lo lắng của một số người. “Cái gì mà hoàng nhi, cái gì mà hãy cố gắng lên.”

Hắn còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì một giọng nói vang lên khiến hắn giật mình.

“Tiểu cửu, nhanh lên, hái một quả thần thụ cho ngũ hoàng huynh của con đi?”



Lúc này, hắn mới chú ý đến phụ hoàng đang ôm một người trên tay. Khi nhìn vào người này, Diệp Hàn lập tức hít sâu một cái, tình trạng bây giờ thực sự quá là thê thảm, nửa người b·ị đ·ánh nát, lộ ra cả nội tạng và xương cốt. Thậm chí còn có thể cảm nhận được một luồng khí t·ử v·ong bao quanh hắn.

“Đây . . . đây là ngũ hoàng huynh?”

“Tại sao lại . . .”

Đúng như phụ hoàng đã nói, nếu không mau mau dùng thần quả để trị thương, ngũ hoàng huynh sẽ c·hết không nghi ngờ.

Nhưng, trong tay hắn lúc này không còn một quả nào cả, hắn đã dùng toàn bộ cây thần thụ duy nhất của mình để đổi lấy hai báu vật Đế Ấn và Đế sách rồi.

“Bây giờ, hắn cũng không thể đào đâu ra được mấy quả thần thụ cả?”

Diệp Hàn đứng ngốc tại chỗ, khuôn mặt biến sắc. Mọi người nhìn theo ánh mắt của hắn, hoảng hốt phát hiện cây thần thụ quý giá ở giữa sân đã biến mất không dấu vết. Một cảm giác bất an bủa vây trong lòng bọn họ.

“Tiểu cửu, chuyện gì đã xảy ra? Cây Thần Thụ đâu?”

Diệp Hàn ngước mắt lên, gặp gỡ ánh nhìn lo âu, sự sợ hãi và hoang mang được thể hiện rõ trên gương mặt của mọi người. Hắn không biết nên nói ra sự thật hay không. Nếu hắn nói rằng cây Thần Thụ đã bị hắn đổi đi, như vậy có phải quá tàn nhẫn hay không?

Giọt nước mắt tuôn rơi trên gương mặt hắn, như những hạt ngọc lăn trên đất. Hắn không còn biết nên làm gì, cảm giác tuyệt vọng bao trùm lên tâm trí. Hắn không còn kiểm soát được cơ thể mình, mà vô thức lắc đầu một cái.

Mọi người nhìn thấy hành động của hắn như vậy thì thất thần, sợ hãi bi thương, Âu mẫu phi không chịu nổi cú sốc, b·ất t·ỉnh trong tay mẫu hậu. Cùng lúc đó là tiếng gào thét đau đớn của một cô gái vang lên, sau đó cô cũng không kham nổi, ngã quỵ xuống.

Thất hoàng tỷ thấy vậy vội vàng chạy tới đỡ.

Diệp Hàn đưa mắt sang nhìn, hắn thấy cô gái này quen quen hình như là tiểu thư của Lưu gia thì phải, nhưng tại sao tiểu thư Lưu gia lại có mặt ở đây, tại sao thấy ngũ hoàng huynh như vậy lại bi thương đến ngất ngay tại chỗ, trong đầu hắn nảy sinh nhiều nghi vấn.

Không một tiếng động nào vang lên, chỉ có sự im lặng đáng sợ. Không khí trở nên nặng nề và u ám, như muốn nuốt chửng mọi sinh mệnh. Đây không phải là ngày tết sao, ngày mà mọi người vui vẻ sum họp bên gia đình và bạn bè sao. Tại sao lại có chuyện kinh khủng như thế này xảy ra?

Hắn cũng không muốn nhìn ngũ hoàng huynh c·hết như vậy, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác. Vài tỷ điểm tích lũy của hắn chẳng đáng gì, không thể mua nổi một món tiên phẩm nào có ích để cứu ngũ hoàng huynh cả.

Ngay đến cả phụ hoàng đạt đến cấp bặc Nhân Vương có thể sánh vai với Chân Tiên mà cũng bó tay thì mấy món linh dược làm sao có tác dụng được cơ chứ. Muốn mua những thể chất hay thần quả đặc biệt, ít nhất cũng phải tốn vài trăm tỷ điểm tích lũy.

Bây giờ hắn làm sao có thể có được số điểm đó chứ.

“Thật ra ký chủ vẫn còn một cách, nếu ký chủ đem cả hoàng cung bán đi chắc cũng tầm được vài trăm tỷ điểm tích lũy đó.” Đúng lúc này âm thanh nhắc nhở của Thương Hy lại vang lên trong đầu Diệp Hàn.

“Đem hoàng cung đi bán? Đúng, ta có thể đem bán hoàng cung, đập nồi dìm thuyền chắn cũng sẽ đủ để mua một cái thần thể hay thần quả cấp thấp nào đó.”

Hưng phấn sau tuyệt vọng chính là cảm xúc lúc này của Diệp Hàn.

Đúng lúc hắn chuẩn bị lên tiếng, thì một luồng năng lượng khủng kh·iếp bùng lên trên trời, khiến hắn sợ hãi. Hắn ngước mắt lên, chỉ thấy phụ hoàng vẻ mặt giá lạnh, ánh mắt sắc bén. Một làn sát khí ghê gớm lan tỏa khắp tẩm cung.

“Ực.” Hắn chưa bao giờ thấy phụ hoàng như thế này.

Hắn rùng mình nhìn cảnh tượng này, nhớ lại một câu nói quen thuộc. Khi lòng hận thù của con người vượt quá giới hạn, kẻ hiền lành, kẻ tốt bụng cũng sẽ biến thành kẻ khát máu, nhất niệm thành phật, nhất niệm thành ma.

Con người luôn có hai mặt, một mặt là người, một mặt là quỷ. Chỉ là họ đã che giấu phần quỷ trong mình, không để nó bộc lộ ra ngoài mà thôi.

Diệp Hàn đang định lên tiếng giải thích, thì lúc này lại bị một người nữa cắt ngang khiến hắn không khỏi bực mình, nhưng nhìn thấy người lên tiếng là ngũ hoàng huynh thì hắn cũng dịu lại một chút.

“Phụ . . . phụ hoàng, mẫu hậu, mẫu phi, mọi người . . . nhi thần xin lỗi. Nhi thần không thể ở bên mọi người nữa, không thể đáp lại tình yêu thương của mọi người nữa. Ước gì nhi thần có thể sống lâu hơn một chút. Khụ khụ khụ.”



“Thái tử, hoàng huynh, hoàng đệ hoàng muội. Các ngươi hãy sống vui vẻ và hạnh phúc. Hãy làm cho phụ mẫu và mọi người tự hào. Đừng buồn vì ta. Ta sẽ mãi mãi yêu các ngươi.”

Ngũ hoàng huynh vừa nói vừa ho ra từng ngụm từng ngụm máu, đây có phải là hổi quang phản chiếu, giây phút sinh ly tử biệt, nói lời chăn chối cuối cùng.

Diệp Hàn thấy cảnh này không khỏi bực mình, người đ·ã c·hết đâu mà lần nào cũng như vậy hoài.

Một lần nữa Diệp Hàn chuẩn bị lên tiếng thì lại bị cắt ngang, khuôn mặt lúc này của hắn không khác gì trái mướp đắng cả, người thì cũng có ba lần nổi giận chứ.

Đang định nổi giận mắng một trận thì có một chiếc giới chỉ xuất hiện trôi nổi trên không trung trước mặt hắn, theo như lời của ngũ hoàng huynh miêu tả thì vật này hắn tìm được tại một di tích cổ tại Chiến trường Tiên Ma. Chiếc giới chỉ này chính là lý do hắn bị một tên Tiên nhân đến từ Tiên giới t·ruy s·át.

“Tiên Nhân? Tiên giới? Tại sao người của Tiên giới lại xuất hiện ở chiến trường Tiên Ma? Tại sao Chân Tiên có thể đi vào Thiên Nguyên Đại Lục?”

Diệp Hàn đang muốn hỏi một loạt nghi hoặc trong đầu, nhưng lúc này ngũ hoàng huynh đã khép mắt lại. Hơi thở của hắn ngày càng suy yếu đi, như một ngọn lửa le lói trước gió.

Sinh mệnh có thể dập tắt bất kỳ lúc nào.

“Vùuuu . . .”

Một luồng linh khí mạnh mẽ như s·óng t·hần bùng nổ trên bầu trời, khí vận Kim Long rung chuyển, dường như nó cảm nhận được sự tức giận điên cuồng của chủ nhân, nó cũng gầm lên một tiếng làm rung động cả Đế Đô.

“Phụ hoàng, phụ hoàng, ngài đừng quá xúc động, ngũ hoàng huynh vẫn còn hy vọng sống sót.”

Trong không khí căng thẳng, bỗng chốc yên tĩnh lại. Chỉ còn tiếng gió rít và tiếng thở nặng nề. Tất cả mọi người đều quay mắt về phía Diệp Hàn, ánh mắt đầy hỏa sắc.

Một tiếng động lớn vang lên, khiến Diệp Hàn chưa kịp phản ứng đã bị phụ hoàng kéo tới gần. Hai bàn tay nắm chặt hai vai, khuôn mặt gần sát, đôi mắt nhìn chằm chằm, hỏi với một giọng lo lắng: “Tiểu cửu, tiểu cửu, con có nói thật không?”

Nhìn vào khuôn mặt háo hức, đôi mắt tràn ngập hy vọng của phụ hoàng khiến Diệp Hàn không khỏi cười khổ: “Phụ hoàng, ngài đừng quá vội vàng, ngũ hoàng huynh quả nhiên còn một tia hi vọng nhưng giá phải trả không hề nhỏ.”

“Ngài phải chuẩn bị tâm lý trước.”

Khi nghe Diệp Hàn khẳng định có thể cứu sống ngũ hoàng tử, mọi người đều hồi phục tinh thần, mọi người không quan tâm đến cái giá phải trả là gì, cho dù phải hi sinh tính mạng của mình thì bọn họ cũng đồng ý.

Diệp Hàn vừa muốn nói rằng cái giá phải trả có thể là bán cả hoàng cung để đổi lấy linh thạch, thì bất ngờ Thương Hy lên tiếng: “Ký chủ, Thương Hy còn có một phương án khác, tuy có phần mạo hiểm nhưng nếu thành công người đó sẽ có thể đạt được sức mạnh tối cao của thế giới, thậm chí sách ngang với sức mạnh tối cao của những thế giới khác, đạt đến sức mạnh tối cao của Thần.”

“Đạt . . . đạt đến sức mạnh tối cao của thần, ngươi . . . ngươi có nói đùa không vậy?”

“Có lẽ đây là số mệnh của người này, ký chủ còn nhớ hạt giống Thế Giới Thần Thụ mà hắn đã cho ký chủ không?”

“Ngươi muốn nói là?”

“Đúng thế ký chủ, hãy để linh hồn của hắn hòa nhập vào hạt giống, khiến cho hắn trở thành Linh Thần của Thế Giới Thần Thụ giống như Linh Thần của Âm Dương Linh Lung Thần Thụ.”

“Việc này . . . nhưng mà ta thấy Linh Thần của Âm Dương Linh Lung Thần Thụ quá yếu ớt, không có chút sức mạnh nào, liệu việc này có khả thi không?

Thương Hy nhìn Diệp Hàn với một ánh mắt khinh thường nói: “Ký chủ, nếu không có Vô Tự Tiên Thư thì ngài nghĩ có thể làm gì với cây thần thụ đó sao, hơn nữa Linh Thần của nó mới sinh ra chưa lâu nếu so với con người thì nó mới chỉ là một đứa trẻ bốn năm tuổi mà thôi.”

“Chờ nó trưởng thảnh, chỉ một cái táp của nó cũng đủ hủy diệt cả cái đại lục này rồi.”

“Lợi, lợi hại như vậy?”

“Nhưng mà làm sao để cho nó mọc lên được, ta đâu có Thiên Cổ Thổ Nhưỡng để trồng, không có nó thì nó làm sao mọc được.”



“Đợi đã, đừng nói là ý của ngươi là trong chiếc giới chỉ kia có Thiên Cổ Thổ Nhưỡng chứ!”

“Ký chủ, đây chính là thiên mệnh.”

Diệp Hàn nghe được lời khẳng định này thì nhanh chóng thở sâu một hơi nhìn về phía ngũ hoàng huynh, có lẽ cơ duyên của hắn lần này còn phi thường hơn nhiều so với Hoàng tổ mẫu.

Đúng lúc này âm thanh của phụ hoàng vang lên làm hắn giật mình: “Tiểu cửu, con vừa nói là bán cái gì hoàng.”

Nghe được câu hỏi nghi ngờ của phụ hoàng thì Diệp Hàn liền chột dạ, nói không có gì không có gì, nếu sau này phụ hoàng mà biết hắn có ý định bán hoàng cung đi thì không biết có táng cho hắn một trận hay không nữa.

Nghĩ đến phụ hoàng rồi liên tưởng đến gương mặt ác ma của bát hoàng thúc khiến hắn không khỏi run rẩy sợ hãi một phen.

Lăc lắc cái đầu bỏ qua mấy cái suy nghĩ đáng sợ này, Diệp Hàn nhanh chóng dùng tinh thần lực kiểm tra bên trong giới chỉ, trong giới chỉ trống rỗng chỉ có một chiếc lưu hương ba chân treo lơ lửng.

Hắn liền lấy lưu hương ra ngoài, lưu hương này không có gì nổi bật chỉ có một màu đen tuyền, nhìn không khác gì những chiếc lưu hương thông thường, khi hắn nhìn vào bên trong quả nhiên thấy có một loại đất nhưng cũng không có gì đặc biệt.

“Thương Hy, đây thật sự là Thiên Cổ Thổ Nhưỡng?”

“Đúng vậy thưa ký chủ, còn tại sao nhìn từ ngoài vào trong không cảm nhận được gì là do tác dụng che dấu của chiếc lưu hương.”

Diệp Hàn nghe vậy thì không khỏi kinh ngạc, một chiếc lưu hương tầm thường mà lại có khả năng ẩn giấu kỳ diệu như vậy.

"Hài, đứng là thiên mệnh mà.”

Cảm khái một phen, hắn nhanh chóng lấy hạt giống của Thế Giới Thần Thụ ném vào trong lưu hương, rồi lấy một cái lọ nhỏ một giọt vào hạt giống, chỉ mất một lúc điều kỳ diệu đã xuất hiện, hạt giống nứt vỏ, một mầm non bắt đầu mọc ra khỏi vỏ và chui lên mặt đất.

Đúng vậy, một giọt con con mà Diệp Hàn vừa dùng chính là Trường sinh tiên dược, hắn đã mua nó từ hệ thống, một giọt bé xíu vậy thôi mà hắn phải tốn gần một tỷ điểm tích lũy, khiến hắn cảm thấy đau lòng không thôi.

Nhưng vì muốn cứu ngũ hoàng huynh, dù là vài tỷ điểm tích lũy hắn cũng phải cắn răng cắn cỏ bỏ ra.

Trong khi mọi người vẫn bối rối không biết chuyện gì, thì Diệp Hàn không chút do dự, nhanh tay lấy ra một cây đũa dẫn hồn màu đen. Hắn nhẹ nhàng đặt đầu đũa lên trán ngũ hoàng tử, rồi từ từ di chuyển nó đến mầm non xanh tươi. Trong lúc đó, hắn liên tục thì thầm những âm thanh kỳ quái, như là một loại thần chú bí ẩn nào đó.

Ngay khi Diệp Hàn làm xong, thì ngũ hoàng tử tim lập tức ngưng đập, hơi thở yếu dần rồi cũng tắt hẳn, thân thể hắn không còn chút sinh khí.

Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều hoảng hốt, khuôn mặt tái nhợt nhìn vào t·hi t·hể không còn sinh khí trước mặt, chuyện gì đã xảy ra, không phải nói còn có hy vọng sống sao, sao bây giờ lại thành cái xác c·hết rồi.

“Khôngggg . . .!”

Một tiếng thét đau đớn bi thương vang lên khắp Đế Đô khiến cho mọi người trong thành đều hoảng loạn, không biết rốt cuộc hoàng cung đêm nay đã xảy ra chuyện gì.

Diệp Hàn nhìn thấy phụ hoàng và mọi người đều có khuôn mặt bi ai, thì nhanh chóng nhận ra là do mình quá vội vàng mà quên giải thích cho họ hiểu, khiến cho họ tưởng rằng ngũ hoàng huynh mệnh đã đi chầu Diêm Vương.

“Khụ! Phụ hoàng và mọi người hãy lắng nghe nhi thần giải thích, t·hi t·hể kia không phải là ngũ hoàng huynh nữa, mà cái cây non trong lưu hương này mới là ngũ hoàng huynh.”

Mọi người nghe vậy thì đều hoài nghi nhìn vào Diệp Hàn: “Tiểu cửu, ý con là.” Hoàng thượng chỉ tay về phía cái lưu hương hỏi với giọng run rẩy.

“Vâng!”

“Ngũ hoàng huynh con . . .”

“Vâng!”

Sau khi nghe Diệp Hàn giải thích rõ ràng thì cuối cùng họ cũng tin tưởng, lúc này họ không còn biểu hiện bi ai đau đớn như lúc trước nữa mà lúc này họ còn có chút phấn khích nhìn về cây non.

“Ha ha ha.”

“Kỳ ngộ! Thật là một đại kỳ ngộ a!”