Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay

Chương 213




Lý Hạo Dương giao cho mấy vị đường chủ một nhiệm vụ quan trọng. Trong lúc gã ở đây. Dạ Huyền, Túc Phi, Lệ Đằng, Cẩn Vệ Hồng, Lý Bất Phàm dẫn theo mỗi người năm ngàn ma tu truyền tống qua đại lục kết hợp với nội ứng phát động chiến tranh.

Kế hoạch này gã đã lên rất lâu rồi, từ khi gã còn chưa thoát khỏi phong ấn, gã dùng hết một tầng tu vi đem một tia Nguyên thần bám vào người tộc trưởng Sa Lý tộc. Từ đó bày ra ván cờ này.

Một ván cờ thiết kế đủ sâu cay.

Lợi dụng tín niệm của thủ hạ, Bố cục gã bày ra một vạn năm trước từ khi quả trứng kia nở ra đã bắt đầu vận chuyển.

Lý Hạo Dương dẫn dắt Dạ Huyền bước vào tầng sáu Vấn Thiên tháp. Thuận lợi dùng lời lẽ đường mật dụ dỗ hắn làm đệ tử, hứa hẹn sẽ giải phóng hàn độc trên người, những việc này Lý Hạo Dương làm mãi thành quen.

Ma Linh giới bị Huyễn phù thần trận ngăn cách với đại lục. Lý Hạo Dương dùng thân phận tộc trưởng Sa Lý tộc rút tinh huyết của quả trứng nuôi sống Tử Vĩ Lan hoa. Thứ này có thể bài trừ ma khí, gã tạo dựng tiền tài nhờ thứ này.

Ma tu vô tri vô giác nghe lời, mỗi năm tinh huyết nồng nặc lại bị rút ra, quả trứng không được ấp nở dần dần nhiễm ma khí ô uế.

Cuối cùng sau gần vạn năm trứng mới nở ra, chỉ biết lúc đó bầu trời Ma linh giới biến thành màu đen như mực, tiếng trẻ con khóc vang vọng khắp nơi. Lý Hạo Dương đặt cho đứa trẻ tên là Dạ Huyền.

Dạ Huyền có một viên lệ chí đỏ rực nơi đuôi mắt, hắn mang theo ô uế mà lớn lên, dùng máu của chính mình nuôi sống Tử Vĩ Lan hoa.

Hắn vẫn nghĩ mình là ma tu.

Là ma tu đã định sẵn kết cục không đội trời chung với tu sĩ.

Năm ngàn ma tu...

Dạ Huyền nhếch miệng cười. Năm nghìn ma tu đấu với một tông môn thì chỉ có một con đường chết, nhưng mà hắn không thể lùi bước, chỉ có thể tiến lên.

Hoàng Thanh Cương bố trí một kết giới quây tất cả đệ tử tinh anh trong tông môn vào. Nhưng bên trong có đến bảy tu sĩ đại thừa kỳ toạ trấn, lão cũng không cuồng vọng mình có thể làm gì bọn họ.

Thật ra nhiệm vụ của lão chỉ để cầm chân đám người này, còn đám Dạ Huyền sẽ tranh thủ tông chủ không có ở đây đến đồ sát tông môn đó.

Bầu trời Nhật Nguyệt đại lục ngày hôm nay không còn trong xanh như trước. Ma khí cuồn cuộn khắp nơi. Đám ma tu vừa xâm nhập chia đều các đội quân đi đánh úp các tông môn. Bản thân Dạ Huyền tiến thẳng đến Thiên Huyền tông.

Giờ này Lâm Khinh đang ở đâu nhỉ? Sau dạo không từ mà biệt ở Ma Linh giới Dạ Huyền đã suy nghĩ rất nhiều, liệu khi mà hắn giết hết những người bên cạnh Lâm Khinh, y có nhớ đến hắn không?

Dù hận cũng là nhớ mà.

Dạ Huyền sống cô độc mấy trăm năm, không biết yêu là gì. Đến khi gặp được lại là hoa trong gương, trăng trong nước.

Ngẫm lại cuộc đời thật vô nghĩa.

Thật ra Dạ Huyền luôn biết sư phụ lừa mình. Hàn khí trong người sẽ chẳng được tiêu trừ, hắn mãi mãi chỉ là một quân cờ mặc người sắp xếp vận mệnh mà thôi.

Càng nghĩ càng chán nản, lúc bước đến sơn môn Thiên Huyền tông, Dạ Huyền chần chừ.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn cầm lệnh vài huỷ bỏ hộ sơn đại trận.

Đám ma tu đằng sau đã tràn lên, nhưng sát trận nhanh chóng cắn nuốt bọn họ.

Nhất thời tiếng la hét, tiếng gào thét vang vọng bốn phía.

Bên kia hộ sơn đại trận cũng có rất nhiều gương mặt quen thuộc, là Vũ Tinh Hà, Trương Phong Thắng, Vũ Hinh, Cao Tuấn, Lưu Tả Ý, Mạnh Bân... bọn họ đứng đó cùng các đệ tử khác sẵn sàng bảo vệ tông môn của mình.

Dạ Huyền đứng trên cao hờ hững nhìn xuống. Bỗng trước mặt tối sầm lại. Ánh kiếm loé lên, trước mặt đã xuất hiện một bóng người.

Tử Lan tiên tử khí chất đã thay đổi, không còn là phóng khoáng vô tư thay vào đó là trầm ổn nội liễm, trường kiếm trên tay tuy lớn nhưng lại vô cùng hợp với khí chất của nàng.

"Ai đến xâm chiếm tông môn ta, đều phải chết!"

Dạ Huyền nở một nụ cười tươi tắn, mắt phượng híp lại.

"Xin được phụng bồi."

***

Ở giữa Vạn Yêu sơn mạch bây giờ là mấy thân ảnh đang lao đi vội vã, đằng sau cùng là một thanh niên tóc ngắn cũn mặt lạnh như tiền, bên cạnh gã là thiếu nữ băng sương đẹp như tiên tử, phía trước là hai thanh niên, một người đang cầm đá truyền tin miết mạnh.

"Tiêu Lan. Ngươi nói tin tức ngươi nghe thấy đúng được mấy phần?"

Tiêu Lan gương mặt buồn bã, chậm rì rì trả lời. "Ti Lam. Ngươi hỏi câu này đến lần thứ tám rồi, ta nói chắc chắn đến tám phần, được chưa!"

"Rồi rồi," Ti Lam gật đầu, "Nhưng mà ta không sao liên lạc được với Lâm Khinh huynh đệ nữa. Các ngươi bảo huynh ấy đang ở đâu?"

Phong Huyết và Đan Mặc gương mặt âm trầm không nói một lời nào, bọn hắn vẫn không thể tiếp thu được sự thật mình là quân tốt thí.

Bốn người này chính là bốn ma tu đã có duyên kết giao bằng hữu với Lâm Khinh. Bọn họ vốn đứng trên lập trường ma tu nhưng mà mấy ngày trước Tiêu Lan lại nghe thấy một tin như sấm sét giữa trời quang.

Nghĩa phụ của nàng là Túc Phi. Trong một lần bàn bạc với giáo chủ, không ngờ lão đã để lộ ra kế hoạch mở ra Phệ Huyết cổ trận, mà kế hoạch này lại dùng chính máu bọn họ làm vật dẫn.

Tiêu Lan không hiểu những thứ mà Lý Hạo Dương theo đuổi, nàng chỉ biết là không thể để những đồng bào ma tu của nàng đi vào con đường chết được.

Bọn họ cố tình đi theo đoàn ma tu đến đây rồi bỏ trốn giữa đường.

Cần phải kiếm một người nào đó đáng tin để phá vỡ kế hoạch này, nhưng mà tìm ai.

Bọn họ ăn ý nghĩ đến Lâm Khinh.

Sau mười lần miết viên đá truyền tin Lâm Khinh từng tặng mình, cuối cùng nó cũng sáng lên.

Lâm Khinh nghe được truyền tin thì tách ra với Lam Túc. Có vẻ tình hình đại lục đang rất căng thẳng rồi.

"Đệ nghĩ gì mà một mình tới đó. Ta không đồng ý."

Lam Túc vừa nghe Lâm Khinh nói xong đã gạt đi, nghĩ gì vậy? Bảo hai người tách ra lúc này à? Nằm mơ đi!

Lâm Khinh không cho là đúng, cãi lại.

"Lam Túc, ta còn có tiểu Thất và Phương lão ở bên cạnh cơ mà, đám Ti Lam không chịu nói qua đá truyền tin chứng tỏ sự việc rất nghiêm trọng rồi." Lâm Khinh cố gắng nói lý lẽ nhưng mà Lam Túc tất nhiên là không nghe, hắn nghiêm túc phân tích:

"Ta sẽ đi theo đệ. Đám người kia không thể tin tưởng được, nhỡ đó là cái bẫy ma tu bày ra thì sao? Đệ phải biết bây giờ đệ và ta là một thể, bọn chúng bắt được đệ cũng có nghĩa đã bắt được ta. Xuống tay với ta thì khó chứ xuống tay với đệ quá dễ."

Lâm Khinh im lặng.

Lam Túc nói đúng. Việc này y cũng không thể chắc chắn được, nếu như đám Ti Lam mà bày kế để y đến thì lúc đó tình hình sẽ trở nên nghiêm trọng.

Nhưng mà tự thâm tâm Lâm Khinh vẫn tình nguyện tin tưởng bọn họ, y linh cảm bốn người này không phải loại người vì lợi ích bán đứng huynh đệ.

"Ta quyết định rồi. Ta sẽ đến đó, còn huynh nhanh chóng ngăn cản Lý Hạo Dương đi, sự việc bên đó không thể trì hoãn được."

Lam Túc thấy vẻ quật cường trong mắt Lâm Khinh, không nghĩ ngợi nữa mà vội vàng bức ra một giọt tinh huyết rồi phong ấn vào mặt đá trên chiếc vòng cổ.

Làm xong cẩn thận Lam Túc mới đeo lên cổ cho Lâm Khinh.

"Thứ này có thể chịu được một đòn mười thành linh lực của lão tổ Đại Thừa kỳ, đệ phải cẩn thận, gọi Phương lão và tiểu Thất ra trước đã."

Lâm Khinh sờ sờ vào chiếc vòng, cảm nhận linh lực của Lam Túc lưu chuyển trong đó. Y siết chặt chiếc vòng trên tay, kéo Lam Túc xuống cắn mạnh lên môi hắn.

"Huynh cũng phải cẩn thận. Lý Hạo Dương lắm mưu nhiều mẹo, tốt hơn hết là phối hợp với hai vị sư thúc tổ diệt trừ hắn sớm thì hơn."

"Ta biết rồi." Lam Túc kéo Lâm Khinh lại làm sâu thêm nụ hôn này, hắn tham lam liếm cắn từng tấc từng tấc trong khoang miệng ái nhân, đến khi Lâm Khinh khó thở mới đẩy hắn ra.

"Vậy ta đi đây. Huynh nhớ phải giữ an toàn cho mình đấy, tuyệt đối không được làm mình bị thương."

"Tuân lệnh phu nhân."

Lâm Khinh kéo cả Phương lão lẫn Thất Dực lam điểu ra ngoài, nhưng mà không hiểu thế nào cả người y cứ bồn chồn, vừa ngồi lên lưng tiểu Thất Lâm Khinh đã quay đầu lại nhìn Lam Túc rồi, tuy vậy trong lòng y vẫn cực kỳ khó chịu.

Y vuốt ve bề mặt sần sùi của Vấn Thiên tháp rồi nói với Phương lão đang đả toạ bên trong.

"Phương thúc. Ta từng hứa sẽ tìm đủ nguyên liệu để thúc đúc lại thân thể. Chúng ta đi với nhau lâu như vậy rồi ta muốn nhờ thúc một việc được không?"

Phương Chu từ trong tháp bay ra ngoài, khoanh tay đối diện y.

"Tiểu tử thối, có chuyện gì sao?"

Lâm Khinh chần chừ, cuối cùng vẫn nói thẳng:

"Thúc có thể thay ta bảo vệ Lam Túc được không? Ta có dự cảm chẳng lành... trận chiến với Lý Hạo Dương sẽ không hề đơn giản."

Phương Chu nhíu mày. "Ý ngươi là ta đi theo Lam Túc để bảo vệ tên tiểu tử kia?"

"Vâng. Chỉ một lần này thôi. Về sau ta và thúc sẽ đi tiêu dao giang hồ, tha hồ tìm tài liệu cần thiết."

Phương Chu ngẫm nghĩ một chút rồi đồng ý. Dù sao lão luôn coi Lâm Khinh và Lam Túc là tiểu bối của mình.

Lâm Khinh mừng rỡ, bắt Thất Dực lam điểu quay trở lại hướng vừa xong.

Lam Túc thấy Lâm Khinh đi rồi còn trở lại thì ngạc nhiên lắm, chưa kịp nói gì thì y đã vứt một thứ sang.

"Vấn Thiên tháp cho huynh, lúc cần thiết có thể vào trong trú ẩn." Lâm Khinh không hề nói Phương thúc đang ở bên trong, còn một tiểu Bạch đang lâm vào ngủ say nữa.

Lam Túc mím môi, cuối cùng gật đầu.

Lâm Khinh không chần chừ nữa mà điều khiển Thất Dực lam điểu bay đi.