Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay

Chương 187






Nghe vậy Lâm Khinh càng yên tâm. Đi trong viện gặp qua rất nhiều người nhưng mà hầu như tu vi đều cao tuyệt, chẳng nhìn thấy thanh niên nào. Lâm Khinh đoán bọn họ đều đang tu luyện hết rồi.

"A Túc. Có phải con về không?"

Lâm Khinh nghe theo giọng nói mềm dịu mà nhìn sang, thấy một nữ nhân còn khá trẻ đang nắm tay một hài tử nhỏ.

Lam Túc hơi siết nhẹ tay Lâm Khinh, kéo y sang đó.

"Mẫu thân."

Cả người Lâm Khinh căng thẳng, dừng bước, vô thức níu Lam Túc lại. Nam nhân quay lại cười khẽ, giọng nói cực kỳ dịu dàng.

"Đi theo ta."

Lâm Khinh líu ríu đi theo. Ninh Nhược Lan nhìn thấy bàn tay đang siết chặt của bọn họ thì ngạc nhiên nhìn kỹ Lâm Khinh. Trong mắt là tìm tòi không rõ nghĩa. Nàng thả tay ra cho tử chạy đi rồi mới hỏi.

"A Túc. Đây là...?"

Lam Túc nhìn theo đứa trẻ khuất sau cánh cổng rồi mới kéo Lâm Khinh lại, thản nhiên giới thiệu:

"Nương. Đây là đạo lữ của con, đệ ấy tên Lâm Khinh."

Tuy giọng nói của hắn vẫn lạnh nhạt nhưng Lâm Khinh vẫn nhận ra một chút thả lỏng, vội vàng cúi chào.

"Chào bá mẫu, con là Lâm Khinh. Con nghe Lam Túc kể về người nhiều lần rồi nhưng bây giờ mới được gặp."

Ninh Nhược Lan nhìn thấy Lâm Khinh lanh lợi thì khá vui mừng, quan trọng là thái độ của Lam Túc, nàng là mẹ mà còn chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm kia trên mặt hắn, nàng tiến tới thân mật kéo áo Lâm Khinh.

"Lâm Khinh phải không? Vào đây đã, trời hôm nay gió nhiều lắm."

Gió nhiều thì liên quan gì đâu chứ? Thân thể tu sĩ đâu sợ gió rét?

Lâm Khinh nghĩ như vậy thôi, ngoài mặt thì ngoan ngoãn trả lời. "Vâng, thưa bá mẫu."

Lam Túc chen ngang, gỡ tay Ninh Nhược Lan ra khỏi áo Lâm Khinh rồi cả ba đi vào trong nhà.

"Dạo gần đây mẫu thân vẫn còn phụ đạo cho đám hài tử sao? Phụ thân đâu rồi?"

Vân Nhược Lan không để bụng.

"Vẫn vậy thôi. Phụ thân con mấy ngày trước bị thương trong Bích động, đang nằm tĩnh dưỡng trong kia." Đoạn nàng mở một cánh cửa hông ra.

"Trước tiên hai con vào đó đã, rồi chúng ta nói chuyện sau."

Lam Túc cau mày. Lam Thiên Bá vì sao lại đến Bích động chứ? Chẳng lẽ Bích động đã mở cửa? Trùng hợp vậy ư? Như vậy Lâm Khinh nguy rồi.

Lâm Khinh im lặng nghe hai người nói. Đến khi vào phòng, y nhìn thấy nam nhân nằm trên giường, nửa cánh tay đều là vết cháy xém mới giật mình.

Người này thật giống Lam Túc nhưng đường nét không sắc bén như vậy, nhìn qua khoảng ba mươi tuổi.

Lam Thiên Bá lâu lắm mới nhìn thấy nhi tử, khẽ nâng khoé miệng.

"A Túc về rồi đấy à?"

Lam Túc đi tới, một tia linh lực truyền vào trong người Lam Thiên Bá để kiểm tra, thấy tất cả đều là ngoại thương mới thở phào, trách móc.

"Cha đi thăm dò Bích động làm gì? Lam gia hết người rồi sao?"

Lam Thiên Bá thở dài. "Lam gia không hết người, nhưng mà ta không thể ăn không ngồi rồi được. Lam gia hậu nhân quá ít. Bây giờ lớp phụ đạo của nương con cũng chỉ còn duy nhất năm hài tử. Mình nương con lo là được, ta đi phụ việc cho một số trưởng lão."

Nói xong lão liếc sang Lâm Khinh. "A Túc, vị này là bằng hữu của con sao?"

"Lão này bậy nào, đây là Lâm Khinh đạo lữ của A Túc." Ninh Nhược Lan quát lão.

Lam Túc kéo Lâm Khinh tới trước mặt Lam Thiên Bá. "Đúng vậy, đây là đạo lữ của con."

Lam Thiên Bá ngắm nghía Lâm Khinh một hồi cảm thấy rất hài lòng. "Được rồi, con đừng có căng thẳng, chúng ta chỉ tò mò người nó chọn thôi. Con năm nay bao nhiêu tuổi?"

Lâm Khinh cân nhắc một lúc cuối cùng vẫn khai thật. "Mười chín ạ."

Đến lúc này cả hai vị trưởng bối đều phải giật mình nhìn lại. Mười chín tuổi... Bọn họ có nghe nhầm không? Mười chín tuổi mà đã có tu vi Kim đan đại viên mãn, hơn nữa linh lực trong cơ thể cực kỳ cô đọng.

"Mười chín tuổi. Có phải con sắp kết anh?"

Lâm Khinh đáp. "Vâng, nhưng mà chắc quá trình kết anh thuận lợi vẫn còn lâu lắm."

"Vậy là tốt rồi." Ninh Nhược Lan thở phào. Nếu tu vi thế này chắc mấy lão tổ tông kia không dám nói gì.

Lam Túc tâm sự với cha nương một lúc rồi kéo Lâm Khinh đi. Dù sao linh khí trong cơ thể đã căng tràn, hắn phải giải quyết việc này trước khi độ kiếp.

Bích động sao lại mở cửa đúng thời gian này chứ? Sự trùng hợp này hắn không mong muốn chút nào.

"Tiếp theo chúng ta đi đâu."

"Đến nơi kia. Đệ nhìn thấy không, cái toà tháp màu đen cao cao ấy."

Lâm Khinh nhìn theo tay hắn chỉ, thấy rõ ràng nơi đó.

Nơi Lam Túc mang Lâm Khinh đến chính là từ đường Lam gia. Nơi này canh phòng sâm nghiêm, bày trận lớp lớp. Ánh mắt Lam Túc cũng dần dần trở nên nghiêm túc.

Lâm Khinh nhìn thấy vô số người hầu cúi đầu không dám nhìn hắn, lưng cũng bất giác thẳng lên.

Trước cửa từ đường, một đoàn người đang đứng đợi. Trung niên đứng đầu thần sắc uy nghiêm nhìn bọn họ.

Đoàn người này không có ai là tu vi thấp, xung quanh thân mơ hồ có đạo vận.

"Lam Túc, ngươi vẫn chẳng có quy củ gì như cũ."

"Đây là gia chủ Lam Gia, những người phía sau đều là trưởng lão. Tiếp theo đệ cứ yên lặng là được." Lam Túc truyền âm cho Lâm Khinh. Bàn tay hai người vẫn chưa từng thả ra, hắn dùng tay kia gạt tóc, nhếch miệng cười.

"Quy củ do kẻ mạnh đề ra. Bá bá, thúc thúc, các ngươi tránh ra ta muốn vào từ đường."

Lam gia chủ cau mày, khí tức trên người tràn ra. "Ngươi nghĩ đây là đâu? Từ đường Lam gia người ngoài không được vào."

Lam Túc nói với vẻ đương nhiên. "Y không phải người ngoài, y là đạo lữ của ta."

"Lam Túc ngươi đừng làm càn. Ngươi không để ý đến cảm nhận của Hàn Nguyệt hay sao? Nàng đã theo ngươi bao nhiêu lâu? Chúng ta cũng công nhận nàng rồi, giờ ngươi dẫn một kẻ không rõ nguồn gốc về nói là đạo lữ. Ngươi cũng đã lớn rồi, đừng tuỳ hứng nữa."

Lâm Khinh nhạy bén nhận ra cái tên của vị Thi Âm tiên tử kia. Tại sao Lam gia lại biết đến nàng?

Nghĩ đến lời Lam Túc vừa dặn dò, Lâm Khinh kìm nén hiếu kỳ lại, im lặng đứng một bên.

"Từ khi nào đạo lữ của ta lại phải cần người khác đến quyết định? Hàn Nguyệt là ai? Đến bao giờ các người mới thôi cái trò cưỡng ép này?" Lam Túc dừng lại một chút. "Hơn nữa các người xem đời sau của Lam gia ngày càng ít, số hài tử đơn linh căn lại được mấy người, lôi hệ càng hiếm hơn nữa. Tất cả mọi việc chỉ chứng minh các người đã sai."

Đúng vậy. Mà hắn là minh chứng lớn nhất, cả phụ thân và mẫu thân đều là song linh căn, vậy mà sinh ra hắn lại có biến dị linh căn hiếm gặp.

"Đã là thứ không có được thì đừng cưỡng cầu, giờ tránh ra để ta đi vào." Lam Túc cảm nhận linh lực trong người mình sắp bạo động, giờ cần phải vào từ đường Lam gia ngay lập tức.

"Lam Túc ngươi đừng quá đáng. Ngươi vào một mình thì được, còn người này ở lại."

Lam gia gia chủ giận tím mặt, không nhượng bộ, lão chỉ đích danh Lâm Khinh. Giọng điệu trào phúng.

"Muốn vào cửa Lam gia, trước tiên phải vượt qua thử thách. Bích động trong thời gian này vừa lúc mở ra. Ta cho y một cơ hội cùng vào đó với các đệ tử đời sau của Lam gia, nếu thành công lấy được truyền thừa của Bích Xích thánh tôn chúng ta sẽ công nhận y, còn nếu không thì mơ đi."

Lam Túc tức giận quát:

"Từ bao giờ mà ta cần các người công nhận cơ chứ. Phụ mẫu ta công nhận y là được rồi."

Lâm Khinh im lặng từ nãy bỗng nói.

"Được. Ta đồng ý vào Bích động. Nếu chuyến này thành công thì chuyện của ta và Lam Túc từ nay về sau do chúng ta làm chủ. Mọi người không được hỏi đến nữa."

"Lâm Khinh. Đệ đừng tự tiện, đệ có biết Bích động là một nơi như thế nào không?" Lam Túc tính can ngăn, không ngờ Lâm Khinh lại nói.

"Lam ca. Ta có tiểu Thất và tiểu Bạch, hơn nữa huynh không tin ta sao?"

Lam Túc im lặng, cuối cùng siết chặt tay y lại, đồng ý.

"Được. Vậy ta chờ đệ bên ngoài."

"Được."

Lâm Khinh cười tươi. Thật ra y không biết Bích động là đâu, nguy hiểm thế nào, nhưng mà cái cảm giác không được coi trọng thật khó chịu. Vì cớ gì hết người này đến người khác cứ nói y không xứng với Lam Túc chứ. Y cũng muốn chứng minh mình không phải phế vật.

Hơn nữa Lam Túc không thể nhịn nổi nữa rồi. Người khác thì không biết chứ y rất rõ ràng hắn đang cần một nơi để độ kiếp. Lâm Khinh cũng không muốn mình ở cạnh làm phân tâm hắn.