Ở trong trai xá, Ngân Đản đang phàn nàn về việc không thể ăn thịt.
"Nghe nói thịt nai nướng của Bình vương phủ là ngon nhất, vừa mới nhận được thiếp mời ta đã bắt đầu chảy nước miếng rồi.
Kết quả thế tử gia lại đột nhiên không đi nữa, tới cái Minh Giác Tự canh suông quả nước này."
Thịnh Sóc đang ôm kiếm tựa trên tường, nghe vậy trừng hắn một cái: "Câm miệng đi! Trong phật tự, không thể ăn nói bậy bạ."
Nhưng trong lòng hắn cũng buồn bực.
Mặc dù thế tử gia nói là thấy phần đông xe ngựa đi đến Minh Giác Tự nên tưởng nhớ ngoại tổ phụ nên mới quyết định tới nơi này dâng hương.
Nhưng làm kẻ phụ hoạ trong bụng Thế Tử gia, Thịnh Sóc biết đây là mượn cớ.
Cho nên lí do thực sự là cái gì đây? Vì tạm thời phát hiện yến tiệc ở Bình vương phủ là Hồng Môn Yến không thể đi?
Khả năng này không lớn, hôm nay Bình vương phủ cũng không phải chỉ mời một mình Thế Tử gia, chỉ là yến tiệc vương tôn bình thường.
Vả lại không phải hắn diệt chí khí của chính mình nhưng với tư cách Vân Vương Thế Tử có thế lực yếu vừa đến kinh đô, có đi thì cũng chỉ để làm một người tô điểm thêm mà thôi, hôm nay có muốn tính kế cũng sẽ không tính đến Thế tử.
Vậy là vì cái gì đây?
Thịnh Sóc phát hiện bản thân càng ngày càng không biết được Thế Tử gia nghĩ thế nào.
Hắn hơi buồn phiền, rất muốn yên tĩnh.
Kết quả Ngân Đản ngậm miệng rồi thì Kim Đản lại bắt đầu lẩm bẩm, làm cho người khác phải đau đầu.
Hắn oán giận nói: "Phải đó, không thể đi ăn ngon cũng thôi đi, tốt xấu gì buổi tối về chúng ta có thể tự đi mua đồ ăn mua rượu.
Hôm nay không biết tại sao còn phải ở lại...!Trời ạ, đồ ăn buổi trưa là món chay, cả miệng ta đều nhạt ra chim rồi."
*淡出鸟来 [đạm xuất điểu lai]: ý muốn nói là nhạt nhạt nhẽo vô vị.
[Đây là một câu nói của Lỗ Trí Thâm trong Thủy Hử.
Chữ 鸟 còn có nghĩa là dương v*t, dùng để chửi mắng.]
Thịnh Sóc vỗ đầu hắn một cái: "Đừng có nói tục!"
Ngân Đản cười trên nỗi đau của người khác: "Sóc ca đã nói câm miệng hết đi mà ngươi vẫn nói, hì hì, ăn đánh rồi nhé."
Kim Đản tủi thân: "Đó là Sóc ca kêu ngươi câm miệng, cũng không phải là kêu ta câm miệng."
Thịnh Sóc nóng nảy: "Cùng câm miệng! Hai tên đầu đất các ngươi!"
Hắn vẫn bởi vì không đoán không ra suy nghĩ của thế tử gia mà phiền lòng đây, lửa giận rất lớn.
Sau đó nhìn ngoài cửa sổ một chút, nhíu mày: "Làm sao mà tuyết bắt đầu rơi rồi...!Thế Tử gia nói người đi Thiên Đức Điện bái tế các chiến tướng, lẽ ra phải về rồi chứ."
Kim Đản Ngân Đản ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cúi đầu không nói lời nào.
Thịnh Sóc càng tức giận, vỗ trên đầu mỗi người một cái: "Còn không mau đi xem Thế Tử gia ở đâu! Thất thần làm cái gì!"
Hai tên to con kia tủi thân rũ đầu đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, bọn họ vội vàng đi ra, Thịnh Sóc cũng khẩn trương chạy tới.
.wattpad.com/user/thilathila
Sau đó bọn họ nhìn thấy Thế Tử gia nhà mình đang đứng dưới hành lang, chậm rãi nhét một xấp giấy vụn vào trong tay áo, một công tử ăn mặc phú quý ngã trên mặt đất...!đang ôm một cái chân đã gãy.
Thịnh Sóc do dự gọi một tiếng: "Thế tử gia..."
Vị trí gãy chân này vừa nhìn đã biết là do Thế Tử gia đá.
Thịnh Trường Dực lạnh nhạt ừ một tiếng, chậm rãi bước xuống bậc thềm dưới hành lang, từ trên cao nhìn xuống Ban Minh Kỳ ở bên cạnh.
Ban Minh Kỳ đã đoán ra được cái người một lời không hợp liền đánh người ở trước mặt này là Vân Vương Thế Tử...!dù sao thì Thịnh Sóc cũng đặc sệt một giọng Vân Châu, biểu muội Chiết gia cũng nói giọng Vân Châu, mấy ngày nay hắn đã rất quen thuộc.
Lại nghĩ tới Vân Vương Thế Tử được bá phụ Chiết gia nhờ vả che chở biểu muội vào kinh, hai người biết nhau, hôm nay Vân Vương Thế Tử đánh mình sợ là vì cho rằng mình là dâm tặc.
Hắn nhịn đau giải thích: "Ngài là Vân Vương Thế Tử? Chuyện hôm nay là ta làm không đúng.
Nhưng cái này là cái hiểu lầm."
Lúc này gã sai vặt đã chạy đến, nhìn thấy Ban Minh Kỳ ngã trên mặt đất, sợ tới mức kêu to: "Thiếu gia!"
Hai người tới nâng hắn dậy, một người muốn đi báo với Ngũ phu nhân, Ban Minh Kỳ lập tức gọi hắn lại: "Đừng, đừng..."
Việc này không thể bị thúc mẫu và biểu muội biết được đâu.
Nếu như biết rồi, hắn sẽ không còn mặt mũi làm người.
Thế là chân đã gãy rồi còn muốn kiếm cớ cho mình: "Ta, ta bị ngã gãy chân, gọi một người tới nối xương là được."
Sau khi nói xong mặt hắn đỏ bừng, cảm thấy thật hổ thẹn.
Ban Minh Kỳ luôn luôn tôn trọng đạo quân tử, cả đời chưa từng nói dối, tuyệt đối không nghĩ tới lần thứ nhất nói dối vậy mà lại là vào lúc này.
Vội vàng không kịp chuẩn bị, bất ngờ, lòng hắn chìm xuống đáy vực.
Hắn nói với Thịnh Trường Dực: "Ta yêu thi hoạ, thích những thứ đẹp đẽ, hôm nay là đúng lúc có hứng vẽ tranh, không hề có ý nghĩ gì khác...!Mong Thế Tử gia giữ bí mật cho ta."
"Ta, ta thật sự rất xấu hổ."
Thịnh Trường Dực lạnh lùng liếc hắn một cái, không nói một lời đi thẳng vào trai xá...!lần này khó tránh khỏi lại giẫm lên tay hắn một cước nữa, Ban Minh Kỳ đau không chịu nổi, kêu thảm một tiếng, còn phải tự an ủi bản thân: "Tạ thế tử."
Hắn coi như Thịnh Trường Dực đã đồng ý rồi.
Gã sai vặt chết lặng, Thịnh Sóc và Kim Đản Ngân Đản cũng không rõ tình hình, có điều người nào thì có chủ tử của người đó, những người phía trước vội vàng đi gọi đại phu, bất luận thế nào, trị chân trước quan trọng hơn, bằng không thì mạng của bọn hắn khó bảo toàn.
Những người sau nhanh như bay mà đi...!nếu như người bị hại không cảm thấy bản thân bị hại thì người làm hại vẫn nên nhanh chóng rời đi thôi..wattpad.com/user/thilathila
Ba người theo sát Thế Tử gia nhà mình đi về, Kim Đản đang đi, chợt thoáng nhìn qua, sau đó oa một tiếng: "Nhìn xem..."
Thịnh Sóc nghe vậy thì nhìn lại, chỉ thấy lại có một người gãy chân giãy dụa bò từ trong căn phòng cách vách ra, kiên cường kéo lê cái chân gãy của mình mà bò.
Nhìn vị trí băng bó của hắn, Thịnh Sóc hoảng hốt một trận: Thế Tử gia lại đá một người từ lúc nào vậy?
Ngân Đản thẳng tính, hoảng sợ kêu một tiếng: "Thế tử gia, đây cũng là do người đá gãy?"
Ánh mắt Thịnh Trường Dực ngừng lại trên chân Phó Lý một lát: "Không phải."
Hắn mặt không biểu lộ cảm xúc gì, giọng điệu hờ hững, nhưng là kẻ phụ hoạ Thịnh Sóc cảm thấy lúc này mình lại biết được rồi, không sai...!Từ đôi mắt từ từ híp lại, khóe miệng hơi nhếch lên còn có bước chân nhẹ nhàng hơn rất nhiều của Thế Tử gia, hắn biết người đang rất vui vẻ.
Thịnh Sóc nhìn chằm chằm Phó Lý một chút, sau đó lo lắng: Thế tử gia gần đây thích nhìn người gãy chân ư?
Đây cũng không phải thói quen tốt đâu.
Hắn có cần phải viết thư cho lão Vương gia nói một câu không đây?
...........
Phó Lý nằm rạp xuống đất mà bò, trong sự chật vật lộ ra vẻ cứng cỏi, sau đó ngẩng đầu thì thấy gã sai vặt khiêng Ban Minh Kỳ gãy chân bị thương tay trở về, hắn phấn chấn cười lớn một tiếng: "Báo ứng!"
Ban Minh Kỳ: "..."
Hắn liền biết Phó Lý đã thấy bức tranh trên bàn rồi.
Hắn nằm trên giường, liếc mắt qua, đã không thấy bức tranh trên bàn nữa.
Hắn thở dài, ấp úng nói láo lần nữa, dùng lời mà mình giải thích với Vân Vương Thế Tử nói với Phó Lý.
Ban Minh Kỳ: "Chỉ là thi hứng quá độ..."
Phó Lý cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, hắn sợ tổn hại đến thanh danh của Lam Lam, thế là thấp giọng gầm lên: "Đừng có lấy khố che mông! Ta thấy ngươi là thú tính quá độ!"
Ban Minh Kỳ xác thực đời này chưa từng làm chuyện như vậy, hắn cũng không nóng giận, xấu hổ nói: "Đạo quân tử..."
Phó Lý lập tức cắt lời, mắng: "Ta nhổ vào, còn quân tử đấy, lục đạo luân hồi trước điện Diêm Vương, ngươi ngồi ngay ngắn ở súc sinh đạo lù lù bất động!"
Ban Minh Kỳ hít sâu một hơi, nói: "A Lý, cho dù đệ nghĩ như thế nào, ta không có ý nghĩ kia."