Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa

Quyển 1 - Chương 56-1




Edit: Cửu Trùng Cát

Beta: Tuyết Ảnh Nhi

Trên Đại điện, Hoàng hậu thản nhiên nói: “Hoa thiếu tướng quân tuổi trẻ khí thịnh, tiền đồ ngày sau càng không thể hạn lượng, công chúa được gả cho ngươi là phúc của nàng.”

Hoa Thiên Tầm sắc mặt càng rối rắm, Hoàng hậu lại trực tiếp muốn gả Nam Cung Như Tuyết cho hắn, không, hắn sẽ không cưới loại nữ nhân như nàng ta.

“Hoàng hậu nương nương, quan trọng không phải vi thần, mà là công chúa điện hạ, vừa rồi công chúa điện hạ ngăn cản xe ngựa của vi thần, nàng nói không muốn gả cho vi thần, người nàng thích là tiểu vương gia Minh Vương phủ.”

“Cái gì?” Sắc mặt Hoàng hậu khỏi phải nói khó nhìn bao nhiêu, ngón tay cũng theo bản năng nắm chặt lại, tức giận mắng một câu: “Nha đầu hỗn đản này.”

Ngoài Đại điện, một thanh âm kiêu kỳ lãnh liệt vang lên: “Đúng vậy, Bản cung sẽ không gả cho ngươi, người Bản cung thích chính là Minh tiểu vương gia.”

Nam Cung Như Tuyết bởi vì vừa rồi bị Hoa Thiên Tầm không để ý tới, trong lòng tức giận, vậy mà cùng đi tới đây, vừa nghe lời nói của Hoa Thiên Tầm liền đáp trả lại. Hoàng hậu đang ngồi trên đại điện trực tiếp quát nàng ngưng lại: “Nam Cung Như Tuyết, da ngươi ngứa có phải hay không?”

Nam Cung Như Tuyết không để ý đến lời mẫu hậu, lại tiếp tục nhìn Hoa Thiên Tầm, âm trầm nói: “Ngươi trái lại cũng tự biết mình.”

“Vi thần quả thật trèo cao không tới công chúa.” Hoa Thiên Tầm thản nhiên nói, nhưng ánh mắt của hắn cũng không giống như là trèo cao, liếc mắt cũng nhìn ra hắn không muốn có quan hệ gì với nàng. Nam Cung Như Tuyết cảm thấy mất hứng, thối nam nhân này dù sao cũng chỉ có bộ dạng tuấn tú một chút, cũng chẳng có gì đặc biệt hơn người, đối với nàng mà nói, Minh Bích Thạnh so với hắn còn tuấn tú hơn. Hừ.

Trước đại điện, sắc mặt Hoàng hậu đen lại, mãnh liệt nhìn chằm chằm nữ nhi của mình, thật muốn tát cho nàng một cái, mắt nàng bị mù sao? Người trước mặt vốn là khối trân bảo, nàng lại coi như cỏ dại, Minh Bích Thạnh kia, rõ ràng chỉ là cỏ dại, nàng lại coi như trân bảo.

Phụ hoàng của nàng đối với người nhà họ Vương không có chút hảo cảm nào, đã sớm tính toán muốn tiêu diệt Minh Vương phủ, qua bao nhiêu năm cố gắng chèn ép, Minh Vương phủ mới suy yếu từng ngày như vậy, thử nghĩ xem, nếu nàng gả cho Minh Bích Thạnh, chẳng nhẽ phụ hoàng nàng lại không phẫn nộ sao? Vẻ mặt Hoàng hậu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lại không muốn ở trước mặt người ngoài mà trách mắng nữ nhi, sắc mặt cũng chỉ lặng lẽ thay đổi.

Một bên Đại điện Hoa Thiên Tầm ngồi ngồi ngay ngắn cung kính nói: “Hoàng hậu nương nương, thỉnh thu hồi mệnh lệnh vừa ban, dưa hái xanh không ngọt, mạnh mẽ gán ghép hai người, cũng là tra tấn, xin Hoàng hậu nương nương cân nhắc.”

Hoa Thiên Tầm nói xong, cũng không chờ Hoàng hậu đáp lại, ôm quyền nói: “Vi thần xin cáo lui.”

Nói xong, hắn trực tiếp rời khỏi đại điện. Trong điện Nam Cung Như Tuyết thấy Hoa Thiên Tầm cũng không thèm liếc nhìn nàng một cái đã rời đi, trong lòng càng thêm tức giận.

Sắc mặt Hoàng hậu so với nàng còn khó chịu hơn, bà tức giận quát to: “Nam Cung Như Tuyết, có phải đầu óc của con có vấn đề không, mẫu hậu đã nói với con đến thế, con cũng không để vào tai đúng không, Hoa Thiên Tầm chẳng những tướng mạo xuất chúng, hắn lại được phụ hoàng ngươi coi trọng, tương lai sau này, tiền đồ của hắn không thể hạn lượng, vì sao ngươi lại không nghe lời, Minh Bích Thạnh kia có gì tốt.”

“Nhưng người con thích là Minh Bích Thạnh, con mới không thèm thích Hoa Thiên Tầm, hắn có gì hơn người chứ.” Nam Cung Như Tuyết bất mãn kháng nghị.

Hoàng hậu lại muốn nói, nhưng ngoài điện, Ninh Toàn vội vàng chạy vào, nhanh chóng bẩm báo sự tình, sắc mặt Hoàng hậu tối sầm, lập tức phân phó: “Đi mau, nhanh giữ Hoa tướng quân lại, ta có việc hỏi hắn.”

“Tuân lệnh, Hoàng hậu nương nương.” Ninh Toàn lui ra ngoài, Nam Cung Như Tuyết nghe lời Hoàng hậu vừa nói, khẩn trương đứng lên: “Mẫu hậu, con không lấy chồng, con không muốn gả cho cái tên Hoa Thiên Tâm tự cho mình là đúng kia.”

Sắc mặt Hoàng hậu âm trầm, liền quát: “Câm mồm.”

Nàng nói xong sắc mặt ngưng trọng nhìn bên ngoài Đại điện, đến khi thấy bóng dáng Hoa Thiên Tầm xuất hiện, nàng mới thu hồi tầm mắt, mở miệng nói: “Hoa thiếu tướng, nghe nói tối qua ở Hoa phủ xảy ra chuyện, Thái tử phi không có việc gì chứ?”

Sắc mặt Hoa Thiên Tầm khẽ động, không nghĩ tới nhanh như vậy Hoàng hậu đã nhận được tin này, xem ra bên ngoài bà ta có sắp xếp người, chuyện xảy ra ở Hoa phủ đêm qua thế nhưng lại đến tai nàng, xem ra nếu muốn giấu cũng không giấu nổi.

“Bẩm Hoàng hậu nương nương, xá muội không có việc gì, người gặp chuyện là Minh tiểu vương gia.”

“Minh tiểu vương gia? Hắn có chuyện gì? Hắn có chuyện gì?” Nam Cung Như Tuyết vừa nghe Hoa Thiên Tầm nhắc đến Minh Bích Thạnh liền kích động, khẩn trương kêu lên.

“Hắn bị trọng thương.”

“Hắn bị trọng thương, là ai đánh, ai đánh hắn? Bản cung muốn cho người đó sống không bằng chết, lại dám to gan đả thương Minh tiểu vương gia, thật quá to gan.”

Hoàng hậu lập tức tối đen, âm trầm mở miệng: “Câm miệng.”

Nam Cung Như Tuyết cuối cùng yên tĩnh trở lại, nhưng vẫn bỉu môi hung hăng trừng mắt nhìn Hoa Thiên Tầm.

Sắc mặt Hoàng hậu thả lỏng một chút: “Không nghĩ tới Minh Bích Thạnh lại dám làm loại chuyện này, may mắn Thái tử phi không có chuyện gì, nếu không Bản cung sẽ không tha cho hắn.”

“Hắn đã làm cái gì?” Nam Cung Như Tuyết không nhịn được lại hỏi, đồng thời trong lòng cũng đoán ra, chuyện này nhất định có liên quan đến Hoa Kinh Vũ.

Hoàng hậu không kìm được, nhìn nữ nhi, sắc mặt khó chịu mở miệng: ”Đêm qua Minh Bích Thạnh đột nhập vào Khinh Vũ Các của Hoa phủ, lại bày đại trận ở Khinh Vũ Các, đồng thời còn hạ Độc Tình Hoa vào trong trận nhằm hại chết Thái tử phi.”

“Đáng đời nàng ta.” Nam Cung Như Tuyết hừ lạnh một tiếng, cũng không cảm thấy chuyện này có gì nghiêm trọng.

Lời nàng vừa dứt, sắc mặt của Hoa Thiên Tầm và Hoàng hậu cũng cau lại, Hoa Thiên Tầm thật không thể chịu đựng nổi nữ nhân ngu đần này, ôm quyền nói: “Hoàng hậu nương nương, vi thần cáo từ.”

Nói xong hắn lui ra ngoài, trực tiến ngồi lên xe ngựa trong cung quay về Hoa phủ.

Trên điện Túy Giai Cung, ánh mắt Hoàng hậu âm trầm trừng mắt nhìn nữ nhi: “Nam Cung Như Tuyết, ngươi có phải công chúa hoàng gia không? Đầu óc ngươi sao chả khác gì đầu heo thế? Minh Bích Thạnh gây ra chuyện như thế, loại nam nhân này mà ngươi còn đáng khen sao?”

“Ta, hắn..” Nam Cung Như Tuyết mở miệng muốn nói có cái gì mà không được, nữ nhân Hoa Kinh Vũ kia vừa nhìn liền muốn đánh, nàng cũng muốn trừng trị nàng ta một chút, nhưng không dám nói ra trước mặt mẫu hậu nghe, sợ bị giáo huấn, một lời cũng không phát nổi. Hoàng hậu thở dài một hơi, phất tay ý bảo Nam Cung Như Tuyết ra khỏi đây, dù vậy khi thấy Nam Cung Như Tuyết đi đến cửa đại điện, bà liền phân phó đi xuống.

“Không được ra khỏi cung, nếu để cho Bản cung biết con trốn ra cung, thì vĩnh viễn con cũng đừng trở lại.” Một lời nói làm Nam Cung Như Tuyết kinh sợ, tuy rằng nàng rất tức giận, nhưng cũng không dám tuỳ tiện ra khỏi cung.

Hoa phủ.

Sau khi Hoa Kinh Vũ rời giường, trời đã đến giữa trưa. Trong chính sảnh Khinh Vũ Các, Tiểu Chiêu quấn quýt lấy Hoa Thiên Tầm hỏi đông hỏi tây: “Tầm ca ca, Hoàng hậu phái thái giám triệu ca vào cung có chuyện gì?”

“Có việc.”

“Việc gì vậy?” Tiểu Chiêu muội tinh thần tra hỏi rất cao, Hoa Thiên Tầm có chút không vui, đang muốn nói sang chuyện khác, ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân, Hoa Kinh Vũ dẫn theo Nhan Băng đi vào, trên tay nàng còn ôm Tiểu Bạch, Hoa Kinh Vũ ở bên ngoài đã nghe thấy lời Tiểu Chiêu nói, cho nên vừa tiến vào lập tức quan tâm hỏi: “Ca ca, Hoàng hậu triệu ca vào cung có chuyện gì thế?”

Hoa Thiên Tầm tuy rằng tỏ thái độ không vui nói với Tiểu Chiêu, nhưng cũng không giấu diếm Hoa Kinh Vũ, thản nhiên nói: “Hoàng hậu muốn ta cưới Nam Cung Như Tuyết công chúa.”

“Cái gì?” Một tiếng giận dữ rống giận vang lên, dọa người khác giật mình, người này không phải ai khác, mà chính là Tiểu Chiêu muội tử, nàng đùng đùng nổi giận đứng dậy, nổi trận lôi đình: “Hoàng hậu nương nương thật quá đáng, lại muốn ca ca cưới vị công chúa điêu ngoa chua chát kia, việc này sao có thể được? Nam Cung Như Tuyết vốn không ưa Vũ Nhi, nếu để nàng gả vào Hoa phủ, không chừng nàng sẽ không để yên cho Vũ Nhi, không được, không được, người như vậy không thể cưới.”

Nàng nói xong liền nhìn Hoa Thiên Tầm: “Tầm ca ca, huynh không thể đồng ý.”

Hoa Thiên Tầm lấy lại tinh thần, vừa nãy Tiểu Chiêu hét lên giận dữ, làm hắn cũng bị kinh động, tỉnh táo lại một chút, hắn lắc đầu: “Không được, cái loại nữ nhân bốc đồng đó, ta không thể chịu nổi, cho nên ta đã cự tuyệt.”

Tiểu Chiêu nghe hắn nói, bật người mặt mày hớn hở nhào tới bên người Hoa Thiên Tầm, túm cánh tay hắn lay mạnh: “Tầm ca ca, huynh thật lợi hại, Tiểu Chiêu rất khâm phục huynh.” Hai mắt Tiểu Chiêu ửng đỏ, Tầm ca ca thật đúng là người trong mộng của nàng, rất có khí thế, dám cự tuyệt cả công chúa hoàng gia, đây mới đúng là nam nhân chân chính.

Hoa Kinh Vũ nhìn Hoa Thiên Tầm, có chút lo lắng, Hoàng hậu vốn không phải người dễ dàng buông tha cho người khác, nếu bà ta đã lên tiếng, chỉ sợ tâm tư sẽ không dễ dàng thay đổi: “Chỉ sợ Hoàng hậu nàng ta?”

“Muội đừng lo cho chuyện của ta, tóm lại ta nhất quyết sẽ không cưới Nam Cung Như Tuyết, nữ nhân bốc đồng chua ngoa đó, loại nữ nhân này cả đời không cưới cũng được.”

“Tầm ca ca, huynh thật giỏi.” Hoa Thiên Tầm không nói gì nữa, nhìn Tiểu Chiêu, thực ra, tuy hắn không thích Nam Cung Như Tuyết, nhưng đối với Tiểu Chiêu hắn cũng không tồn tại tình yêu nam nữ, chỉ là trong lúc này là cảm giác muội muội thông thường, bởi vì nàng cùng Vũ nhi chơi đùa rất tốt, cho nên xem nàng như muội muội.

Hoa Thiên Tầm không đành lòng để Tiểu Chiêu bị thương tổn, cho nên tạm thời cũng không nói ra điều gì.

Hoa Thiên Tầm nhìn Hoa Kinh Vũ, nói với Nhan Băng: “Chuẩn bị đồ ăn mang lên cho Vũ Nhi, ngủ từ sáng sớm đến giờ hẳn nàng đã đói bụng.”

“Vâng, đại thiếu gia.” Nhan Băng lĩnh mệnh tự đi chuẩn bị đồ ăn, Hoa Thiên Tầm nhớ tới biểu hiện của Hoa Kinh Vũ tối qua, chẳng những có thể vừa đàn họa hợp nhất, lại còn có thể vẽ Bát Tuấn Đồ, đây rốt cuộc là chuyện gì?

“Vũ Nhi, tại sao muội có thể cầm hoạ hợp nhất?”

“Có người dạy muội, nhưng người đó không muốn muội tiết lộ danh tính cho người khác biết.” Hoa Kinh Vũ cười nói, Hoa Thiên Tầm nghe xong cuối cùng không còn rối rắm, nếu người này đã dạy Vũ nhi, hẳn sẽ không hại nàng. Sảnh lớn bắt đầu yên tĩnh trở lại, Tiểu Chiêu lại quấn lấy Hoa Thiên Tầm nói chuyện trên trời dưới đất, rất náo nhiệt.