Edit: Cửu Trùng Cát
Beta: Tuyết Ảnh Nhi
Trước cửa Khinh Vũ Các, Hoa Kinh Vũ lạnh nhạt nhìn về phía Hoa Lôi và Vân Thị, nói ra từng chữ một: “Hôm nay đây là một lần cuối cùng, về sau nếu lại có người đối với ta không khách khí, ta tất hồi báo cho nàng gấp trăm lần nghìn lần, đừng hy vọng lại dùng khẩu khí đáng thương cầu xin ta tha thứ cho, người đáng thương tất có chỗ đáng giận.”
Nàng nói xong xoay người lạnh lùng hạ lệnh: “Tốt lắm, đều đi thôi.”
Hoa Lôi tướng quân sắc mặt u ám, há mồm muốn nói cái gì, cuối cùng rốt cục một câu cũng không nói, xoay người dẫn đám người Vân Thị rời khỏi Khinh Vũ Các.
Huynh muội Hoa Kinh Vũ hai người đi vào Khinh Vũ Các, trong chính sảnh, Hoa Kinh Vũ nhìn về phía Hoa Thiên Tầm: “Thực xin lỗi, Thiên Tầm ca.”
Nàng cuối cùng cũng buông tha cho Vân Ương Ương, bởi vì nàng nhớ lại tối hôm nay quý phủ có không ít khách nhân, hơn nữa Thiên Tầm ca vừa được hoàng thượng tứ phong làm Thiếu tướng quân, nếu chuyện đêm nay truyền ra ngoài, đối với danh tiếng của Thiên Tầm ca rất bất lợi.
Hoa Thiên Tầm ôn nhu nhìn Hoa Kinh Vũ, khóe môi là ý cười nhu hòa, mặc kệ Vũ Nhi làm cái gì, hắn cũng sẽ không tức giận đối với nàng, hơn nữa hắn cũng hiểu mục đích khi Vũ Nhi làm như vậy: “Vũ Nhi, không có việc gì.”
Hoa Thiên Tầm nhìn mặt Hoa Kinh Vũ, đột nhiên nghĩ tới một việc, dịu dàng nói: “Vũ Nhi, ca ca muốn nói cho muội biết một sự kiện, kỳ thật muội sở dĩ đen, không phải bởi vì trời sinh mặt đen, mà là bởi vì muội trúng một loại độc dược khiến cho người ta biến thành đen, cho nên mới biến thành đen tuyền, ca ca lần này quay lại kinh, đặc biệt nói cho ngươi biết việc này.”
Hoa Thiên Tầm lấy ra một viên giải dược, đưa tới trước mặt Hoa Kinh Vũ: “Vũ Nhi là một tiểu mỹ nhân thiên sinh lệ chất, mới không phải kẻ quái dị đúng không?”
Hoa Kinh Vũ rất là kinh ngạc, nàng không nghĩ tới Hoa Thiên Tầm cũng biết chuyện nàng bị trúng độc, trả lại cho dung nhan vốn có.
“Ca ca, ta đã sớm biết được ta trúng độc, cho nên mới biến thành đen, bất quá ta tạm thời còn không muốn giải loại độc chất này.”
“Vì sao?”
Hoa Thiên Tầm rất kinh ngạc, cho tới nay Vũ Nhi thống khổ nhất chính là da đen của nàng, nàng vì che đậy làn da đen xấu xí này, mỗi ngày đều liều mạng bôi phấn, khiến cho khuôn mặt của nàng càng phát ra khó coi.
Hắc bạch phân minh. Nhưng mà hiện tại nàng thế nhưng nói không muốn giải, vì sao chứ? Vẻ mặt Hoa Thiên Tầm khó hiểu, Hoa Kinh Vũ ý cười rực rỡ mở miệng: “Ca ca, nếu ta giải được độc này, khôi phục bộ dáng vốn có, hiện tại ngươi lại lên làm Thiếu tướng quân, như vậy Thái tử điện hạ nhất định sẽ thú ta.”
“Chẳng lẽ Vũ Nhi không muốn gả cho Thái tử điện hạ sao?” Hoa Thiên Tầm lại kinh ngạc một lúc, trước kia Vũ Nhi nhưng mà muốn gả cho Thái tử, nàng còn nói nếu nàng gả cho Thái tử, về sau sẽ trở thành nữ nhân cao quý nhất ở Yến Vân quốc, hiện tại nàng ngay cả Thái tử cũng không muốn gả cho, không nghĩ tới lúc này đây quay lại kinh, Vũ Nhi ngược lại thay đổi rất nhiều.
Bất quá phần chuyển biến này, khiến cho Hoa Thiên Tầm Tầm cao hứng, Hoa Thiên Tầm cũng không đồng ý Hoa Kinh Vũ gả cho Thái tử điện hạ, Nam Cung Nguyên Huy thật sự không xứng với muội muội như hoa như ngọc của hắn.
“Được, muội đã không muốn gả vậy thì không lấy chồng, muội không muốn gả cho Thái tử điện hạ, Thiên Tầm ca giúp muội,” Hoa Thiên Tầm hơi hơi nhíu mày, suy tư phải làm sao khiến cho Thái tử điện hạ lui hôn sự này.
Bất quá Hoa Kinh Vũ cũng không muốn cho Hoa Thiên Tầm chộn rộn vào trong đó, trước mắt Hoa Thiên Tầm chính là trung dũng thiếu tướng quân của Yến Vân quốc, hoàng thượng chính là coi trọng hắn, nếu lúc này hắn xảy ra chuyện gì, dễ dàng khiến cho người hữu tâm bắt lấy nhược điểm, nói hắn được được chiều sinh kiêu, điều này thập phần bất lợi cho hắn.
Bởi vì hắn là người nàng để ý, cho nên nàng không thể để cho hắn đã bị một chút liên lụy nào: “Thiên Tầm ca, ta có biện pháp hồi hôn sự này, cho nên ngươi cái gì cũng không cần làm.”
“Muội có biện pháp?” Hoa Thiên Tầm có chút hoài nghi, nhìn chằm chằm Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ cười híp mắt mở miệng: “Giữ bí mật, bất quá ta thật sự có biện pháp giải quyết chuyện này, ngươi cứ yên tâm là được.”
Giờ khắc này tươi cười của nàng, đã tràn ngập là nữ hài tử xinh đẹp ôn nhu, vẻ mặt Hoa Thiên Tầm đối với nàng rất bất đắc dĩ.
Ngoài cửa có tiếng bước chân đi đến, Hoa Uyên từ bên ngoài đi tới, cung kính bẩm báo: “Thiếu tướng quân, phía trước khách nhân lục tục đều đến.”
“Được,” Hoa Thiên Tầm đứng lên, nhìn về phía Hoa Kinh Vũ: “Vũ Nhi, đêm nay phía trước thiết yến đãi khách, muội thu thập một phen, sau đó đến phía trước chơi đùa đi, về sau không cần sợ bất luận kẻ nào nữa.”
“Ta đã biết, ngươi đi đi,” Hoa Kinh Vũ cười phất tay, Hoa Thiên Tầm cuối cùng dẫn thủ hạ đi ra ngoài, hắn vừa ly khai trong chốc lát, ngoài cửa, một đạo thân ảnh hấp tấp chạy vội tiến vào, chính là Tiểu Chiêu muội tử, Tiểu Chiêu muội tử vừa tiến đến không thấy được Hoa Thiên Tầm, không khỏi vẻ mặt thất vọng, đặt mông ngồi ở bên cạnh Hoa Kinh Vũ, bất mãn bĩu môi: “Mệt người ta suy nghĩ cả buổi, không nghĩ tới thế nhưng không thấy ca ca, người ta rất đau lòng a, rất khổ sở a.”
Tiểu Chiêu muội tử vô cùng đau đớn, làm như rất đúng, càu nhàu với Hoa Kinh Vũ về sự đau lòng của mình, nàng vừa nói một bên thuận tay đón chén trà bên cạnh uống một ngụm trà.
Hoa Kinh Vũ vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng, sau đó nhìn chén trà trên tay nàng, Tiểu Chiêu muội tử vẻ mặt kỳ quái hỏi: “Làm sao?”
“Đó là chén trà của Thiên Tầm ca.” Hoa Kinh Vũ chỉ chỉ chén trà trong tay Tiểu Chiêu muội tử nói.
Vốn tưởng rằng Tiểu Chiêu muội tử biết sẽ lập tức ném chén trà kia xuống, ai biết nha đầu kia thế nhưng tiếp tục bưng chén trà lên uống tiếp, giống như âu yếm bảo bối vậy, chặt chẽ cầm, sau đó vẻ mặt si mê hỏi Hoa Kinh Vũ: “Vũ Nhi, ngươi nói điều này có tính là gián tiếp hôn môi không? Thật hạnh phúc nha.”
Nhìn vẻ mặt nàng si mê muốn té xỉu, tròng mắt của Hoa Kinh Vũ thiếu chút nữa muốn rơi ra đến nơi, như thế cũng có thể a, có thể khoa trương như vậy ư?
Tiểu Chiêu muội tử đang chìm đắm trong hạnh phúc giống như tiểu Cẩu đối với trong chén trà nơi nào nghe ra, một bên nghe thấy một bên phát biểu ngôn luận: “Thơm quá a, Thiên Tầm ca ca uống qua, chén trà thật sự thơm quá a, chén trà này ta muốn, về sau ta muốn vĩnh viễn cất giữ nó.”
Tên gia hỏa này thế nhưng thật sự muốn đem chén trà giấu vào trong lòng, Hoa Kinh Vũ có chút đau đầu, nhanh chóng nhắc nhở nàng: “Tiểu Chiêu, chén trà kia còn chưa có rửa sạch phải không?”
Tiểu Chiêu muội tử nổi giận rồi, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Vũ Nhi a, ta nói ngươi là khờ a, hay là ngốc a, đây là chén trà Thiên Tầm ca ca uống qua, rửa sạch còn có hơi thở của hắn sao? Còn có hương vị cửa hắn sao?”
“Được, ngươi thu đi, thu đi,” Tiểu Chiêu muội tử hoàn toàn đả bại Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ ở trong lòng khinh bỉ nàng, xem thử ngươi thu hay không thu.
Bất quá xem Tiểu Chiêu tựa hồ thật sự rất thích ca ca của nàng, Hoa Kinh Vũ không khỏi nổi lên hứng thú: “Tiểu Chiêu, ngươi thật sự thích ca ca của ta sao? Sẽ không thích giống như Hách Liên như vậy chứ.”
Lúc trước nàng nhìn ra được Tiểu Chiêu cũng rất thích Hách Liên, một bộ bộ dáng muốn sống muốn chết, nhưng mà tên gia hỏa này phản bội quá nhanh, ca ca của nàng sẽ không giống người bị nàng ta từ bỏ nhanh như vậy chứ, Tiểu Chiêu nghe xong lời nói của Hoa Kinh Vũ, không khỏi giận trợn tròn mắt, trên gương mặt phấn nộn xuất hiện một mảnh màu hồng, tức giận kêu lên: “Vũ Nhi, cái gì gọi là sẽ không thích giống như Hách Liên như vậy chứ, ta thích Hách Liên là thật tâm thực lòng, nhưng mà hắn không thích ta, Ta không muốn gây ra rắc rối cho hắn, ngươi biết không? Điều này không thể gọi là thay đổi không thích nữa, cái này gọi là thành toàn, ngươi hiểu hay không a?”
Tiểu Chiêu bắt lấy cánh tay Hoa Kinh Vũ lắc lắc, lắc đến nỗi nàng đầu váng mắt hoa, nhanh chóng gật đầu: “Ta biết được, ngươi đừng lay nữa, còn lay nữa ta sẽ hôn mê.”
Tiểu Chiêu mới buông tha nàng, sau đó lại vẻ mặt nghiêm túc nói: “Những người mà ta từng thích qua, đều là thiệt tình thực thích, nhưng khi ta biết được bọn họ không thích ta, ta không có dây dưa với bọn họ, ta chỉ là thành toàn bọn họ, cũng chúc phúc cho bọn họ, ta làm như vậy là sai lầm rồi sao? Nếu ngày sau ta biết được ca ca ngươi không thích ta, ta sẽ lựa chọn thành toàn cho hắn, sẽ không dây dưa với hắn.”
Lúc nói xong câu cuối cùng, Tiểu Chiêu muội tử luôn luôn sáng sủa có chút trầm thấp, nằm úp sấp trên bàn, cô đơn nói: “Mỗi một lần thích một người, ta đều tự nói với mình, đây là chân mạng thiên tử đích thực của ta, đây là một người cuối cùng, hắn nhất định sẽ thích ta, ta cũng thích hắn, chúng ta lưỡng tình tương duyệt, thẳng đến vĩnh viễn sánh cùng trời đất, nhưng mà cuối cùng luôn là tự ta một mình đa tình, ngươi có biết ta có bao nhiêu buồn khổ không?”
Tiểu Chiêu thở dài một hơi thật mạnh, vẻ mặt sầu khổ, cái đó và dĩ vãng của nàng một chút cũng không giống.
Thì ra nàng là người cũng có tâm tư như vậy, Hoa Kinh Vũ thật đúng là không có thói quen, đưa tay kéo Tiểu Chiêu đứng lên: “Tốt lắm, đừng đa sầu đa cảm, ngươi hoạt bát một chút thì tốt hơn, đa sầu đa cảm nữa, ta tuyệt không có thói quen, ta nghĩ ca ca ta nhất định cũng sẽ thích ngươi, bởi vì ngươi đáng yêu lại hoạt bát như vậy, đúng dịp có thể bồi hắn.”
Lời nói của Hoa Kinh Vũ vừa rơi xuống, mắt của Tiểu Chiêu muội tử sáng rực lên, kiêu ngạo nói: “Đúng vậy, sức hấp dẫn của Tiểu Chiêu ta, từ trước đến nay không ai có thể địch nổi.”
“Vâng, vâng,” Hoa Kinh Vũ liên tục gật đầu, ngoài cửa một đạo ánh sáng trắng chợt lóe lên, tiến vào lao thẳng tới hướng trên người Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ biết là Tiểu Bạch, đưa tay ôm lấy Tiểu Bạch, Nhan Băng cũng đi đến.
“Tiểu thư, yến hội sắp bắt đầu, chúng ta có phải sang đó hay không?”
“Ừ, ta đi đổi bộ quần áo, sau đó chúng ta cùng đi.” Đây vẫn là lần đầu tiên nàng chính thức tham dự yến hội ở Hoa gia, đêm nay là một mở đầu, Hoa Kinh Vũ thay đổi một bộ xiêm y có vẻ chính thức, thu thập chỉnh tề, dẫn đám người Nhan Băng và Tiểu Chiêu cùng đi sang, mới vừa đi tới cửa, liền nhìn thấy một bà tử vội vàng tiêu sái chạy lại đây bẩm báo: “Tiểu thư, Thái tử điện hạ đã tới, đang ở trong chính sảnh chờ người.”
Mi của Hoa Kinh Vũ nháy lên, sắc mặt có chút khó coi, nhớ tới chuyện lần trước Nam Cung Nguyên Huy ở nơi giao dịch dược liệu mắng to nàng và Hách Liên Hiên là gian phu dâm phụ, đối với người nam nhân này, nàng chán ghét nói không nên lời: “Hắn tới làm cái gì?”
“Nô tỳ không biết, Thái tử điện hạ nói, nếu tiểu thư không gặp hắn, hắn sẽ không đi.”
Trong mắt Hoa Kinh Vũ hiện lên hàn ý mãnh liệt, xoay người đi về hướng chính sảnh của Khinh Vũ Các, nàng ngược lại muốn nhìn xem vào lúc này, Nam Cung Nguyên Huy đến Hoa phủ làm cái gì, chẳng lẽ còn tưởng tượng dễ dàng khi dễ nàng giống như trước kia hay sao, hiện tại chỉ sợ không có khả năng, nếu để cho Hoa Thiên Tầm biết được Thái tử điện hạ lần nữa khi dễ nàng, chỉ sợ sẽ cùng Thái tử điện hạ đương trường trở mặt.
Đoàn người một đường đi vềp phía chính sảnh của Khinh Vũ Các, trong chính sảnh một nam tử ung dung tao nhã đang ngồi, người này chính là Thái tử Nam Cung Nguyên Huy, Nam Cung Nguyên Huy nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn lại đây, liền nhìn thấy sắc mặt Hoa Kinh Vũ không tốt từ bên ngoài đi đến.
Thái tử Nam Cung Nguyên Huy hơi hơi nhíu mày quay lại, cẩn thận đánh giá, phát hiện Hoa Kinh Vũ cũng không phải khó coi như vậy, ngoại trừ đen một chút, kỳ thật nàng cũng không kém, vóc người đẹp, khuôn mặt cũng rất không tệ, trải qua ép buộc gầy đây, Thái tử cũng biết nữ nhân này xác định vững chắc là Đông cung Thái tử phi của hắn, trong lòng hắn cũng tiếp nhận chuyện như vậy rồi.
“Không biết Thái tử điện hạ đến đây làm gì?” Hoa Kinh Vũ lạnh lùng mở miệng, lập tức đi qua một bên ngồi xuống, Tiểu Chiêu ngồi ở cạnh nàng, Nhan Băng nhanh chóng động thủ thay hai người các nàng châm trà.
Nam Cung Nguyên Huy biết được Hoa Kinh Vũ đang tức giận, hiếm khi không có so đo, thản nhiên mở miệng: “Bổn cung lại đây thăm ngươi, không bao lâu nữa người sẽ được gả vào phủ Đông Cung Thái tử, hai người chúng ta cũng không thể lúc nào cũng chọi gay gắt, bổn cung cảm thấy chúng ta hẳn là hảo hảo ở chung.”
Hoa Kinh Vũ giống nghe thấy đều gì buồn cười lắm, nhìn chằm chằm Nam Cung Nguyên Huy, trực tiếp không khách khí nói: “Điện hạ, ngày hôm nay mặt trời mọc ở phía tây sao?”
Bằng không người luôn xem nàng như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt Thái tử điện hạ, thế nào lại thay đổi như vậy, Nam Cung Nguyên Huy bởi vì Hoa Kinh Vũ châm chọc, sắc mặt có chút khó coi, bất quá rất nhanh tiếp tục kiềm chế.
Hoa Kinh Vũ bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận vì sao Nam Cung Nguyên Huy lại chạy đến đây đối tốt với nàng vậy? Bởi vì Hoa Thiên Tầm, trước mắt thiếu niên Hoa Thiên Tầm, chính là khách quý của Yến Vân quốc, hoàng thượng rất trọng dụng hắn, vào lúc này, Thái tử vô luận như thế nào cũng không muốn cùng hắn huyên náo đến không thoải mái, cho nên Thái tử điện hạ mới có thể tới nơi này.
Nam Cung Nguyên Huy trên mặt rất nhanh hiện ra ý cười, ôn nhu mở miệng: “Lần trước là bổn cung hồ đồ, thế nhưng lại tin vào lời hồ ngôn loạn ngữ của Hoàng muội, chạy tới trách cứ ngươi, bổn cung lần này tới đây là muốn nói lời xin lỗi với ngươi.”
“Thái tử điện hạ cố tình, ta đảm đương không nổi phần xin lỗi của Thái tử điện hạ, điện hạ mời trở về đi,” Hoa Kinh Vũ tay cầm chén trà, lành lạnh cự tuyệt khách, nàng từ đầu tới đuôi cũng không cho Nam Cung Nguyên Huy một chút sắc mặt tốt.
Nam Cung Nguyên Huy thân là Đông cung thái tử gia, khi nào thì gặp được đối đãi như vậy, hơn nữa nữ nhân này thế nhưng dám cả gan ở trên người hắn động tay động chân, sắc mặt Thái tử càng phát ra âm u lạnh lẽo, chỉ là vừa nghĩ tới Hoa Thiên Tầm sau lưng Hoa Kinh Vũ, hắn lại cắn răng nhịn xuống, trước mắt tuy rằng hắn cao quý vì cái danh Đông cung Thái tử, nhưng mà hắn biết được bọn đệ đệ của hắn, luôn nhìn chằm chằm vào ngôi vị hoàng đế, hận không thể bắt hắn kéo xuống nước, loại thời điểm này, hắn đương nhiên không thể xảy ra sai sót cho người khác nắm lấy yếu điểm.
Nam Cung Nguyên Huy suy nghĩ cẩn thận tầng để ý này, cũng không cùng Hoa Kinh Vũ tức giận nữa, chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía Hoa Kinh Vũ, khuôn mặt hắn càng phát ra dịu dàng trắng noãn như ngọc, thanh âm trầm thấp lại vang lên:
“Vũ Nhi, trước kia bổn cung có chút hồ đồ, ngươi đừng tức giận, về sau chúng ta sẽ là vợ chồng,” hắn nói xong sải bước bước ra ngoài, ngoài cửa vài tên thủ hạ đi theo phía sau hắn một đường rời khỏi Khinh Vũ Các.
Trong chính sảnh Khinh Vũ Các, Nhan Băng nhìn chằm chằm vào tiểu thư nhà mình, vẻ mặt kinh hãi: “Tiểu thư, Thái tử điện hạ thế nhưng chạy tới đây giải thích với ngươi, ngươi nói điều này mặt trời có phải mọc từ phía tây hay không?”
Hoa Kinh Vũ hừ lạnh một tiếng, buông chén trà trong tay: “Ngươi cho là hắn thật muốn đến xin lỗi với ta sao? Chẳng qua là hắn không nghĩ chọc giận Thiên Tầm ca, hắn muốn mượn sức Thiên Tầm ca, đương nhiên không giống như dĩ vãng cứ luôn nhắm vào ta nữa.”
Trong chính sảnh, Tư Đồ Tiểu Chiêu tay chống má thở dài: “Trong hoàng thất, không có một người nào, không có một cái gì là không có mưu tính, thật không biết bọn họ tiếp tục sống như vậy có mệt hay không?”
Hoa Kinh Vũ khì khì một tiếng nở nụ cười, đưa tay túm Tiểu Chiêu đứng dậy: “Đi thôi, yến hội không sai biệt lắm muốn bắt đầu rồi, chúng ta cùng đi đến yến hội chơi đùa, được không?”
“Được, đi.” Hai người nắm tay nhau đi ra ngoài, Nhan Băng ôm lấy Tiểu Bạch đi theo phía sau các nàng một đường ra khỏi Khinh Vũ Các.