Dưới bóng đêm, sắc mặt của Hoa Lôi tướng quân và Thái tử điện hạ không khỏi khó coi cực kỳ, lời nói của Hoa Kinh Vũ rõ ràng là đem hai bọn họ ví với súc sinh, súc sinh là thân nhân của bọn họ, vậy chúng ta há không phải súc sinh còn là gì?
Thái tử Nam Cung Nguyên Huy vẻ mặt âm u nhìn chằm chằm vào Hoa Kinh Vũ, nữ nhân này lại miệng lưỡi sắc bén như vậy. Trước kia tại sao không phát hiện ra, chỉ cảm thấy nàng ta yếu đuối vô năng, không nghĩ đến hôm nay ngược lại mở mang tầm mắt: “Hoa Kinh Vũ, ngươi lại dám nói con sói kia là thân nhân của Bổn cung.”
Hoa Kinh Vũ âm lãnh liếc nhìn Nam Cung Nguyên Huy một cái: “Ta hỏi là Thái tử điện hạ có phải hay không? Không nghĩ đến Thái tử điện hạ lại tư dưng thừa nhận, đó không phải là do ta nói nha.”
Nam Cung Nguyên Huy tức đến sắc mặc đen cực kỳ: “Hay cho một Hoa Kinh Vũ, không ngờ đến ngươi đánh chết sủng vật của muội muội ngươi, còn vẫn không biết sai, lại kiêu ngạo như thế.”
Thái tử điện hạ nhìn về phía Hoa Lôi tướng quân bên cạnh: “Hoa tướng quân, nghịch nữ này, nếu không giáo huấn, chỉ sợ sẽ làm ô nhục thanh danh của phủ Hoa tướng quân.”
Thái tử cũng hạ lệnh rồi, Hoa Lôi sao dám không tuân, huống hồ ông cũng cực kỳ tức giận.
Không nghĩ đến nữ nhi này lại cố chấp không đổi như vậy, không giáo huấn thật sự khó có thể tâm bình.
“Người đâu!” Hộ vệ của Hoa phủ vội vã chạy ra, cùng nhau lên tiếng chờ đợi mệnh lệnh.
Nhan Băng vừa thấy trận thế như thế, sắc mặc không khỏi thay đổi, rất nhanh mở miệng: “Lão gia, dù sao cũng đừng như vậy, tiểu thư suýt chút bị sói cắn chết, bây giờ trên người đầy thương tích, lão gia thương tình tiểu thư chút đi.”
Nhan Băng dứt lời, Nam Cung Nguyên Huy hừ lạnh một tiếng: “Ta thấy nàng ngược lại rất có tinh thần.”
Hoa Lôi tướng quân nhìn Thái tử, lại nhìn về phía Hoa Kinh Vũ. Nhăn Băng vội vàng bắt lấy tay áo của Hoa Kinh Vũ, kéo lên, chỉ thấy trên cánh tay, tất cả đều là vết thương, toàn bộ hai cánh tay, đều băng bó thật chặt, vừa thấy đúng là bị thương không nhẹ.
Hoa Lôi tướng quân cuối cùng tỉnh táo một chút, nhìn từ trên xuống dưới một lần, không khỏi kinh hãi, không nghĩ đến Hoa Kinh Vũ lại bị đả thương nặng như vậy, trong lúc nhất thời không khỏi chần chờ.
Nữ nhi này dẫu sao cũng là nữ nhi của ông a, bị thương nặng như vậy, nếu lại dùng gia pháp hầu hạ, chỉ sợ cũng không còn một mạng.
Thái tử Nam Cung Nguyên Huy sở dĩ kiến trì muốn ông chấp hành gia pháp, Hoa Lôi cũng biết nguyên nhân, Thái tử chỉ mong sao đánh chết nữ nhi này của ông, nếu như vậy, y liền giải thoát, từ việc Thái tử chần chờ không nguyện ý thú nữ nhi vào phủ Thái tử có thể nhìn ra được.
Nam Cung Nguyên Huy nhìn thấy thương tích trên người của Hoa Kinh Vũ, cũng không có đau lòng chút nào, lạnh lùng liếc về phía Hoa Lôi tướng quân bên cạnh. Nhìn thấy Hoa Lôi tướng quân do dự, không khỏi hừ lạnh một tiếng: “Hoa Lôi tướng quân chẳng lẽ đau lòng, đừng quên sự ngu dốt của nàng ta, cho dù bị thương cũng không nên phun ra lời xằng bậy, Bổn cung lại là Thái tử, nàng ta dám cả gan bất kính với Bổn cung, Bổn cung sẽ không tha cho nàng ta.”
Thái tử răn đe một cái, Hoa Lôi cũng hết cách, phất tay ra lệnh cho thủ hạ bên cạnh: “Đem Hoa Kinh Vũ lôi xuống đánh hai mươi bản.”
Vài tên hộ vệ vội vã đi lên, mắt thấy liền muốn kéo Hoa Kinh Vũ xuống chấp hành gia pháp, không ngờ trong đêm tối, lại có một tiếng cười đột nhiên vang lên, hết sức chói tai.
Sắc mặt của Nam Cung Nguyên Huy trầm xuống, kêu lên: “Người nào, ra đây!”
Một thân ảnh vút trên cao chợt hiện ra, rất nhanh đáp xuống trước mặt Thái tử điện hạ, người đến ngũ quan tuấn lãng, mặt mày giống như ngôi sao, khóe môi là ý cười như nước.
Y vừa xuất hiện, lông mày của Thái tử và Hoa Lôi tướng quân cùng nhíu lên, đồng thời mở miệng: “Nam Cung Cẩn.”
Nam Cung Cẩn, Tiểu vương gia của Hiếu Thân Vương phủ, là nhân vật khiến người ta đau đầu đứng thứ hai Yến Vân quốc, y có một biệt hiệu khác gọi là Tiểu ma vương.
Còn về nhân vật khiến người ta đau đầu nhất, tên Nam Cung Lăng Thiên, Thất hoàng tử của hoàng thất, tự mình xin tứ phong là Bắc U Vương, đất phong là Bắc U Băng Hàn Chi Địa.
Bắc U Vương chẵng những bộ dạng tuấn mỹ lạ thường, thiên phú lại kinh người, đồng thời trời sinh thị thuyết ngoan tàn, chính là nhân vật phong vân có ảnh hưởng lớn của Yến Vân quốc.
Hắn từng dẫn dắt binh tướng một đêm giết mười vạn địch, người trong thiên hạ nếu nghe đến Bắc U Vương này, người người đều nghe thấy biến sắc, sợ trêu trọc ma đầu kia mất hứng, cho dù là Thái tử cũng không dám trêu chọc nhân vật này.
Lại nói phụ thân của Nam Cung Cẩn – Hiếu Thân Vương, Hiếu Thân Vương là huynh đệ cùng mẹ ruột với đương kim Thánh Thượng, Hiếu Thân Vương là con nhỏ nhất của Thái Hậu, bởi vì xưa nay hiếu thuận, cho nên được tiên đế phong là Hiếu Thân Vương, Hiếu Thân Vương là tiểu nhi tử mà Thái Hậu yêu nhất, liền theo đó mà thương yêu Nam Cung Cẩn.
Bình thường Nam Cung Cẩn phạm lỗi gì, đều có Thái Hậu bao che, cho nên tên này vẫn luôn vô pháp vô thiên.
Thái tử Nam Cung Nguyên Huy bình thường cũng không dám trêu chọc y, để tránh gặp phiền toái, Nam Cung Nguyên Huy nhìn thấy Nam Cung Cẩn xuất hiện, thản nhiên nhíu mày hỏi: “Nam Cung Cẩn, ngươi chạy đến nơi này làm gì?”
Nam Cung Cẩn hai tay ôm ngực, miễn cưỡng nói: “Tiểu Vương chỉ là không muốn người khác thay Tiểu Vương chịu tội, vì thế liền ra đây.”
“Chịu tội gì?” Sắc mặc Thái tử Nam Cung Nguyên Huy khẽ biến thành u ám, trong lòng thầm kêu không ổn.
Lời nói sang sảng của Nam Cung Cẩn vang lên: “Con sói kia chính là do Tiểu Vương đánh chết, Tiểu Vương thấy nó sắp cắn chết vị Hoa gia tiểu thư này, cho nên liền dùng khối đá đập chết con sói kia.”
Nam Cung Cẩn nói xong nhìn về phía Hoa Lôi: “Hoa Lôi tướng quân sẽ không trách Tiểu Vương chứ.”
Hoa Lôi tướng quân nào dám đi trêu chọc Tiểu Ma Vương này a, nếu trêu chọc y, ngày sau ắt hẳn chịu sự trả thù điên cuồng của y, Hoa gia liền không được yên ổn nữa rồi, Hoa Lôi tướng quân vội vã cười nói: “Nếu là Cẩn Tiểu vương gia đánh chết. Cũng là vận mệnh nó đáng như vậy, bản tướng làm sao trách tội Tiểu vương gia chứ.”
“Vậy thì tốt.”
Nam Cung Cẩn vừa lòng gật đầu một cái, lại nhìn về phía Hoa Lôi tướng quân: “Chuyện này không liên quan đến chuyện của Hoa tiểu thư chứ.”
Hoa Lôi tướng quân gật đầu, Thái tử Nam Cung Nguyên Huy lại có chút không cam lòng mà mở miệng: “Tuy rằng Hoa đại tiểu thư không có đánh chết sủng vật sói con kia, nhưng nàng lại nhục mạ Bổn cung, Bổn cung há có thể tha cho nàng ta.”
Nam Cung Cẩn khẽ nhíu mày, bất mãn mở miệng: “Thái tử hoàng huynh, lời này của huynh là không đúng rồi, ta lại nghe rất rõ ràng, Hoa tiểu thư cũng không có trực tiếp nói huynh là một con sói, người ta là đang hỏi huynh con sói kia là thân nhân của huynh sao, nhưng huynh lại tự mình nói mình là một con sói, có liên quan gì đến người ta.”
Lời của Nam Cung Cẩn vừa rơi xuống, khóe miệng Thái tử co rút dữ dội, sắc mặc âm ngạo cực kỳ khó coi, lời nói của Nam Cung Cẩn lại cố tình vang lên tiếp: “Thái tử hoàng huynh, huynh đường đường là Hoàng thái tử, lòng dạ sẽ không hẹp hòi như thế đi, nếu việc này truyền ra ngoài, huynh nói biết bao nhiêu người trong Yến Vân quốc sẽ thất vọng nha, huynh để cho đại thần trong triều làm sao tin tưởng huynh đây?
Nam Cung Cẩn nói xong, trên mặt còn tràn đầy sầu khổ bi thương, vẻ mặt này thiếu chút nữa làm cho Nam Cung Nguyên Huy tức giận đến hộc máu. Tên hỗn đãn này, rõ ràng là dùng lời nói cản y, vừa mắng vừa cản, y thật sự xui xẻo mà, thật không biết Tiểu ma vương này tại sao phải giúp xấu nữ Hoa Kinh Vũ.
“Hoa Kinh Vũ, chuyện hôm nay trước hết tạm gác lại, nếu còn có lần sau, Bổn cung nhất định sẽ trở lái tính cả vốn lẫn lời.” Thái tử hung hăng nói, xoay người chuẩn bị rời đi.
Hoa Lạc Y bên cạnh y, vẻ mặt thất vọng, trong mắt dư lại vẻ khó tin, chẳng lẽ cứ như vậy mà buông tha cho Hoa Kinh Vũ, vậy sói con của nàng thì sao, sói con của nàng chết vô ích rồi.
Không được, nàng tuyệt đối không để cho sói con của nàng chết vô ích được: “Hoa Kinh Vũ, ba ngày sau ta muốn cùng ngươi quyết đấu.”
Quyết đấu, việc này ở đại lục Huyền Vũ chẳng qua là chuyện thường tình, các gia tộc đều có đài quyết đấu, tạo điều kiện cho đệ tử trong gia tộc luyện tập bình thường hoặc tỷ thí.
Hoa gia thân là một trong tứ đại gia tộc, lại là cả nhà mãnh tướng, dĩ nhiên cũng có sân như vậy, để cho đệ tử trong gia tộc so tài bình thường, thậm chí còn quyết đấu.
Việc quyết đấu này, không ai có thể ngăn cản, chỉ do ý nguyện hai bên, một bên khiêu chiến, bên còn lại ứng chiến, nghi thức quyết đấu này liền sinh ra, không quan hệ với người khác.
Lời của Hoa Lạc Y vang lên, người xung quanh cùng nhau nhìn nàng, lại nhìn Hoa Kinh Vũ, thiên phú của đại tiểu thư cũng không cao, công lực nội gia rất thấp, nàng dám nhận khiêu chiến sao?
Hoa Lạc Y thấy người khác nhìn Hoa Kinh Vũ, đắc ý mở miệng kêu lên: “Hoa Kinh Vũ ngươi có dám hay không?”
Nội lực của Hoa Lạc Y đã luyện đến tầng thứ ba, hơn nữa lại am hiểu bí quyết võ công của Hoa gia, thân thủ không tệ, nội lực của Hoa Kinh Vũ không những thấp, hơn nữa còn chưa học qua bí kiếp võ công, vì thế Hoa Lạc Y muốn mượn chuyện quyết đấu này, hung hăng đánh Hoa Kinh Vũ, thay sói con đã chết đi của mình báo thù.
Nhan Băng bên cạnh Hoa Kinh Vũ vẻ mặt có chút khó coi, nội lực của tiểu thư cũng không cao bằng Tam tiểu thư, hơn nữa vẫn chưa luyện qua công pháp gì, làm sao là đối thủ của Tam tiểu thư chứ, nàng sợ tiểu thư nhất thời kích động liền đáp ứng, vội vàng đưa tay lôi kéo Hoa Kinh Vũ.
Hoa Lạc Y tự nhiên thấy được, lại lần nữa kêu lên: “Hoa Kinh Vũ, nếu ngươi không muốn tỷ thí cũng được, liền dập đầu một cái trước sói con của ta, chuyện này cho qua.”
Điều này đã thể hiện rõ là nhục mạ, nhưng mà bên khiêu chiến có tư cách đưa ra yêu cầu, đây là quy cũ trước giờ, vì thế xung quanh không ai nói gì.