Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa

Quyển 1 - Chương 32




Dưới hành lang Khinh Vũ Các, Hoa Kinh Vũ khẽ nhíu mi, không vui mở miệng: “Đường đường là Bắc U vương điện hạ, tại sao lại luôn thích làm người nghe lén ở góc tường chứ?”

“Miệng lưỡi này thật là sắc bén a.”

Thanh âm lười nhác rơi xuống, thân hình xoay tròn một cái, như một đóa yêu liên màu đen, trong nháy mắt rơi xuống bên cạnh Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ muốn lui lại, cuối cùng vẫn chậm một bước, người mới đến vươn cánh tay thon dài như ngọc ra, liền nắm lấy cằm nàng, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hơi nâng lên, một mùi Long Tiên Hương thanh u khiến người khác mê mẩn phủ quanh Hoa Kinh Vũ, làm cho nàng hết sức mất tự nhiên, sắc mặt không khỏi thay đổi, con ngươi lại càng khó coi hơn trừng mắt nhìn Nam Cung Lăng Thiên.

“Bắc U vương điện hạ muốn làm cái gì?”

“Ngươi nói bổn vương muốn làm cái gì?” Hắn đột nhiên cúi người, hơi thở như lan phả vào mặt, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Kinh Vũ đang nằm trong lòng bàn tay của hắn, căn bản thoát không được, bất quá ngay lúc này nàng đã hoàn toàn nổi giận, nhấc một tay lên liền vỗ vào trước ngực của Nam Cung Lăng Thiên, tay còn lại của Nam Cung Lăng Thiên duỗi ra chuẩn xác bắt được tay của nàng, tay kia của Hoa Kinh Vũ đồng thời chụp qua, hai người kẻ trước người sau tập kích qua lại.

Nam Cung Lăng Thiên đưa tay lên nhanh chóng điểm mấy huyệt đạo của Hoa Kinh Vũ, khiến nàng không có cách nào động đậy, cách đó không xa, Nhan Băng và Tiểu Bạch sau đó bừng tỉnh, Tiểu Bạch vừa thấy Hoa Kinh Vũ bị khi dễ, thân mình nhỏ vừa động, móng vuốt liền hướng trên mặt của Nam Cung Lăng Thiên chộp tới, Nam Cung Lăng Thiên khẽ nhíu mi, lạnh lùng quát: “Súc sinh cũng dám giương oai?”

Ống tay áo vừa nhấc, một cỗ lực lượng cường đại vung ra ngoài, trực tiếp đem Tiểu Bạch quăng xa vài thước, ba một tiếng rơi xuống mặt đất, may mắn không có bị thương nặng, nhưng cú ngã này, lại khiến đầu óc của Tiểu Bạch choáng váng, nôn mửa thục mạng.

Nhan Băng nhìn thấy Tiểu Bạch vừa ra tay liền bị thương, sắc mặt không khỏi đại biến, run rẩy mở miệng: “Vương gia, ngài muốn làm gì?”

Nam Cung Lăng Thiên không để ý tới người khác, lập tức nhìn về phía Hoa Kinh Vũ, nhàn nhạt cười, nụ cười kia tuy rằng tà mị yêu trị, nhưng lại đặc biệt nguy hiểm: “Nói đi, ngươi là ai? Tại sao giả mạo đại tiểu thư Hoa gia, còn muốn gả vào hoàng thất của Yến Vân quốc ta, ngươi nói bổn vương tha cho ngươi một mạng, thế nào?”

Thanh âm mềm mại lại cúi đầu thì thầm như giữa tình nhân với nhau, nhưng hơi thở kia lại rất lạnh. Lúc này tay chân Hoa Kinh Vũ không thể động, nhưng mà ngược lại còn có thể nói chuyện.

“Bắc U vương, ngài đừng khinh người quá đáng, nếu nói ta không phải Hoa Kinh Vũ, ngài hãy lấy ra bằng chứng đi?”

Hoa Kinh Vũ tức giận trừng mắt nhìn Nam Cung Lăng Thiên, trong mắt toát ra tia lửa phẫn nộ.

Đôi mắt đen láy tà mị của Nam Cung Lăng Thiên âm u, rét lạnh, sâu không lường được, bàn tay to thon dài như ngọc của hắn vuốt nhẹ cằm của Hoa Kinh Vũ, giống như âu yếm tình nhân, nhưng sự lạnh lẽo giữa các ngón tay lại khiến người khác run rẩy, bàn tay kia có thể trong chớp mắt lấy đi mạng sống của nàng.

“Bổn vương vừa cho ngươi một cơ hội, đáng tiếc ngươi không biết quý trọng, vì thế nếu bị bổn vương tra ra, vậy ngươi, nhất định sống không bằng chết.”

Hắn thị huyết nói xong, sau đó xoay người thu tay lại, đưa tay giải huyệt đạo của Hoa Kinh Vũ, thân hình Hoa Kinh Vũ vừa động, cũng không dám hành động lỗ mãng nữa, hiện tại nàng so với nam nhân này, lực lượng còn kém quá lớn, cho nên vẫn không nên hành động thiếu suy nghĩ, đỡ phải bị hắn điểm huyệt, hoặc chọc hắn tức, trực tiếp bị hắn giết, chỉ là tại sao hắn nhiều lần nhắm vào nàng a.

“Bắc U vương điện hạ, ta lặp lại lần nữa, ta chính là Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ chính là ta, nếu ngươi không tin, có thể đi tra, nếu điều tra ra ta là người khác, ta không ngại để ngươi cho ta sống không bằng chết.”

Con ngươi của Nam Cung Lăng Thiên chuyển động, bỗng nhiên nở nụ cười: “Mặc kệ ngươi là ai, dũng khí này ngược lại khiến cho bổn vương bội phục.”

Người bình thường gặp hắn, chỉ sợ đã sớm không chịu nổi áp lực này, cho dù cắn răng không nói, ắt hẳn cũng sẽ xuất hiện bối rối, nhưng nữ nhân này lại thản nhiên như thế, trừ bỏ phẫn nộ, không có chút bối rối nào, nàng là một nhân vật a.

“Ta vốn chính là tiểu thư Hoa gia.” Hoa Kinh Vũ tức giận nói, mày khẽ nhíu lên, tại sao nàng phải gặp những người hoàng thất biến thái này a, một người hai người đều như thế này a.

Nam Cung Lăng Thiên đang muốn nói chuyện, đột nhiên một đạo quang ảnh hiện lên, có người cung kính xuất hiện ở phía sau Nam Cung Lăng Thiên: “Vương gia, Hoa Mộ tướng quân đã trở về, đang chờ ngài.”

“Được, bổn vương biết rồi.” Nam Cung Lăng Thiên khẽ gật đầu, sau đó quay lại nhìn Hoa Kinh Vũ, tà mị nói: “Hy vọng ngươi đừng khiến cho bổn vương thất vọng.”

Hắn nói xong xoay người dẫn thủ hạ rời đi, hai người Hoa Kinh Vũ và Nhan Băng phía sau thở phào nhẹ nhõm một hơi, mang theo Tiểu Bạch vào phòng: “Tiểu thư, làm sao bây giờ? Vốn có một Thái tử điện hạ cũng đủ phiền, không nghĩ tới hiện tại lại thêm một Bắc U vương.”

“Chuyện của Nam Cung Nguyên Huy, chúng ta chờ, ta nghĩ hắn chắc chắn sẽ ngăn cản cuộc hôn nhân này, nếu hắn thành công, ta được giải thoát, hắn không thành công, ta lại nghĩ cách, về phần Bắc U vương, không cần để ý tới.”

Tuy linh hồn nàng không phải là Hoa Kinh Vũ chân chính, nhưng thân phận thật của nàng lại chính là Hoa Kinh Vũ, cho nên dù hắn phái người đi thăm dò, cũng không tra được cái gì.

Trong chính sảnh Mai Viện, Hoa Như Yên cùng mẫu thân Vân Thị ngồi ngay ngắn trên ghế thương lượng một số việc, trong sảnh không có một hạ nhân nào.

Lúc trước Hoa Như Yên dịu dàng ở trước mặt Thái tử Nam Cung Nguyên Huy, lúc này mắt lộ ra tinh quang, quanh thân không ngừng nổi lên lệ khí, cả đại sảnh đều tràn ngập hàn khí lạnh lẽo.

Vân Thị liếc mắt nhìn nữ nhi một cái, cẩn thận mở miệng: “Yên Nhi, nghe nói Thái tử cùng Hoa Kinh Vũ thành thân, vậy con?” Vân Thị nghĩ đến tâm huyết của nàng cùng nữ nhi phí công rồi, liền phẫn nộ cực kỳ, nữ nhân chết tiệt này, sớm biết vậy trừ khử nó mới đúng.

Ánh mắt Hoa Như Yên thâm độc, ngón tay nắm chặt lại, hung hăng đấm vào ghế dựa bên cạnh: “Mẫu thân yên tâm đi, con sẽ không để cho nữ nhân này toại nguyện, Thái tử phi của Yến Vân quốc chỉ có thể là con, ngoại trừ con ra sẽ không có người nào khác.”

Ả nói xong lại hung hăng vung tay một cái: “Không thể lưu lại Hoa Kinh Vũ, con nhất định phải trừ khử nó.”

“Trừ khử như thế nào?”Ánh mắt của Vân Thị cũng tràn đầy ngoan độc: “Bên cạnh nha đầu kia vẫn có một nha đầu Nhan Băng, còn có một Hoa Thiên Tầm, chính vì hai nguyên nhân này vẫn khiến cho chúng ta động thủ không được.”

Trước đây không phải không muốn trừ khử nữ nhân này, nhưng đều không có cơ hội động thủ.

“Việc này không vội, con từ từ nghĩ cách, trước mắt quan trọng nhất là chuẩn bị tranh võ khôi, năm nay con nhất định phải đánh bại Giang Nguyệt Nhã đứng đầu năm trước, đoạt được vị trí khôi thủ năm nay.”

Lời của Hoa Như Yên vừa dứt, một thanh âm ngoài cửa vang đến: “Quả nhiên là nữ nhi của cha, có chí khí.” Hoa Lôi tướng quân từ ngoài cửa tiêu sái tiến vào, khuôn mặt hiền lành nhìn vào nữ nhi của mình.

Hoa Lôi sở dĩ đến đây, chính là vì lúc lâm triều, quan viên triều đình hướng ông chúc mừng, ông mới biết được Hoàng hậu cố ý để Thái tử cùng Hoa Kinh Vũ thành hôn, ông đau lòng tiểu nữ nhi này, cho nên đến đây, Hoa Lôi đang nói chuyện với Hoa Như Yên.

Thì tiểu nha hoàn từ ngoài cửa đi tới: “Tướng quân, Thái tử điện hạ đã đến.”

Hoa Như Yên đầu tiên là nhíu mày, sau đó liền cao hứng mở miệng: “Đi, lập tức để Thái tử tiến vào.”

“Vâng, tiểu thư.” Tiểu nha hoàn lui ra ngoài.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, vẻ mặt Thái tử điện hạ tràn đầy tươi cười từ ngoài cửa đi vào, khuôn mặt tuấn mỹ ẩn ẩn sắc thái vui mừng, trên mặt Hoa Như Yên hoàn toàn đỏ ửng, một khắc trước mảnh mai chợt lóe lên rồi biến mất, ngượng ngùng mang theo sợ hãi nhìn Thái tử Nam Cung Nguyên Huy, bộ dáng muốn nói lại xấu hổ, nhìn Thái tử Nam Cung Nguyên Huy trong lòng phát ra đầy nhu tình.

Ba người trong sảnh đã đứng lên: “Tham kiến Thái tử điện hạ.”

Nam Cung Nguyên Huy vung tay áo, sau đó đi đến ngồi xuống ghế trên cao, Hoa Lôi ngồi bên cạnh hắn, Vân Thị và Hoa Như Yên ngồi ở ghế dưới. Sắc mặt của hai người Vân Thị cùng Hoa Như Yên đều ẩn sắc thái vui mừng.

Hai người này đều nghĩ rằng Thái tử cầu được ý chỉ của Hoàng hậu, phế bỏ Thái tử phi Hoa Kinh Vũ, sửa lại thú Hoa Như Yên làm Thái tử phi, dù sao thì trước đó Thái tử cũng đã nói như thế, sau đó vội vàng tiến cung, bây giờ lại xuất hiện lại là sắc mặt vui mừng, chắc là có chuyện tốt.

Hoa Như Yên có chút nóng vội, mạnh mẽ đè nén tâm tình vui mừng, dịu dàng hỏi: “Điện hạ đi đến Hoa phủ là vì chuyện gì a?”

“Đúng là có chuyện vui, đúng lúc Hoa Lôi tướng quân ở đây, bổn cung liền nói luôn.” Vừa nghe thấy lời này, lồng ngực Hoa Như Yên như con nai nhảy loạn, quả nhiên là như thế. Ả rốt cuộc được làm Thái tử phi rồi, ả rốt cuộc đã nhảy lên làm bề trên rồi, đây là chuyện mà ả luôn mơ mộng từ trước tới nay.

Giờ phút này ả vui vẻ như sắp bay lên, ả rốt cuộc thoát khỏi tiện nữ nhân Hoa Kinh Vũ, trèo lên vị trí Thái tử phi, trên mặt Vân Thị cũng tràn đầy tươi cười, nhìn Thái tử Nam Cung Nguyên Huy.

Giọng nói dịu dàng của Nam Cung Nguyên Huy vang lên: “Ta tiến cung đi cầu ý chỉ của mẫu hậu, mẫu hậu rốt cuộc cũng đồng ý thú Yên Nhi vào phủ, bất quá tạm thời chỉ có thể cho nàng làm Thái tử trắc phi.”

Hoa Như Yên vừa nghe đến Hoàng hậu đồng ý thú nàng vào phủ, suýt chút nữa là khoa tay múa chân vui sướng, thật sự là quá tốt, thật sự là quá tốt, ả rốt cục đạt thành tâm nguyện, ả rốt cục có thể trở thành Thái tử trắc phi?

Đợi chút, Thái tử trắc phi? Ả không phải trở thành Thái tử phi sao? Sao lại thành Thái tử trắc phi, trong nháy mắt, sắc mặt của Hoa Như Yên liền cứng đờ, sau đó ánh mắt mê mang nhìn Thái tử Nam Cung Nguyên Huy.