Hoa Lạc Y cũng cả kinh, nhìn nhanh qua, con ngươi không khỏi phóng đại.
Chỉ thấy người vốn đã chết cách đó không xa, lại thật sự động đậy.
Đầu tiên là chậm rãi cử động cánh tay, sau đó lại nhúc nhích cái chân, cuối cùng là chống tay lên đất, từ từ ngồi dậy, cuối cùng ngẩng đầu nhìn qua đây.
Vừa nhìn một cái, giống như một âm hồn huyết sắc, ở dưới bóng đêm dày đặc, sinh sôi chính là con quỷ a.
Sắc mặt của Hoa Lạc Y bị dọa trắng, sau đó thân mình lui lại phía sau, kêu lớn một tiếng ‘Oa’ rồi xoay người bỏ chạy.
Người phía sau cũng đồng thời theo sau thân người của nàng mà chạy về phía tiền viện, giống như hậu viện thật sự có một con quỷ vậy.
Không ai biết, trong thân thể này đã thay đổi thành một linh hồn.
Cũng không phải là Hoa Kinh Vũ thật sự, Hoa Kinh Vũ thật sự đã chết, mà người nương nhờ thân thể Hoa Kinh Vũ trọng sinh, chính là Lâm Mộc Mộc đã bị nổ chết cùng với Ninh Duệ trong xz77.
Lâm Mộc Mộc mở to mắt, đầu đau đến mức nổ tung, đưa tay ấn nhẹ đầu mình, sau đó cảm thấy cả người đau đớn, tay đau chân đau, trên người chỗ nào cũng đau, nơi đau nhức không có chỗ nào hoàn vẹn.
Lâm Mộc Mộc đối với những người kêu quỷ hồi nãy, vốn không để ý.
Nàng nghĩ đến chính là, nàng rõ ràng đã chết rồi cơ mà, nhưng nơi này lại là ở đâu, Ninh Duệ đâu? Ninh Duệ đâu?
Vào lúc nàng đang nghĩ đến nhập thần, đột nhiên một ánh hào quang xẹt đến, một con sói cao to chạy vội đến trước mặt nàng, đang nhìn nàng từ trên xuống dưới.
Trong mắt Lâm Mộc Mộc nhất thời vụt lên sát khí, sói? Há lại là sói, thứ nàng hận nhất đời mình, đó là sói, nàng sẽ không quên được việc đoạt thức ăn trong miệng sói, lấy mạng trong miệng sói.
Lâm Mộc Mộc hận ý dồn lại, bất chấp thân thể đau đớn, thân hình xoay người di chuyển, nhanh chóng lao thẳng đến con sói thấp hơn nàng không bao nhiêu kia, đồng thời một tay tìm lấy một khối đá.
Tập kích vào đầu con sói trước mặt.
Tuy rằng nàng mới trọng sinh lại, nhưng kiếp trước đã cùng sói huyết chiến một trận, đã ăn sâu vào trong đầu nàng.
Vì thế nàng vừa rồi ra tay là sát chiêu, giống như không chấp nhận con sói phản ứng lại đây, liền đánh nó một kích trước.
Sau đó không đợi con sói hành động, lại hung hăng đá một cước vào bụng con sói.
Con sói này sở dĩ trúng chiêu, cũng là vì nguyên nhân sơ ý.
Bởi vì trong đầu nó nhận định Lâm Mộc Mộc là một người vô dụng, dường như không chút e ngại nào, vì thế mới bị nàng đánh trúng hai cái liên tiếp.
Đợi đến khi phản ứng lại, một tiếng ‘ngao hú’ kêu lên, trong mắt là ánh sáng căm hận, lao thẳng tới Lâm Mộc Mộc.
Răng nanh bén nhọn, tia sáng lóe lên, hung hăng đánh tới Lâm Mộc Mộc.
Thân hình Lâm Mộc Mộc chợt né ra, linh hoạt né tránh, phi thân nhảy lên, nhanh chóng cưỡi lên lưng sói, khối đá trong tay đập xuống con sói hung hăng.
Chốc lát, trên đầu sói rất nhanh bị đập thành một lỗ lớn, máu không ngừng chảy ra bên ngoài.
Con sói lúc này đã bị chọc giận, nổi trận lôi đình, đáng tiếc Lâm Mộc Mộc cưỡi trên thân nó, níu chặt cái cổ của con sói, không hề buông tay.
Nàng biết nếu buông tay, sẽ bị con sói này giày xéo dưới móng vuốt của nó, như vậy nàng chỉ có con đường chết, vì thế chỉ có không buông tay, mới có con đường sống.
Một tay nàng túm lấy đầu con sói liều mạng, khối đá trong tay con lại giáng xuống đầu con sói.
Một lát sau.
Con sói trước đó còn kêu ‘ngao hú’, ‘ngao hú’, mãnh liệt vùng vẫy thân mình, muốn đem Lâm Mộc Mộc ném xuống, nhưng rất nhanh liền có chút không gượng nổi.
Nó mất quá nhiều máu rồi, rốt cuộc cũng không có khí lực ném Lâm Mộc Mộc, máu trên đầu chảy ngày càng nhiều.
Cuối cùng gục một cái ngã trên mặt đất, mở to mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Mộc Mộc, làm sao nghĩ cũng không ra, rõ ràng là một người vô dụng, tại sao đột nhiên lại biến thành dũng cảm như vậy, đến tột cùng là sao thế này?
Nó nghĩ mãi cũng không rõ, cuối cùng vô lực nhắm mắt lại.
Lâm Mộc Mộc dùng khối đá đập chết con sói, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, ‘phịch’ một tiếng tê liệt trên mặt đất.
Một chút khí lực cũng không có.
Lúc này mới có khí lực đánh giá bốn phía, cuối cùng đánh giá chính mình, vừa nhìn không khỏi trút ra khí lạnh.
Khó trách trước đó nàng cảm thấy toàn thân đau nhức, thì ra trên người không có chỗ nào hoàn vẹn.
Cả người từ trên xuống dưới của cô đều là vết máu loang lổ, rất nhiều nơi thịt trắng, đều thấy toàn xương, đều là dấu vết của răng sói.
Rất rõ ràng là trước đó nàng bị con sói chết tiệt này cắn một phen.
Nhưng mà nơi này là chỗ nào chứ?
Lâm Mộc Mộc cuối cùng nghĩ đến vấn đề này, ngẩng đầu đánh giá bốn phía, dưới bóng đen tối tăm, thấp thoáng có ngọn đèn bao phủ.
Trong đầu ‘oanh’ lên một tiếng, vô số đoạn ngắn tuôn ra trong đầu nàng.
Nàng chỉ cảm thấy đầu đau đến nứt ra, còn chưa kịp tiêu hóa, liền nghe thấy một đạo thanh âm dịch chuyển vang lên, gần trong gang tấc.
“Phủ Hoa tướng quân quả nhiên không có một nhân vật nào đơn giản, một vị tiểu thư lại dễ dàng đánh chết một con sói xám.”
Lâm Mộc Mộc bất chấp tin tức tiêu hóa trong đầu, liền nhìn về phía chỗ nói chuyện, sau đó lạnh lùng mở miệng.
“Người nào, ra đây?”
“Đánh chết một con sói, còn có tinh thần như vậy, thật sự làm tại hạ bội phục, bội phục.”
Theo giọng nói rơi xuống, hai thân ảnh từ trên đại thụ cách đó không xa nhảy xuống, đứng ở nơi không xa Lâm Mộc Mộc.
Lâm Mộc Mộc không muốn khiến người ta khinh thường, vì thế ngọ nguậy đứng lên, vừa động một cái liền co rút đau đến mức không chịu nổi.
Nhưng mà nàng bất chấp không để ý đến thương tích của cả người mình, nhìn về phía hai thân ảnh cách đó không xa.
Ánh sáng mông lung, vì thế nhìn không rõ diện mạo của hai người kia, chỉ có thể mơ hồ thấy được, một người phía trước dáng người cao gầy, ngũ quan tuấn lãng, mày rậm mắt to, ánh mắt kia đẹp như sao, khóe môi dường như còn có ý cười trêu ghẹo.
Một người phía sau bởi vì bị chặn bởi nửa quang cảnh, cho nên không nhìn thấy rõ, nhưng cặp mắt kia nhìn qua đây, lại thâm sâu lạnh lẽo, thị huyết lạ thường, liếc một cái đưa người ta vào trong địa ngục âm u. Chỉ một cái liếc mắt, Lâm Mộc Mộc liền có thể khẳng định, người này không phải là một nhân vật đơn giản, hai người này, không phải dễ chọc.
Vì thế nàng vẫn là không chọc vào là hay nhất.
Ý niệm trong đầu Lâm Mộc Mộc vừa rơi xuống, thản nhiên mà mở miệng: “Các hạ thật là nhàn hạ thoải mái, đêm tối không đi ngủ, lại đến đây xem náo nhiệt, đáng tiếc kịch đã xem quá mức rồi.”
Tuy rằng Lâm Mộc Mộc không muốn trêu trọc hai người kia, nhưng nghĩ đến vết máu loang lổ trên người mình, chắc chắn hai người kia đều nhìn thấy rồi.
Nhìn thấy người trước đó bị sói cắn chết, thế nhưng lại không nhúng tay vào, có thể thấy được hai người đó là loại lãnh huyết vô tình.
Người như vậy, không để ý cũng được.
Nàng nói xong xoay người rời đi, thẳng hướng nơi ở của mình, động tác này hoàn toàn theo bản năng, không nghĩ gì cả.
Hai người phía sau cùng nhìn nàng, nam tử tuấn lãng cười mà nhìn về phía nam tử thị huyết sắc bén bên cạnh.
“Lăng Thiên, đại tiểu thư của Hoa phủ này trái lại có chút thú vị nha?”
“Ngươi thật sự rỗi đến hoảng rồi.”
Nam tử tuấn mỹ sắc bén lười biếng xoay người rời đi, động tác tùy ý kia lại mang theo khí phách hoàng đế bẩm sinh, cuồng vọng bề nghễ thiên hạ. Nam tử tuấn lãng phía sau cũng không để ý hắn, quay đầu nhìn về phía Lâm Mộc Mộc đã đi xa, ý cười nơi khóe môi càng thêm sâu.
“Hoa đại tiểu thư này rất thú vị a.”
“Nhưng mà nàng đánh chết sủng vật của Tam tiểu thư, chỉ sợ sẽ có phiền toái, náo nhiệt này bất luận thế nào cũng không thể không xem nha, nói không chừng ta còn có thể giúp nàng ấy đấy chứ?”
Nam tử tuấn lãng nói xong, lắc mình ẩn vào trong bóng đêm.
Lâm Mộc Mộc đi một mạch đến hậu viên, đi một hồi, cô liền dừng lại, sau đó quan sát bốn phía.
Nàng đây là tính đi đâu nhỉ, thế nhưng lại theo bản năng đi về phía trước.
Lâm Mộc Mộc dừng bước, đem tin tức trong đầu tiêu hóa một lần, sau đó nàng sợ ngây người.
Thì ra nàng xuyên qua rồi, xuyên đến trên người Hoa Kinh Vũ nữ nhi của Hoa Lôi tướng quân, phủ tướng quân Yến Vân quốc đại lục Huyền Vũ.
Đại lục Huyền Vũ này, tôn sùng vũ lực và công lực nội gia, cũng chính là nội lực trong truyền thuyết, nội lực tổng cộng chia làm chín tầng, dựa theo chín màu mà xác định vị trí.
Về phần người không có thiên phú nội lực, chỉ có thể luyện tập kiếm kĩ, những người này sẽ trở thành kiếm khách lấy việc đánh lén mà sống, sinh hoạt trong bóng tối.
Tóm lại đây là một thế giới dùng võ làm chính, vũ lực quyết định tất cả.
Vinh quang, địa vị, phong quang.
Lâm Mộc Mộc xuyên qua vị tiểu thư này, người lớn lên có hơi xấu, kì thật cũng không được xem là xấu, là bởi vì cô ta quá đen thôi, da đen cả người từ trên xuống dưới.
Tựa như một viên chân trâu màu đen.
Người trước kia còn cố tình thích trát phấn, muốn che đậy làn da đen của mình, cứ như vậy, ngược lại biến thành rất khó coi.
Cái khiến cho Lâm Mộc Mộc không thể nói gì là, Hoa Kinh Vũ này thế nhưng lại là Thái tử phi của Thái tử Nam Cung Nguyên Huy của Yến Vân quốc.
Nhưng mà Nam Cung Nguyên Huy không muốn thú Thái tử phi như vậy, bởi vì Hoa Kinh Vũ năm nay đã quá mười tám tuổi rồi, Thái tử Nam Cung Nguyên Huy kia cũng không nhắc tới việc thú nàng ta.
Lâm Mộc Mộc, không, bắt đầu bây giờ, nàng là Hoa Kinh Vũ.
Lâm Mộc Mộc đã chết, chỉ là nàng trọng sinh đến trên người của Hoa Kinh Vũ, Ninh Duệ đâu, có phải Ninh Duệ cũng xuyên qua đây?
Hoa Kinh Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời, nghĩ đến Ninh Duệ, nàng chỉ cảm thấy trong lòng rất buồn, đưa tay ấn vào ngực, từng giọt nước mắt rơi xuống đất, đau lòng khó hiểu, nhưng đáy lòng vẫn là có chút hy vọng.
Ninh Duệ, anh nhất định phải sống tốt, nhất định phải xuyên qua đây, em nhất định sẽ tìm được anh, nhất định, anh là người thân của em, người thân duy nhất.
Có anh em mới vui vẻ, có anh em mới được hạnh phúc.
Dưới bóng đen tối tăm, Hoa Kinh Vũ đứng ở ngoài hành lang dài, giống như một pho tượng điêu khắc.
Tuy nàng chẳng biết tại sao xuyên qua, nhưng nàng cũng không có hoảng sợ, trái lại cảm thấy có một loại giải thoát.
Nàng rốt cuộc thoát khỏi tổ chức Quỷ Quái, cô rốt cuộc thoát khỏi mọi thứ kia.
Cách đó không xa tiếng bước chân vội vã vang lên, một thân ảnh nhanh chóng chạy vọt đến, rất nhanh thì nhìn thấy Hoa Kinh Vũ ở hành lang.
Không khỏi sợ hãi kêu lên.
“Tiểu thư, nguời đã xảy ra chuyện gì?”
Hoa Kinh Vũ ngoảnh đầu nhìn qua, liền nhìn thấy một nữ tử mi thanh mục tú chải kiểu tóc nha hoàn đang chạy vọt nhanh đến, một phen lôi kéo nàng, khẩn trương truy hỏi.
Đợi đến khi nhìn thấy rõ bộ dáng của Hoa Kinh Vũ, không khỏi hít vài ngụm khí lạnh.
“Tiểu thư, người đây là?”